Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 20



Editor: Triêu Nguyên

Beta-er: Yen

Quý Lạc Lạc giật mình quay đầu ra sau, chỉ thấy Lại Mỹ Quyên đang kinh ngạc giơ tay che miệng, ngay cả đồ ăn đã rơi xuống đầy đất mà vẫn chưa nhận ra.

“Dì Lại!”

Thiếu nữ mềm mại gọi một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng bước đến, chậm rãi dừng lại trước mặt bà. Cô không ngần ngại ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt những cọng rau rơi bừa bãi trên đất bỏ vào túi.

Sau khi Quý Lạc Lạc đã dọn dẹp sạch sẽ, Lại Mỹ Quyên lúc này mới kịp phản ứng lại, bà hoảng loạn vươn tay ra, muốn giành lấy cái túi trong tay cô:

“Đưa nó cho dì nhanh lên, mấy thứ này dơ lắm, đừng để nó chạm vào bẩn người con.”

Quý Lạc Lạc đỡ lấy tay người phụ nữ, nhẹ nhàng từ chối:

“Không sao đâu dì à, chúng ta mau cùng về nhà đi.”

Lại Mỹ Quyên nghe giọng nói bình thản mà mềm mại của Quý Lạc Lạc, sống mũi đang cay cay cuối cùng cũng đỡ hơn một chút. Sau gần ba năm không gặp, bà còn tưởng con bé vẫn còn ghét mình như hồi xưa.

Không ngờ rằng Quý Lạc Lạc đã thực sự trưởng thành rồi, chẳng còn dáng vẻ lúc nào gặp nhau cũng kiếm cớ gây chuyện giống trước kia nữa.

Bà gật đầu:

“Được rồi, mau đi thôi. Khi nào về đến nhà, dì sẽ làm món con thích.”

Lại Mỹ Quyên theo bản năng muốn nắm lấy tay Quý Lạc Lạc, nhưng khi nhận ra bản thân mới định làm gì thì lại nhanh chóng rút tay về. Ánh mắt bà khẽ liếc qua sườn mặt thiếu nữ, sau đó mới chậm rãi lùi một bước nhỏ, lẳng lặng đi đằng sau cô.

Hai người cùng nhau tiến lên lầu, Quý Lạc Lạc rời nhà đã lâu nên không có chìa khóa, Lại Mỹ Quyên liền nhanh chân bước đến mở cửa, sau đó mới đứng sang một bên cho cô đi vào.

Chưa qua cửa, thiếu nữ đã nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên:

“Tiểu tử thối, hôm nay mày đã vote cho chị mày chưa đấy?”

Âm thanh vừa vang lên, phòng ngủ ở phía đối diện liền lập tức truyền ra giọng nói lười nhác của nam thanh niên:

“Nói chứ, con thực sự không hiểu nổi bố luôn. Chúng ta đã ngồi cày vote từ hôm qua tới giờ rồi, bố muốn để chị ấy đứng đầu bảng xếp hạng nữ thần thật à?”

Quý Thành Phong nghe vậy liền lập tức ngồi phắt dậy từ trên giường, ông cầm theo điện thoại, đeo kính viễn thị, vẻ mặt không vui phản bác:

“Thì sao? Chị của mày xinh đẹp như thế, làm gì có nữ minh tinh nào sánh bằng, không đứng no1 thì ai đứng? Tao chỉ thấy con bé hợp với danh nữ thần nhất thôi. Mày đừng có ngồi đấy cãi nữa! Mau đi kêu gọi lũ bạn mày cùng thầy cô vote cho cho chị đi!”

Trong phòng ngủ đối diện, Lại Khải Toàn thoải mái dang tay dang chân, nằm thành hình chữ đại* trên giường, bất đắc dĩ đáp lại:

“Aizz bố già của tôi ơi, đến cả bảo vệ trường con cũng huy động luôn rồi!”

*Chữ đại: 大

Lại Khải Toàn tuy ngoài miệng lầm bà lầm bầm như vậy, nhưng bất luận là thực hiện việc gì cũng không ai trâu bò bằng cậu.

Điển hình là scandal gần đây của Quý Lạc Lạc, cậu đã triệu tập hết đám anh chị em bạn bè gần xa, sau đó liền battle không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm với lũ anti fan trên mạng.

Cuối cùng… chỉ với một bài đăng của một anh chàng họ Sở tên Tiện, tất cả lại được tẩy trắng như omo matic.

Sau khi nghe được câu trả lời đúng ý, cuối cùng Quý Thành Phong cũng dừng việc tra hỏi Lại Khải Toàn. Ông quan sát số phiếu vote ở Weibo của Quý Lạc Lạc đang ngày một tăng lên không ngừng, hớn hở mở miệng nói:

“Hiện tại số phiếu không còn chênh lệch nhiều lắm, con gái bảo bối của ông đây xinh đẹp như vậy, làm gì có ai mà không thích chứ!”

Quý Lạc Lạc đứng ở bên ngoài, từ đầu đến cuối đều nghe hết đoạn đối thoại giữa bố và em trai. Nụ cười vương khóe môi thiếu nữ dần dần trở nên chua xót, hàng mi đen dài run run, vẻ áy náy trên mặt cũng hoàn toàn không giấu được nữa.

Vào thời phản nghịch, cô luôn cho rằng nếu bản thân rời khỏi căn nhà này thì bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, không cần quản thúc mình nữa. Quý Lạc Lạc thực sự đã nghĩ tất cả bọn họ đều không quan tâm đến cô.

Cô cho rằng mình luôn là gánh nặng của bố.

Nhưng tại giây phút này, Quý Lạc Lạc biết, bản thân từ đầu đến cuối đều sai rồi.

“Đứng ở đây làm gì, mau vào trong đi. Hôm nay dì đang hầm một nồi gà, con thật đúng là có lộc ăn nhé!”

Quý Lạc Lạc chỉ biết nhợt nhạt cười, theo sau chân Lại Mỹ Quyên tiến vào nhà.

Mới vừa bước qua cửa, Lại Mỹ Quyên đã gấp gáp buông hết đồ vật trong tay xuống, bà nhanh chóng cởi áo khoác, sau đó liền kích động gọi hai người trong phòng ngủ:

“Lão Quý, chiến thắng trở về đây, bố con ông mau ra ngoài nhìn xem ai về rồi này, mau ra đây!”

Lão Quý cùng Lại Khải Toàn đang tập trung vào cày vote cho Quý Lạc Lạc, làm gì có thời gian quan tâm người bên ngoài nói cái gì chứ. Lại Mỹ Quyên cùng Quý Lạc Lạc ngồi ở phòng khách đợi nửa ngày vẫn không thấy ai, sắc mặt bà lạnh lùng, lập tức gân cổ lên gọi thêm hai lần.

Nghe giọng Lại Mỹ Quyên không đúng cho lắm, hình như là tức giận rồi, lúc này hai người kia mới thong thả bò khỏi giường, một tay chậm rì rì kéo áo, một tay ung dung giơ di động ra:

“Kêu cái gì mà kêu, không thấy bây giờ tôi đang rất vội sao?”

Ở phía đối diện, Lại Khải Toàn cũng đã mò ra tới cửa, đầu tóc cậu rối tung thành một cục, nhìn qua không khác nào cái tổ chim.

Nam thanh niên xoa xoa đôi mắt thâm quầng, hướng phía phòng khách kêu lên:

“Mẹ à, ai tới thế?”

Lại Mỹ Quyên thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hai người, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn về phía Quý Lạc Lạc đang ngồi ngay ngắn trên sô pha. Bà quay sang phía thằng con trai vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, quát lớn:

“Chị con về rồi, mau ra đây nhanh lên!”

“Ai???”

“Ai???”

Nghe được câu trả lời của Lại Mỹ Quyên, lão Quý cùng Lại Khải Toàn lập tức ngẩng đầu lên, sau đó liền sững sờ đứng ở một chỗ, ngây ngốc quan sát thiếu nữ trước mắt.

Màn hình điện thoại Quý Thành Phong vẫn còn đang phát video phim mới của Quý Lạc Lạc, đối diện với cô con gái đã lâu không gặp, bàn tay cầm điện thoại của ông bỗng dưng run lên.

Lại Khải Toàn bên kia cũng không khá hơn là bao, nam thanh niên hét lên thất thanh một tiếng “Má ơi”, sau đó liền ném điện thoại đi rồi che lại cái quần cộc bên dưới.

Ngày thường ở nhà, hầu hết thời gian Lại Khải Toàn chỉ có một mình, ngoại trừ ông cậu bên ngoại thì không ai tới chơi, cho nên bản thân cũng chẳng quan tâm đến hình tượng lắm.

Hai bóng người, một già một trẻ, vừa mới bước ra khỏi cửa đã nhanh nhẹn vọt trở vào.

Lại Mỹ Quyên: “…”

Quý Lạc Lạc: “…”

Cả hai liếc nhau đầy ý tứ, bầu không khí hoàn toàn trở nên trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, Lại Khải Toàn và lão Quý đã cùng nhau bước ra từ phòng ngủ, quần áo trên thân ngó đâu cũng thấy chỉnh tề, thực sự là khác trước một trời một vực. Quý Lạc Lạc quan sát người bố mười mấy năm không gặp, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, mềm mại mở miệng nói:

“Bố à, con về rồi.”

Vẻ mặt lão Quý trước sau không đổi, ông ngồi cạnh Lại Mỹ Quyên, mắt nhìn thẳng gật đầu, giả vờ nghiêm túc đáp lời:

“Về rồi thì ở lại đây mấy ngày đi, dì sẽ nấu cho con ăn.”

Lại Mỹ Quyên túm cánh tay lão Quý, liên tiếp nhéo ông:

“Con gái vất vả lắm mới về, mau mau cười tươi lên!”

Sau đó, bà lại quay sang nói với Quý Lạc Lạc:

“Đi đường chắc mệt lắm rồi đúng không? Chờ tí dì đi nấu cơm, ăn xong rồi phải nghỉ ngơi cho khỏe nha con.”

Quý Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu, khi cô vừa mới định vào bếp giúp dì thì đã bị Lại Khải Toàn kéo sang phòng cậu.

Vừa vào tới nơi, Lại Khải Toàn lập tức thần thần bí bí đóng cửa, tiếp theo lại lấy ra cái hộp sắt nhỏ cũ từ sau giá sách, bên trong ngoại trừ một tấm thẻ ngân hàng thì còn vài tờ màu đỏ in hình chủ tịch Mao.

Cậu ôm hộp sắt quý báu của mình, đưa cho Quý Lạc Lạc, cười nói:

“Trong thẻ có năm vạn, em mới đi rút ngày hôm qua. Còn lại là ba nghìn chưa kịp tiêu.”

Quý Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đắc ý của nam thanh niên, cô nhướng mày:

“Không tồi nha, mà năm ba cao trung sao lại không lo học hành? Làm gì mà có nhiều tiền như thế?”

Vừa nghe chị mình nhắc đến học tập, vẻ mặt Lại Khải Toàn trong nháy mắt đã trầm xuống, táo bạo trả lời:

“Quý Lạc Lạc, không phải là chị có ý tứ gì đấy chứ? Học tập cái gì cơ? Chị đang cố ý đúng không?”

Thiếu nữ che miệng cười ra tiếng.

Thấy Quý Lạc Lạc như vậy, Lại Khải Toàn vốn đang muốn lừa cô lại á khẩu không nói được nữa, cậu nhét luôn chiếc hộp vào lòng thiếu nữ, giận dỗi nói:

“Lần trước không phải em đã khuyên chị nên giải nghệ đi sao? Em đã hứa sẽ nuôi chị rồi, tất cả chỗ này đều là tự em dùng bản lĩnh mà kiếm được, cho chị hết đấy!”

Quý Lạc Lạc đang cười, đột nhiên bị nhét một chiếc hộp sắt vào trong lòng, cô hơi ngẩn người, sau đó mới cúi đầu, chăm chú quan sát đồ vật cũ nát có chút hoen gỉ kia.

Ngắm nghía một lát, thiếu nữ mới chậm rãi mở hộp ra.

Lại Khải Toàn cho rằng thứ Quý Lạc Lạc muốn lấy chính là tiền, ai mà ngờ được cô lại đẩy xấp giấy đỏ cùng thẻ ngân hàng sang một bên, trực tiếp cầm lấy tập CD bên dưới chứ?!

Vừa thấy hành động của chị mình, sắc mặt Lại Khải Toàn bỗng dưng đỏ bừng, cậu vội vàng tiến đến, bất chấp luôn phong độ đàn ông gì đấy mà nỗ lực cướp về.

“Cái kia không được lấy, mau đưa lại cho em… Cmn chị mau trả bảo bối cho em!”

Mắt thấy Lại Khải Toàn một lần nữa nhào tới, Quý Lạc Lạc lập tức nhét hộp sắt vào trong lòng cậu, sau đó mới cầm tập CD lên nhìn, lộ ra tấm bìa tự chế tràn ngập khí thế ngút trời.

“Một đường chiến thắng trở về”

Sáu chữ to đùng bao phủ lấy bìa CD, tuy trông đơn giản mà vẫn đầy phong cách.

Lướt mắt xuống chút nữa là hình ảnh nam thiếu niên đỡ trán ngồi quỳ trên mặt đất, dựa lưng vào tường, hai mắt nhắm chặt, trong tay cầm theo chiếc ghi-ta tróc sơn.

Hình ảnh mang đến cảm giác vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn lột tả được nội tâm cô độc cùng không cam lòng, cũng thể hiện ra sự bốc đồng của một nam thiếu niên.

Niên thiếu khinh cuồng, vì mộng tưởng mà phấn đấu.

Quý Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lại Khải Toàn, khóe miệng cũng không còn vương nét cười, ánh mắt thiếu nữ trong veo, kinh ngạc hỏi:

“Là em à?”

Lại Khải Toàn đỏ mặt gật đầu, dù sao thì chị gái đã thấy được, cậu cũng lười giấu, thản nhiên trả lời:

“Một tập này, em làm cho vui thôi.”

Quý Lạc Lạc mân mê hộp sắt thô ráp, tò mò hỏi tiếp:

“Bên trong là tự em hát sao?”

Lại Khải Toàn tiếp tục gật đầu, sau đó kiêu ngạo nói:

“Đều là những ca khúc tự em viết ra, muốn bán nhưng lại không có quan hệ nên đành tự mình hát. Bây giờ chị hoàn toàn có thể lên mạng tìm xem, nó vẫn còn hot lắm đấy!!”

Quý Lạc Lạc tiếp tục kinh ngạc một lần nữa, cô hoàn toàn không ngờ tới cậu em trai tầm thường của mình lại có thiên phú ở mặt này.

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Quý Lạc Lạc, Lại Khải Toàn có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười nhẹ nói:

“Gần đến kì thi đại học rồi, bố mẹ cũng lo lắng nên em không thể bỏ bê việc ôn tập được. Vì muốn kỷ niệm mộng tưởng điên cuồng một thời, em đã tự đi làm tập CD này, thực sự muốn lưu giữ nó lại như một kỷ niệm thanh xuân mà thôi.”

Chỉ là một câu trả lời đơn giản nhẹ nhàng, nhưng Quý Lạc Lạc lại nghe được sự bất đắc dĩ chôn sâu bên trong lòng nam thanh niên.

Thiếu nữ nắm chặp tập CD, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi cậu:

“Chị có thể nghe một chút không? Ca khúc của em ấy?”

Lại Khải Toàn không hề mất đến một giây nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu trả lời:

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà sau khi nghe xong chị không được phép cười nhạo em đâu đấy!”

Nói xong, nam thanh niên mang laptop tới, khởi động máy, sau đó nhanh chóng lấy đĩa CD đặt vào.

Cậu di chuột nhấn nút bắt đầu, một khúc nhạc dạo tình ca mãnh liệt mênh mang vang ra, sau đó là thanh âm tươi mát cất lên.

Tiếng hát của Lại Khải Toàn giống như chính con người cậu, trong trẻo, hoạt bát và sống động như ánh mặt trời, cực kỳ có sức cuốn hút, cũng bất tri bất giác làm tâm trạng người nghe cảm thấy an tĩnh nhẹ nhàng.

Hoàn thành một khúc nhạc, trên mặt Quý Lạc Lạc đã không còn chút ý cười nào nữa. Lúc này, Lại Khải Toàn cũng vừa vặn tắt máy, cậu lập tức quay ra cẩn thận dò hỏi:

“Chị thấy thế nào? Có hay không ạ?”

Lần đầu tiên trong đời, Quý Lạc Lạc quan sát em trai mình một cách nghiêm túc, thiếu nữ hơi ngẩng mặt lên, không gật cũng không lắc đầu, cứ bình tĩnh nhìn như vậy.

Toàn thân Lại Khải Toàn lúc này bất chợt phát lạnh, nam thanh niên trực tiếp cho rằng bản thân đã làm ra chuyện gì có lỗi.

Trong khi cậu đang cố gắng nhớ lại mình sai ở đâu, thì Quý Lạc Lạc lại đột ngột mở miệng, thiếu nữ nghiêm túc hỏi:

“Em chưa từng nghĩ tới việc thi vào học viện âm nhạc sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.