*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn người đi ra khỏi quán bar thì bên ngoài trời đã tối.+
Lúc này đã gần 11 giờ, trên đường hiếm xe cộ qua lại chứ đừng nói người đi đường.
Trưởng phòng, lão nhị và tam cô nương cùng nhau đi chung, thì thầm nhìn bóng hai người trước mặt đang chồng lên nhau.
Cô gái nhỏ nằm trên lưng chàng trai trông rất đáng yêu và ngoan ngoãn, một chút cũng không giống cái người mới nãy còn ầm ĩ trong quán bar.
“Mấy cậu nói xem…….Quan hệ giữa hai người họ là thế nào?” Lão nhị tò mò nhìn sang trưởng phòng bên trái, sau đó quay sang tam cô nương ở bên phải.
“Chắc là yêu thầm rồi.” Trưởng phòng xoa xoa cằm: “Thấy thái độ của anh ta đối với Tình Tình của chúng ta, hẳn là anh ta thích cậu ấy.”
“Tình Tình còn không nhận ra anh ta, nếu nói là yêu thầm thì cũng quá mơ hồ đi……” Lão nhị kinh ngạc cảm thán.
Tam cô nương bĩu môi: “Với trạng thái này của Tình Tình, nói không chừng tới chính bản thân cậu ấy cũng không biết, còn trông cậy cậu ấy nhận ra người khác sao? Nếu tiểu soái ca này thương tâm thì người chuốc say Tình Tình chúng ta chính là cậu cũng có công lao đó, lão nhị.”
Biểu tình của lão nhị cực kỳ vô tội ——
“Đừng cái gì cũng đẩy sang cho tớ, tớ đâu biết đó là rượu trái cây —— càng không nghĩ tới Tình Tình uống có nửa ly liền say nha………”
Càng nói về sau lão nhị càng có chút chột dạ, tầm mắt theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Sau đó cô liền chú ý tới trưởng phòng dường như đang suy tư điều gì.
Vì nói sang chuyện khác nên lão nhị vội vàng xích lại gần: ” Thất Trường, cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Trưởng phòng quay mặt lại: “Các cậu không thấy tò mò sao, người này mới gọi Tình Tình là “Điềm Điềm” đó? Chậc……..loại xưng hô sến như vậy không lẽ chỉ là quan hệ yêu thầm?”
“Cái này tớ biết.” Tam cô nương nói tiếp, nhìn về hai người đang kinh ngạc cười rất đắc ý: “Nhũ danh của Tình Tình gọi là “Điềm Điềm”, lúc cậu ấy nói chuyện điện thoại với bà nội nên tớ nghe được. —— Bà nội Tần có hơi lãng tai, lần đó gọi cho Tình Tình hình như không có dùng máy trợ thính, gọi nhũ danh của Tình Tình rất lớn, các cậu không ở đấy —— đại khái nguyên cả tòa nhà cũng có thể nghe thấy.”
Ánh mắt lão nhị liền sáng lên: “Nói như vậy……….Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã?”
Trưởng phòng ngủ cảm khái: “Hơn phân nửa là đúng vậy rồi.”
“A……..” Lão nhị ôm lấy trưởng phòng lắc lắc vài cái: “Tớ cũng muốn có một trúc mã ôn nhu săn sóc như vậy ——! Vì sao người khác đều có mà tớ lại không chứ!”
Tam cô nương nhìn cô với vẻ mặt khinh thường: “Trọng điểm không phải là ôn nhu săn sóc, mà là giá trị nhan sắc đỉnh cao cùng với chân dài chứ gì?”
“……..”
Lão nhị xấu hổ, sau đó liền bắt đầu thẹn thùng ——
“Ai da, tam cô nương, biết cũng đừng nói ra chứ, tớ ngại lắm đó……..”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[EDIT] Muôn vàn cưng chiều – Vương Tam Cửu…
173K9.4K
Tên truyện: Muôn vàn cưng chiều Tên gốc: 万千宠爱 Tác Giả: Vương Tam Cửu Ảnh bìa: Roselya Editor: Wioo Tình trạng: Đang edit Số chương: 62 Thể loại: Hào môn thế gia, thiên…
Tiểu Phú Bà – Hoa Hoa Điểm Điểm (FULL)
449K16.3K
Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm Thể loại: Ngôn Tình Nguồn: Gác Sách Trạng thái: Full – 86 chương + 1 phiên ngoại Dịch giả: Nhóm Editor Có Tâm, Ptv12 (mình có edit lại lỗi chí…
[ FULL] Anh Đây Cóc Sợ Vợ – Bán Hạ Lương Lươ…
254K10.5K
Tác giả:Bán Hạ Lương Lương Nguồn:windflower916.wordpress.com, gorjessspazer.wordpress.com Trạng thái:Full Tên gốc: Bổn Thiếu Không Sợ Vợ Thể loại: Hiện đại, thanh mai tr…
[Edit] Cô ấy ngọt như kẹo
26.2K2.8K
Tên hán việt: Kẹo sữa vị tâm động / Cắn một ngụm nàng ngọt Tên edit: Cô ấy ngọt như kẹo (Đây là tên do editor đặt, nhìn có vẻ như chẳng giống gì tới cái tên ban đầu nhỉ…
Duyên tới là anh | Đào Ảnh Xước Xước
31.1K1.2K
Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước Số chương: 95 chương + 3 ngoại truyện Thể loại: Trùng sinh, thanh xuân vườn trường, sủng, ngọt ngào, 3S, HE GIỚI THIỆU Duyên đến rồi duyê…
[Edit]Đừng khóc
365K20K
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Song hướng yêu thầm, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, Duyên trời tác h…
Thua Vì Yêu Em – Trúc Dĩ
483K23.1K
•Tên tiếng Trung: 败给喜欢 •Tên khác: Thất Bại Bởi Yêu Thích •Tác giả: Trúc Dĩ •Edit by PHC Team •Nguồn: Lạc Mai Trang (TTV) và web Tấn Giang •Độ dài: 84 chương •Tình trạn…
“Dừng dừng dừng —— cậu đừng làm cho tớ thấy ớn, đêm nay tớ uống nhiều quá nên dạ dày thấy không thoải mái, sợ là nôn hết ra cả người…….”
“……………..”
Tiếng cười đùa giỡn của ba nữ sinh loáng thoáng từ phía sau truyền đến, màn đêm xung quanh họ càng thêm yên tĩnh.
Văn Dục Phong cõng cô gái nhỏ trên lưng, đi dưới những bóng cây trong ánh đèn đường, nhìn bóng hai người chồng lên nhau thân mật chưa từng thấy.
Hơi thở mềm mại của cô gái nhỏ nhẹ nhàng phả lên cổ.
Anh nghiêng mặt đi, nhìn khuôn mặt ngủ say gần trong gang tấc.
Đây là điều mà anh mong muốn từ rất lâu, Điềm Điềm của anh……
Đến giờ phút này anh mới biết được ——
Vốn tưởng trái tim mình đã rất kiên cố không thể phá vỡ, trong một màn đêm yên tĩnh như vậy, cảm nhận được hơi thở gần gũi này làm cho tâm can của anh cũng mềm nhũn đi.
Thì ra anh nhớ em nhiều đến như vậy…….
Ngay giờ khắc này nhìn thấy em thì anh đã nhận ra rằng anh nhớ em rất nhiều.
……..Chỉ tiếc.
Giống như em đã quyết định muốn quên hết tất cả về anh.
“Điềm Điềm…….”
Anh nghe thấy giọng nói của mình khản đặc.
Văn Dục Phong nhẹ chớp mắt, cười khổ: “Anh còn có cơ hội không…..Điềm Điềm?”
Tình yêu bị ngăn cách bởi núi và biển, nhưng núi và biển vẫn bình lặng.
Chỉ là núi bị san bằng, biển bị lấp, lặn lội đường xa phong trần mệt mỏi để đến, có lẽ chỉ cần một ánh mắt xa cách, khoảnh khắc đó như cách một phương trời.
Cho nên núi và biển chưa bao giờ bình lặng, là em có muốn nhìn thấy anh hay không thôi.
“Vậy em có còn muốn gặp lại anh hay không, Điềm Điềm?”
Văn Dục Phong khàn giọng hỏi.
Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc có dám nghe đáp án khi Tần Tình tỉnh táo hay không.
Người đang nằm trên lưng anh nhẹ nhàng cử động.
Văn Dục Phong ngẩn ra, thần sắc hơi hoảng hốt chuyển tầm mắt nhìn qua: “……Điềm Điềm?”
Cô gái nhỏ chưa tỉnh rượu tất nhiên lúc này cảm thấy không dễ chịu, giữa hai đầu chân mày đều nhíu chặt.
“Em thấy không thoải mái……..Em sinh bệnh rồi Văn Dục Phong……Em rất khó chịu……….”
Văn Dục Phong ngẩn ngơ mà nghe, đôi chân không tự giác mà ngừng lại.
Anh nhíu chặt mày nhìn lại, đè thấp âm thanh cẩn thận dỗ dành: “Điềm Điềm, em thấy không thoải mái chỗ nào, nói cho anh…….Được không?”
Hiển nhiên Tần Tình chỉ đang nói mớ trong mộng, không trả lời câu hỏi của Văn Dục Phong liền gục đầu xuống.
Hô hấp một lần nữa vững vàng.
Văn Dục Phong không nhận được câu trả lời đành phải bỏ cuộc, nhấc chân bế cô gái nhỏ đi về phía tòa ký túc xá lớn hình chữ T.
Ở cửa Bắc là một phố đồ ăn vặt. Tuy đã là buổi tối đầu thu, gió đêm se lạnh lùa vào trong cổ áo nhưng vẫn không ngăn cản được những sinh viên dừng chân lại trên con phố rực rỡ mùi khói nướng này.
Đi hết một con đường dài vắng lặng, Văn Dục Phong mới cảm thấy anh đang cõng cô gái nhỏ trở lại nhân gian.
—— Khác hẳn với nơi anh đang ở.
Không có gió cát, không có huấn luyện, không có phải chịu đựng mồ hôi nước mắt và máu, không có những đêm lạnh giá không có gì ngoài những vì sao…….
Đây mới là nhân gian.
Đây mới là thời gian mà cô gái nhỏ của anh nên hưởng thụ.
Không phải bị anh kéo theo để rồi chờ đợi trong vô vọng.
“……Thực xin lỗi.”
Nam sinh một lần nữa cất bước.
Đằng sau đôi chân thon dài như có ngàn cân đá đè nặng.
Anh nghẹn ngào, cười khổ.
“Thực xin lỗi…….Điềm Điềm.”
——
Vốn dĩ anh nên được giải thoát khỏi cái kết mà em đã tưởng tượng vô số lần, và con đường trước mắt anh giống như một màn đêm mờ mịt.
……….
Bước đi trên con đường dài dưới ánh đèn, chàng trai cao gầy vẫn cẩn thận che chở cho cô gái nhỏ đang ngủ say trên lưng mình.
Nhưng trong đôi mắt lấp lánh như vì sao ấy, ánh sáng đã bị bóng tối chiếm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!