Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?



Cố Ngôn Sanh nhìn mấy tấm ảnh đăng trên Weibo của W.E rất lâu, bấm nút xóa nhưng lượng lự không bấm, thở dài một cái rồi giữ lại.

“Quên đi … đây là bức ảnh đầu tiên do Niệm Niệm chụp.”

Hắn lúc đó rất muốn cầm búa tự sát, cùng Niệm Niệm chụp một tấm ảnh quan trọng như vậy mà lại cười như một tên ngốc… xấu xí.

Nhìn thấy câu anh ta đáp lại cư dân mạng rằng anh ta chủ động hôn, vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh càng trở nên khó coi và xấu xa, anh ta đặt điện thoại di động của Ôn Niệm Nam xuống.

Cố Ngôn Sanh cầm chìa khóa xe của Ôn Niệm Nam và không muốn cho anh ta đi.

“Thật sự không muốn tôi đưa em tới đó sao? Tôi sẽ dừng ở nơi xa để bọn họ không nhìn thấy.”

“Tôi có thể tự mình đến studio, anh đến công ty đi.”

Ôn Niệm Nam cầm lấy chìa khóa xe trong tay Cố Ngôn Sanh, vẫy tay với anh rồi lái xe đi.

Chỉ có Cố Ngôn Sanh đứng một chỗ, ánh mắt đầy mất mát.

Bác Từ đi tới, đưa chìa khóa xe cho anh ta, nói: “Thiếu gia, thân phận của cậu Ôn bây giờ có chút đặc biệt. Cậu đăng ảnh của hai người lên mạng cũng gây ra phiền phức khá lớn. Tôi sợ sẽ có phóng viên đến studio chụp lén. Cậu Ôn là suy nghĩ vì lợi ích cho cậu. “

“Tôi biết, tôi biết em ấy đã luôn suy nghĩ vì tôi…”

Cố thị.

Cố Ngôn Sanh cầm tài liệu trên tay vài phút rồi không lật sang trang mới, đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Chu Nguyên Phong và Cố Lâm tươi cười bước vào.

“Nhìn những gì tôi nói đi, tên này vừa đến công ty liền nhớ Niệm Nam đến mất hồn.”

Cố Ngôn Sanh đặt tập tài liệu xuống, cau mày nhìn hắn không lên tiếng.

Chu Nguyên Phong thấy thế cười cười rồi nói: “Bị tôi nói trúng rồi? Cậu nghĩ đến cậu ta nên không muốn đến công ty.”

“Tôi đang nghĩ về những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.”

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh mất tự nhiên, hắn do dự: “Hình như là tôi có chạm vào em ấy, nhưng là không có…”

Chu Nguyên Phong sửng sốt một chút: “Ý của cậu là? Cậu … cậu đã chạm vào Niệm Nam nhanh như vậy sao?”

“Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi và em ấy đều không mặc quần áo. Tôi nhớ là hình như mình đã cởi quần áo của em ấy, nhưng tôi khá chắc chắn rằng tôi đã không cởi hết, nhưng ngày hôm sau …”

Mắt Cố Lâm sáng lên, anh ta nhanh nhảu nói, “Ý anh là anh không nhớ mình đã làm chuyện kia với anh Niệm Nam sao?”

Sự khó chịu hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh ta lắc đầu nói: “Tối hôm đó tôi say, khi tỉnh lại tôi không nhớ được chút gì.”

“Anh Niệm Nam thì sao? Anh ấy không có chuyện gì sao? Chẳng hạn như giận anh, đau lưng và thân thể không thoải mái?” (cười sảng, OMG)

Cố Ngôn Sanh lắc đầu nói, “Em ấy nghe điện thoại của cậu, chỉ nghĩ đến thuốc giải độc, không hỏi tôi về quần áo của hai người chúng tôi, nhưng em ấy bắt đầu trốn tránh tôi sau khi tỉnh táo lại, em ấy không muốn nhìn thấy tôi. “

Cố Ngôn Sanh không thể hiểu tại sao Ôn Niệm Nam luôn mong anh khôi phục trí nhớ, nhưng sau khi anh nhớ lại thì lại trở lên xa cách như vậy.

Trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ và ngốc nghếch, Ôn Niệm Nam luôn dỗ dành anh dịu dàng, mọi chuyện đều theo ý anh, bất kể chuyện gì, dù quá đáng đều đồng ý.

Nghĩ đến phản ứng trong phòng tắm, tất cả mọi thứ anh nói đều nghe theo, ngay cả… Lỗ tai của Cố Ngôn Sanh cũng hơi đỏ lên, nếu lúc đó anh không biết xấu hổ và cứng rắn hơn, có lẽ Ôn Niệm Nam sẽ thật sự đồng ý.

Nhưng từ khi anh tỉnh lại cậu ta liền né tranh anh, từ chối cho anh ôm lúc ngủ, chỉ vài ngày gần đây mới dần dần cư xử tự nhiên khi ở cùng nhau.

Cố Lâm vẫn hỏi: “Chính anh cũng không biết mình có làm chuyện đó sao?” Chu Nguyên Phong cười giễu cợt: “Anh trai anh lúc say chỉ như một kẻ ngốc. Cậu không phải không biết. Lúc tỉnh dậy hắn sẽ không nhớ gì, lúc hắn say còn đánh Tiểu Tần tổng, ôm bình hoa luôn miệng gọi Niệm Niệm”

Chu Nguyên Phong đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Cố Lâm, giễu cợt: “Này? Cố Lâm, sao cậu lại kích động như vậy?”

“Tôi … có kích động sao? Không có.” Tất nhiên, Cố Lâm rất kích động. Thỏ con cũng nói rằng anh ấy rất dễ say khi anh ấy uống rượu, và anh ấy cũng không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Chu Nguyên Phong liếc mắt nhìn Cố Ngôn Sanh đang ngây ngốc, bất lực nói: “Cậu đang nhớ lại những việc làm ngu ngốc của sau khi tỉnh dậy sao. Cậu không dám nhìn cậu ta sau đó trốn vào phòng làm việc lấy cớ giải quyết công việc sao? Cậu có biết Niệm Nam cũng xấu hổ không? “

“Xấu hổ?”

Chu Nguyên Phong vỗ nhẹ tập tài liệu trên đầu Cố Ngôn Sanh và nói: “Cố Ngôn Sanh, khuôn mặt già nua của anh khi tỉnh lại sẽ đỏ. Hôm đó cậu ta chỉ lo lắng về tác dụng của thuốc giải và phản ứng của cậu sau khi tiêm thuốc, cậu ta không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó. Sau đó mới từ từ phản ứng lại, và tất nhiên rất xấu hổ khi gặp cậu chứ sao. “

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, tự hỏi: “Tại sao em ấy lại xấu hổ?” (ôi tên đầu gỗ)

“Tại sao lại xấu hổ? Trước kia cậu chạm vào lỗ tai của cậu ta, cậu ấy liền đỏ mặt, nhưng trong khoảng thời gian này cậu xảy ra quá nhiều chuyện. Lúc đó là do ngươi ngu ngốc nên cậu ta mới dám đồng ý. Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại, cậu làm vậy vói cậu ta thì làm sao cậu ta dám đối mặt với cậu, đương nhiên sẽ trốn tránh cậu rồi. “

Cố Lâm tò mò chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Anh trai tôi đã làm gì quá đáng vậy?”

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh hơi đổi, ánh mắt né tránh: “Không có gì…”

Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Chu Nguyên Phong, anh giả vờ thư thái nói: “Đúng vậy, không có chuyện gì, tôi vừa mới tranh thủ tắm cho người khác rồi chạy vào hỏi nhà người ta. Tôi đã có phản ứng, không biết phải làm thế nào để giải quyết khiến Niệm Nam yêu cầu tôi gửi video cho cậu ta xem, lúc làm bánh kem lại nói rằng Niệm Nam bị dính kem giống như người trong video mà mình xem, sau đó say rượu và lột sạch quần áo.

“Chà, hình như là không có gì, đúng không, A Sanh?”

Cố Lâm nhìn chằm chằm nhìn Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt khó tin, mất một lúc lâu mới nói: “Chuyện này mà nói không có gì? Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh Niệm Nam lại tránh mặt và lảng tránh anh.”

Lỗ tai Cố Ngôn Sanh đỏ bừng, ném tập tài liệu trong tay về phía hai người đang cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Chu Nguyên Phong!”

“Được, được rồi, tôi sẽ không cười nữa.”

Chu Nguyên Phong ôm lấy Cố Lâm, tiến lên cầm tập tài liệu, nói: “Tính cách cậu lại giống trước kia?”

“Không giống nhau.”

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ từ xa, lạnh lúng nói: “Lần này thì khác. Tôi đã biết trong lòng em ấy yêu tôi và tôi chắc chắn rằng em ấy sẽ không rời bỏ tôi. “

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn Chu Nguyên Phong, và nói, “Tiếp tục chuẩn bị cho sự kiện mà tôi đã nói với anh lần trước. Tôi muốn cho anh ấy một lời hứa vĩnh viễn.”

Chu Nguyên Phong giật mình, trong mắt hiện lên ý cười: “Xem ra cậu rất nghiêm túc.”

Sau khi ảnh chụp lên hot search, hầu như mọi người đều tin rằng Cố tổng đã tái hợp với W.E, tất cả đều chờ tin tức từ Cố thị, nhưng họ đợi vài ngày vẫn không có động tĩnh gì.

Trong một thời gian, nhiều phóng viên bắt đầu đổ xô đi giật tít, muốn chụp ảnh Cố Ngôn Sanh và W.E.

Ôn Niệm Nam vừa đến studio đang xuống xe liền nhìn thấy mấy phóng viên cầm máy quay phim, thì vội vàng che mặt đi vào bằng cửa sau.

“Anh Nam, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Linh Linh nói rằng phóng viên đã đến vào sáng sớm, nói rằng muốn chụp ảnh anh và Cố Ngôn Sanh để bán cho tạp chí U.

“Đừng quan tâm đến họ, chúng ta chỉ cần làm việc của mình là được”

Ôn Niệm Nam đang chuẩn bị ra một album mới, lẽ ra đã phát hành từ lâu, nhưng vì chăm sóc Cố Ngôn Sanh nên không có thời gian để làm.

Mấy ngày nay, anh nhận được rất nhiều lời mời hợp tác, trong đó có một số là sáng tác nhạc cho các bộ phim và các ngôi sao, anh có chút bận rộn nên không dám gặp Cố Ngôn Sanh.

Thật ra, Ôn Niệm Nam không dám ở cùng hắn, muốn tránh Cố Ngôn Sanh bằng công việc, mỗi lần nghĩ đến những gì hắn nói khi dỗ dành Cố Ngôn Sanh, hắn đều không dám nhìn vào mắt Cố Ngôn Sanh.

Khi Ôn Niệm Nam phát sóng ngày hôm qua, rất nhiều người hỏi anh ấy về bức ảnh chụp trên Weibo, anh ấy không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy và không trả lời.

Sau khi nói chuyện với tổ sản xuất đã là buổi chiều, album này hầu như đều do Ôn Niệm Nam tự mình sắp xếp, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya.

Hôm nay, buổi tập và thu âm piano kết thúc rất muộn, các nhân viên phòng thu đều lần lượt ra về.

Ôn Niệm Nam xoa xoa cái cổ đau nhức bước ra ngoài, quên mất rằng bên ngoài còn có phóng viên.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn thì thấy chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, phóng viên đang không ngừng chụp ảnh những người trên xe.

“Tại sao Cố Ngôn Sanh lại ở đây…”

Cố Ngôn Sanh ở trong xe nhìn thấy ánh mắt của người xuất hiện trong gương chiếu hậu sáng lên, nhanh chóng đứng dậy mở cửa, xuống xe đi về phía Ôn Niệm Nam.

“Mệt không? Anh đưa em về.”

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nói: “Không phải em đã nói anh đừng tới sao? Nếu để bọn học chụp ảnh rồi đăng lên, sẽ khiến tập đoàn Cố thị…”

“Không sao, bọn họ chụp thì kệ bọn họ, không cần trốn.”

Cố Ngôn Sanh nắm tay WE, mở cửa xe, ngồi vào, lái xe rời đi.

Cố Ngôn Sanh không lái xe về nhà mà đưa Ôm Niệm Nam đến nhà hàng âm nhạc của anh ta.

Người hâm mộ trên Weibo đã phát hiện ra nhà hàng âm nhạc W.E này, dù chỉ mở cửa vào thứ Hai và thứ Ba hàng tuần nhưng người hâm mộ vẫn đến đây để check in và chụp ảnh mỗi ngày.

Cố Ngôn Sanh cắt miếng bít tết rồi đưa cho Ôn Niệm Nam, dùng nĩa đút cho cậu một miếng bít tết, cười nói: “Nếm thử xem có ngon không, nghe fan của em nói bít tết này rất ngon.”

Ôn Noãn Nam sửng sốt, từ từ nhai miếng bít tết.

“Ăn ngon không?”

“Ngon.”

Cố Ngôn Sanh nắm chặt dao nĩa và cười khúc khích: “Vậy thì em … cũng đút cho anh một miếng đi? Anh muốn nếm thử xem đồ ăn của em ngon như thế nào.”

Ôn Niệm Nam nhìn vào ánh mắt mong đợi của anh ta, đặt một cái nĩa vào miếng bít tết và đút cho Cố Ngôn Sanh.

“Ừm, vẫn là đồ ăn của Niệm Niệm ngon.”

Tiếng nhạc vang lên trong nhà hàng, là một ca khúc của WE.

Cố Ngôn Sanh vô tình hỏi: “Việc chuẩn bị cho album mới như thế nào? Liệu có thể hoàn thành nó trong tháng này không?”

“Được, có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, anh nhẹ giọng nói: “Không sao, anh chỉ muốn đợi em hoàn thành album rồi dẫn em đi chơi.”

Ôn Niệm Nam giật mình, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Hình như … hết tháng này là xong, sau đó sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi.”

“Tốt rồi, chỉ cần có thời gian rảnh.”

Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy dịu dàng, dường như hắn muốn nói với Chu Nguyên Phong tiến hành kế hoạch.

Người phục vụ mang một chai rượu đi tới, với lấy cái ly trên bàn để rót rượu, đột nhiên hai tay bị chặn lại.

“Anh ấy không được uống.”

“Anh đừng uống rượu.”

Hai người liền sững sờ khi cùng nói, hình như Ôn Niệm Nam nhớ tới điều gì đó, gượng mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng buông tay ra.

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh cũng hơi mất tự nhiên, anh ta đột nhiên nói: “Tôi uống rượu rất dễ bị say, mang rượu đi đi.”

Sau khi người phục vụ rời đi, Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, bất đắc dĩ cười: “Em còn chưa uống rượu, mà sao mặt lại đỏ bừng vậy? Em lén uống rượu mà không nói cho tôi biết à?”

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Cố Ngôn Sanh giả vờ trêu chọc và nhắc đến chuyện tối hôm đó để hỏi chuyện nhưng đôi bên đều không biết, tắm xong vào nhà tắm quên mang quần áo, vào nhà vệ sinh đưa quần áo lại đỏ mặt.

Đường Đường đi hẹn hò bị phát hiện.

Hãy nhìn cái hố này, nó to và tròn, đặt một cây Cố Ngôn Sanh vào đó là vừa.

Cố cặn bã, ngây thơ vô tội, không biết mình có làm vậy hay không, haha, hối hận vì đã không để Niệm Niệm giúp mình trong phòng tắm.

Tại sao Cố Lâm lại hào hứng như vậy? Hmm ~ Tôi cũng muốn thử.

Đường Đường lại lên sóng! Chu Chu trước mặt vợ mình dịu dàng và ấm áp, trước mặt anh em của mình khấy đảo đất trời.

Cố cặn bã và Chu Chu đang chuẩn bị những kế hoạch gì? Tại sao bạn muốn hỏi Niệm Niệm có thời gian không?

Bạn muốn thấy CP nào nhất? Tôi có thể viết thêm phiên ngoại của bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.