Có thể do hỏi nhiều quá nên mệt, cũng có thể cả đời chưa từng được đi trên chiếc xe nào thoải mái và dễ chịu tới thế, được một lúc vặn vẹo,
nàng lăn ra ngủ. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác, đắp vào cho nàng, nhẹ thơm lên chiếc má phúng phính, hồng hào, lòng anh rộn ràng…
Minh và Uyên khởi hành được chừng hai tiếng thì trời bắt đầu nổi cơn
dông, bụi bay mù mịt, sấm chớp ầm ầm. Nàng tỉnh giấc, khiếp sợ, cây cối
hai bên đường đổ rạp, trời mưa nặng hạt, đường xá lầy lội, chẳng hiểu
anh đưa nàng đi đâu mà xung quanh toàn núi rừng thế này? Hình như có bão về, nàng lại bắt đầu lo lắng:
-”Anh đưa tôi đi đâu thế,…đi đâu…Anh định bắt cóc tôi sao…huhu”
Minh đang định quay đầu ra trả lời thì:” Kitsss”.
Gió rít ồ ạt, liên hồi, một chiếc cây bên đường đổ đột ngột, may mà anh phanh kịp, cả hai hú hồn:
-”Tôi không bắt cóc em đâu, em xấu thế này bán ai mua”.
Minh đùa muốn làm Uyên bớt căng thẳng, nàng cũng biết điều không hỏi
thêm gì nhiều, để anh tập trung lái xe. Tầm 30 phút sau thì trời tạm
ngớt, anh rẽ vào một con đường khá khang trang, căn biệt thự cổ đồ sộ
dần hiện lên tráng lệ cùng bể bơi xanh biếc trước mặt. ‘Sao lại có ngôi
nhà hoành tráng giữa rừng núi hoang vu thế này, chả nhẽ đây là căn cứ bí mật của bọn chuyên mua gái mại dâm, chã nhẽ…? Lẽ nào mình sắp bị gửi
sang Trung Quốc? Campuchia, hay Lào? Trời ơi, cuộc đời mình có cái kết
lãng xẹt như thế này sao? Huhu…’. Thấy nàng đăm chiêu toát cả mồ hôi,
anh cũng không hiểu chuyện gì, chỉ ôn tồn bảo:
– “Hôm nay mình ở đây”.
‘Hả? Chính xác là mình sắp bị bán làm vợ một lão già nào đó rồi. Làm
sao đây? Trong 36 kế, chuồn là thượng sách…’; nghĩ vậy, Uyên lập tức
xuống xe toan bỏ chạy. Nhưng nào nàng có thoát khỏi Minh, anh nhanh
chóng giữ nàng lại, anh có vẻ rất dứt khoát, nàng càng run, giờ cũng
không chuồn được nữa rồi, nàng nhìn thẳng vào mắt anh, van nài nức nở:
– “Tôi xin anh, anh cần bao nhiêu tiền anh cứ bảo, tôi sẽ cố gắng
làm lụng vay mượn để đưa cho anh…xin anh đừng bán tôi đi như thế
này…huhu”
Minh bật cười phá lên:
-”Chẳng phải đã bảo em xấu không ai thèm mua rồi sao?”
-”Nhưng nhỡ có người mua thì sao?” Nàng tức tưởi.
-”Chắc chắn không ai mua đâu…”
-”Sao anh dám khẳng định, tôi nghe nói chúng rất thích…thích… gái
trinh…”. Nói tới đây, Uyên chỉ muốn độn thổ vì nhỡ lời, mặt nàng ửng
hồng như trái đào.
– “À, hóa ra em là…trinh nữ à…”. Minh cười nham hiểm.
-”Tôi…tôi…”. Uyên ngập ngừng.
Búng cho nàng một cái vào trán, Minh nửa đùa nửa thật:
-” Ngốc ạ. Có phải em là thủ khoa đại học không thế; chân em có dài
tới nách thì bán đi cũng chẳng mua nổi một phần mười cái lốp xe của tôi
đâu, …đằng này”, anh nhìn nàng, hồn nhiên phát biểu:”Chân ngắn thế kia
mà cũng lo à.”
Nàng bĩu môi, có vẻ giận dỗi nhưng đã thoát khỏi cơn khủng hoảng tâm lý, anh đặt hai bàn tay lên đôi má búng ra sữa của nàng:
– “Đùa thôi, trả tôi cả cái xe tôi cũng không bán em…Đây là
nhà tôi, chỉ một lần thôi, xin em đấy, tôi đã nhờ người chuẩn bị đồ, tôi nhớ em, nhớ bóng dáng của em, nhớ mùi vị thức ăn em nấu…”.
Anh ôm nàng vào lòng, ngước nhìn đôi mắt anh, có một vẻ rất thành
thật, trong phút giây nàng đã xao lòng, có ý nghĩ muốn ở cùng anh, nhưng nàng lại tự thức tỉnh bản thân:
-”Tôi ác lắm, là con quỷ đó, anh ở với tôi không sợ tôi hại chết à”
-”Chuyện đó là tôi không đúng, lúc đó tôi quá nóng vội, em đừng nhắc lại nữa”, đoạn, anh giữ tay nàng chặt hơn.
-”Tôi muốn về nhà”.
Nàng thì dứt khoát lôi tay anh ra, anh thì cương quyết giữ lấy nàng, giằng co qua lại, nàng mất đà ngã nhào xuống nước:
-”Tôi không biết bơi…”
Nhìn nàng vùng vẫy, anh phì cười:
-”Đồng ý ở lại đây với tôi rồi tôi cho lên”.
Anh làm ra bộ kiêu căng quay đi, nghĩ thầm sung sướng, kiểu gì nàng
cũng phải đồng ý ở lại với anh rồi. Nàng không nói gì, cố gắng vẫy vùng, được một lúc, anh ngoảnh lại:
-”Thế nào rồi cô bé, chịu thua chưa?”
Chưa kịp ăn mừng chiến công thì mặt Minh tái mét, Uyên đang chìm dần
trong nước, anh vội vã nhảy xuống hồ kéo lấy nàng. Đặt nàng trong lòng
rồi búng vào mũi một cái:
-”Dậy đi, tôi đưa em lên bờ rồi đấy, em thắng rồi”.
Nàng không nói.
-”Thôi đừng trả vờ nữa, em bướng thật đấy”
Nàng vẫn không nói gì.
-”Dậy đi rồi tôi đưa về Hà Nội”.
-”Ê, ê…cô bé này…”
-”Ê, không đùa nữa nhá, mở mắt ra mau…”
Nàng vẫn lặng thinh. Minh bắt đầu thấy sợ, vừa làm hô hấp nhân tạo cho nàng, anh vừa gọi tới tấp:
-”Ê, dậy đi em….tỉnh dậy đi mà…dậy đi…đừng làm tôi sợ…tôi xin em đấy”