Sau khi tắm xong, Cố Ngôn Sanh đi ra khỏi phòng tắm, quấn áo choàng tắm mở rộng cánh tay, đi tới bên cửa sổ châm một điếu thuốc, chậm rãi thở ra vòng khói.
Đáng lẽ ngày hôm qua tôi không nên đe dọa Ôn Niệm Nam nhiều như vậy, anh đột nhiên hối hận khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của người kia, làm như vậy sẽ chỉ khiến Ôn Niệm Nam cảm thấy anh vẫn như trước.
Cố Ngôn Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chìm đắm trong suy nghĩ.
Anh đã gặp bác sĩ tâm lý vài lần, và sự điều trị của bác sĩ quả thực có hiệu quả, anh đã dần kiểm soát được cảm xúc của mình khi đối mặt với Ôn Niệm Nam.
Nhưng khi nói với bác sĩ về tình trạng tâm lý của Ôn Niệm Nam, bác sĩ lại cau mày.
“Cố tổng, nếu thật sự giống như lời anh nói, vậy tôi có thể nói cho anh biết chắc chắn người này hiện tại không chịu được kích thích, đừng để anh ta tiếp nhận bất kỳ kích thích nào, nếu không anh ta sẽ gây ra tổn thương. “
“Anh ấy đang dùng thuốc chống trầm cảm và cũng đang gặp bác sĩ tâm lý. Liệu anh ấy có thể hồi phục không?”
“Khó lắm. Uống thuốc cũng chỉ có thể ổn định. Hiện tại chỉ có thể ổn định cảm xúc, cho hắn làm thêm những việc mình thích cho nhẹ nhõm.”
Sau khi từ bệnh viện trở về, anh ấy đã hút thuốc trong một thời gian dài và liên hệ với trang web DAWN, sau khi phát sóng trực tiếp, anh ấy có thể nhìn thấy Ôn Niệm Nam mỗi ngày, Ôn Niệm Nam chơi piano cho người hâm mộ mà cũng là việc anh ấy thích.
N quốc.
Tối hôm qua, Chu Nguyên Phong nhận được điện thoại của Lục Vân, yêu cầu anh quay lại giúp Cố Ngôn Sanh một thời gian, nhưng anh không muốn trở về nước M.
Đinh … chuông điện thoại.
[Cà rốt không ngon, có thể vứt nó đi không? ]
Chu Nguyên Phong nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng hơi giật một cái, đáp lại tin nhắn.
[Cà rốt rất tốt cho mắt, em phải ăn nhiều hơn]
[Mắt tôi đã lành rồi, tôi có thể không ăn nó không? ]
[Ok, ăn hết các món khác chưa? ]
[Rồi]
[Hôm nay anh sẽ về sớm để đi cùng em và ở nhà đợi anh]
Trong mắt Chu Nguyên Phong tràn ngập ý cười, đặt điện thoại xuống để đẩy nhanh công việc của công ty, hơn một giờ liền tan làm.
—Vừa về nhà, vừa mở cửa đã thấy Đường Luân Hiên đang dựa vào sô pha đọc sách, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Vân. Chu Nguyên Phong liếc mắt nhìn người trên sô pha đi ra khỏi cửa.
“Gần nhất cậu hãy trở lại nước M để giúp A Sanh, sau khi nhận được dự án thì cậu hãy quay lại nước N .”
“Là … Lục tổng.”
Có vẻ như có điều gì đó thực sự đã xảy ra với Cố thị, nếu không thì anh ta sẽ không được phép rời khỏi chi nhánh Yaguo và trở về Trung Quốc.
Nhưng nếu mình quay về … Đường Luân Hiên sẽ làm thế nào? Mang anh ấy quay lại…
Ôn Niệm Nam đến studio từ sớm, nhưng vừa đến đã thấy Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa cầm hoa.
“Anh … anh lại ở đây làm gì? Tôi đã nói không muốn gặp lại anh.”
Ôn Niệm Nam mặc kệCố Ngôn Sanh, mở cửa đi vào, liền bị anh nắm lấy tay.
Cố Ngôn Sanh nhét bó hoa vào tay và thì thầm: “Tôi biết em không muốn gặp tôi, nhưng tôi chỉ muốn trước khi đến công ty gửi cho em một bó hoa không được sao?”
Sau đó, hắn tặng hoa cho Ôn Niệm Nam, rồi thật sự xoay người bước vào trong xe, khi mở cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía người nọ sững sờ.
“Lần này anh mong em đừng vứt bỏ nó nữa … được không?”
Ôn Niệm Nam sửng sốt, giương mắt nhìnCố Ngôn Sanh đang nhìn mình chằm chằm, quay vào phòng thu không mở miệng.
Ôn Niệm Nam đặt hoa trên sô pha trong phòng đàn, lấy ra một bình hoa trên cây đàn piano, đến trưa mới rời khỏi phòng đàn.
Nhưng ngay khi ra ngoài, anh cảm thấy có gì đó không ổn trong ánh mắt của một số nhân viên, thậm chí cả Linh Linh.
“Linh Linh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Nam… Weibo, bức ảnh Cố Ngôn Sanh tặng hoa cho anh đã bị chụp rồi đưa lên Weibo.”
Ôn Niệm Nam nghe vậy liền sửng sốt, thở dài một hơi, giơ tay ấn huyệt thái dương nói: “Tôi đã biết.” Dứt lời xoay người đi vào phòng đàn.
Hình ảnh trên Weibo rõ ràng là do phóng viên truyền thông chụp, họ nhìn thấy những suy đoán người hâm mộ, người ở trong phòng đàn là Cố Ngôn Sanh khi xem phát sóng trực tiếp, vì vậy họ vội vàng chạy tới, ai ngờ đã chụp ảnh được vào ngày đầu tiên.
[Đó là một bông hoa hướng dương rất đẹp. Hai người có cầm tay nhau không? ]
[Tôi đoán người trong phòng phát sóng trực tiếp là Cố tổng. Ngoài anh ấy ra còn có ai nữa? Bây giờ đến thẳng studio để chặn người và tặng hoa, trời đất, haha]
[Chị em xem hình thứ 3, góc đứng nhìn như đang ôm nhau, gửi hoa cầu xin tha thứ và theo đuổi vợ haha]
[Xin chào, Cố tổng! hẹn gặp lại Cố tổng! ]
[Không đời nào? Đó có thực sự là Cố Ngôn Sanh trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua? Nhưng trên tay anh ấy không có chiếc đồng hồ đó]
[Thật là buồn cười, gia đình Cố gia luôn tỏ ra khiêm tốn, sao lại có người thừa kế như Cố Ngôn Sanh, người mua hot search mỗi ngày mà không làm tốt nhất công việc của mình, anh ta muốn từ bỏ công ty sao?]
[Tán đồng ý kiến lầu trên. Cuối cùng cũng có người nói ra vấn đề này. Chết tiệt, hôm nay và ngày mai Cố tổng đều ở đây, quan tâm việc theo đuổi vợ còn hơn cả công ty. Anh ấy không sợ công ty phá sản sao? Làm tổng tài thật nhẹ nhàng]
Lúc này, Đường Sóc và Mộ Bắc Dật đang lái xe đến một nơi, xuống xe đi vào.
“Yo..Đường Sóc, anh đang tìm tôi hay là cha tôi?” Tần Tề Bách xoa xoa cổ đi ra khỏi nhà, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ở cửa.
“Cha của anh ở đâu.”
“Ông ấy đang đợi anh ở phòng làm việc trên lầu hai.” Tần Tề Bách liếc nhìn Mộ Bắc Dật đang đi theo Đường Sóc, nhớ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên.
“Anh là Mộ Bắc Dật đúng không? Đường Sóc có quan hệ gì với anh?”
Mộ Bắc Dật không thèm nhìn Tần Tề Bách, lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến anh.”
“Chậc chậc chậc, thật lãnh đạm, cậu chủ nhà họ Mộ không làm, đến làm thuộc hạ là, tốt rồi…”
Đường Sóc cau mày nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Không có chuyện gì, tôi cảm thấy Mộ Bắc Dật khá hợp khẩu vị của tôi. Nếu không …” Vai của Tần Tề Bách đột nhiên bị nắm lấy.
Đột nhiên Tiêu Kỳ Hạo xuất hiện từ sau lưng, giọng nói kìm nén tức giận nói: “Thiếu gia, không hẹn người sao? Nếu không rời đi thì sẽ đến muộn.”
Thẩm Lạc An ở phòng làm việc trên lầu hai nhìn Đường Sóc dưới lầu, trong mắt hiện lên một tia hung ác và tính toán, nói: “Tần tổng , Đường Sóc vẫn luôn thù ghét tôi, tôi sẽ không xuất hiện, tôi sẽ trốn ở phía sau, sau đó nói với anh ta những gì tôi vừa nói. “
Cao ốc Cố thị.
Cố Lâm đang ngồi trên bàn cầm máy tính và nói chuyện vớiTiêu Kỳ Hạo, đột nhiên mũi Cố Lâm khịt khịt ngửi, sau đó mắt anh sáng lên.
“Anh Nguyên Phong đã trở lại.”
Quả nhiên vừa dứt lời, Chu Nguyên Phong mở cửa bước vào. Cố Lâm nhảy khỏi bàn và chạy tới.
“Cậu là mũi chó sao? Còn có thể ngửi thấy ai ở bên ngoài.” Chu Nguyên Phong sờ sờ tóc Cố Lâm rồi liếc mắt nhìn Cố Ngôn Sanh.
“Nhờ chiếc mũi này mà em đã chế tạo được bao nhiêu lọ thuốc đấy. Em có tất cả mọi thứ. Anh có muốn tặng em một lọ thuốc đặc biệt để người yêu của anh dùng không?”
“Không … không cần.”
Cố Ngôn Sanh đặt bản hợp đồng đã ký sang một bên, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, trầm giọng nói: “Lần này anh quay lại bao lâu?”
“Không đến một tuần, Lục tổng nói sau khi công trình hoàn thành sẽ ổn.”
Chu Nguyên Phong nói xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Cố tổng, anh xem Hot search trên di động chưa? Là Cố Lâm dạy anh tặng hoa? Xem ra sau khi rời đi trong khoảng thời gian này anh đã tìm được một giáo viên.”
Cố Ngôn Sanh trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong rồi nói với Cố Lâm: “Ngày mai cậu và Nguyên Phong đến hiện trường trước. Tôi có việc phải làm, lát nữa sẽ đến.”
“Đồng ý.”
Chu Nguyên Phong xoa xoa cổ anh, giả vờ thản nhiên, “A Sanh, anh … còn vướng bận chuyện với Đường Sóc sao?”
“Anh có thấy tôi tranh cãi với anh ta không? Là tên kia không sợ sống chết vẫn luôn khiêu khích Cố thị, sớm muộn gì tôi cũng sẽ diệt bỏ anh ta.” Cố Ngôn Sanh nghĩ đến những bông hoa mà Đường Sóc cố ý ném đi, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
“Ngày mai là ngày đấu thầu dự án, đưa các kế hoạch vào máy tính chỉnh sửa lại cho tốt.”
Bởi vì đó là dự án mà Lục Vân coi trọng nhất, nếu không có tai nạn xảy ra, thì Cố thị sẽ nhận được dự án.
Nhưng lần này có thêm một công ty nữa là Tập đoàn Khải Duyệt…
Khi Chu Nguyên Phong và Cố Lâm đến địa điểm đấu thầu, họ đã sửng sốt khi nhìn thấy Đường Sóc đang đứng cùng Tần tổng.
“A Sanh ở đâu?”
“Anh trai nói rằng lát nữa anh ấy sẽ đến, nhưng tôi bí mật nói với anh rằng anh ấy đi gặp anh Niệm Nam.”
Chu Nguyên Phong cau mày nói: “Tôi cũng đoán được.”
Vẻ mặt của Quý Lâm đột nhiên thay đổi, anh nhàn nhạt nói: “Anh Nguyên Phong thì sao? Anh đưa người yêu về Trung Quốc à?”
“Cậu … làm sao cậu biết anh ấy”
“Anh đã quên những gì em có thể làm rồi sao? Sao anh có thể giấu em những gì em muốn biết được?”
Cố Lâm đặt ngón trỏ giữa môi và cười nói: “Hừm, em sẽ không nói cho anh trai em biết, giữ bí mật.”
Lần này, Cố Ngôn Sanh không mang hoa đến nhà họ Ôn mà mang theo thứ khác.
Cửa bị gõ, Ôn Niệm Nam ở trên lầu nghe thấy tiếng động liền đi xuống mở cửa.
—vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa, Ôn Niệm Nam hơi giật mình, muốn dùng tay trái đóng cửa lại nhưng lại bị kìm lại.
“Chờ Niệm Nam, tôi có thứ muốn đưa cho em xem.”
Cố Ngôn Sanh giơ tay chỉ hướng ngoài cửa, Ôn Niệm Nam nhìn thấy một cây đàn piano cổ điển ở cửa, đó là … cây đàn piano của mẹ.
“Tôi nghĩ mang nó cho em, vì vậy nó đã được chuyển đến. Em có thể nói với nhân viên nơi em muốn đặt.”
Ôn Niệm Nam nhìn vẻ căng thẳng trong mắt Cố Ngôn Sanh, nhỏ giọng nói: “Đặt nó lên lầu hai…”
Ôn Niệm Nam lùi lại và để cửa mở để công nhân chuyển đàn vào.
” Cố Ngôn Sanh.”
“A, có chuyện gì vậy?”
Ôn Niệm Nam hít một hơi thật sâu nói nhỏ: “Những việc làm này của anh khiến tôi không thể đoán được bây giờ anh đang nghĩ gì. Anh khiến tôi cảm thấy rất hoảng sợ …”
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, vội vàng trả lời: “Tôi muốn làm cho em vui vẻ, tôi muốn em đừng cự tuyệt tôi nữa. Đơn giản vậy thôi.”
” Cố Ngôn Sanh… Tôi đã nói rằng giữa chúng ta có một vết nứt lớn. Không thể sửa chữa được. Nên anh đừng …”
“Tôi sẽ dành thời gian của mình để cố gắng sửa chữa nó. Tôi tin rằng một ngày nào đó vết nứt có thể được sửa chữa.”
Ôn Niệm Nam cười khổ một tiếng, tự giễu: “Anh làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì … Tôi không muốn yêu ai nữa …một lần đã khiến tôi thương tích đầy mình, chẳng lẽ anh muốn tôi trải nghiệm nó lần thứ hai? Qúa đau đớn, tôi không muốn trải nghiệm nó nữa … “
Cố Ngôn Sanh hoảng sợ khi thấy điều này, bước tới với sự kích động và run rẩy nói: “Nhưng tôi yêu em … Tôi sẵn sàng bị thương khắp người để trải qua nỗi đau của en. Tôi không sợ Niệm Nam. Tôi không nghĩ em sẽ sớm tha thứ cho tôi. Nhưng tôi sẽ tiếp tục làm điều đó, miễn là em … đừng cự tuyệt tôi quá nhiều. “
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam cúi đầu, bàn tay run rẩy, đang muốn đưa tay ra nắm lấy thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Đó là Tiểu Lý, Cố Ngôn Sanh trả lời điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cố tổng, bây giờ ngaif đang ở đâu? Có điều gì đó không ổn ở đây, tất cả hệ thống trong tòa nhà của Cố thị đã bị tấn công, và tất cả các tài liệu dự án trong máy tính của chúng ta đã biến mất.”
“Cậu nói cái gì?”
—–