Xế chiều Lôi Hòa Nghi mới mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt bơ phờ lo lắng của Cung Huyền Thương. Hai mắt anh vằn lên những tơ máu đỏ rực, cô thoáng nhíu mày đưa tay chạm vào mặt anh. Cung Huyền Thương lập tức bắt lấy tay cô, đỡ người ngồi dậy.
– Có thấy khó chịu ở đâu không em!
– Đau đầu, cả người đều mệt! Anh lên đây ngồi với em đi!
Giọng nói mềm mại nũng nịu, lòng Cung Huyền Thương tức khắc mềm nhũn, trèo lên giường ngồi cạnh cô, Lôi Hòa Nghi lập tức chui tọt vào lòng anh. Cung Huyền Thương ôm chặt cô, dịu giọng nói:
– Anh xin lỗi!
– Anh xin lỗi vì điều gì chứ?
– Vì anh nên em mới bị bệnh? Là anh không kìm chế được cảm xúc, biết em uống rượu còn sợ lạnh mà còn cố tình vặn nước…
– Ừ, là lỗi của anh nhưng em không trách anh!
– Bệnh một lần chẳng những tính tình trẻ con hơn chẳng lẽ tấm lòng cũng rộng lượng hơn, không giận dỗi anh nữa sao?
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu lườm anh một cái sau đó há miệng cắn lên ngực Cung Huyền Thương, sức lực không lớn, nhột nhột ngứa ngứa khiến anh đỏ cả mang tai.
– Anh nói giống như ngày thường em hẹp hòi lắm vậy!
– Không phải hẹp hòi mà là rất thích dỗi anh!
– Nếu không phải người em dựa dẫm em mới không thèm dỗi.
– Nói vậy em rất dựa dẫm vào anh rồi!
– Anh nên nhận ra sớm hơn!
– Trước kia em rất thích Sở Mặc Thần cho nên anh không dám chắc anh trong lòng em có phải vị trí số 1 không?
Lôi Hòa Nghi vuốt lưng anh giống như xoa dịu nỗi bất an trong lòng anh.
– Nếu anh ấy không xuất hiện e là bây giờ em cũng chưa biết em thích anh đâu!
Cung Huyền Thương bất giác ôm chặt cô hơn.
– May mà trước khi anh ta xuất hiện, em đã yêu anh!
– Cung Huyền Thương, hôm qua em không phải cố tình, chỉ là kỳ sinh lý tới, cơ thể khó chịu nên tinh thần cũng mệt mỏi, lại nhìn thấy cô gái khác tiếp cận anh, em hơi giận dỗi nên mới làm như vậy để anh khó chịu, xin lỗi. Chuyện gặp Mặc Thần cũng là vô tình thôi, em không biết anh ấy cũng ở đó.
– Ừm, anh biết, dù sao cũng là anh bất cẩn nên mới bị người ta động chạm, vì một chuyện như vậy lại hại em bị ốm một trận, là anh không chăm sóc tốt cho em. Xin lỗi!
– Cung Huyền Thương, trong lòng chúng ta đều có một khúc mắc nho nhỏ với đối phương. Anh lo ngại em và Mặc Thần có một khoảng thời gian dài bên nhau, em cũng biết lo sợ, quá khứ đó của anh rất nhiều năm không có hình bóng của em, em không biết có bao nhiêu cô gái thích anh, cũng không biết anh và họ đã từng mập mờ với nhau hay chưa. Mỗi một cô gái xuất hiện bên cạnh anh, đều là tinh anh xinh đẹp tài năng, đứng với anh đều rất đẹp đôi mà em còn quá nhỏ so với anh, sự nghiệp của em trước mặt anh cũng chỉ như tân sinh viên trước mặt một giáo sư uyên bác. Em cũng sợ mất anh, vì yêu nên mới sợ…
– Bé con, em không cần sợ, dù em không có gì trong tay em cũng không cần sợ, bởi vì có anh bên em nên em hơn hẳn tất thảy bọn họ. Quá khứ của anh gặp gỡ rất nhiều người nhưng chỉ có em mới khiến anh lưu luyến không quên.
– Vậy anh cũng không cần giữ thành kiến với Mặc Thần nữa. Với anh ấy là tình cảm gắn bó nhiều năm, còn anh là tình yêu chân thành của em cũng là tương lai của em, không cần vì anh ấy mà ghen tuông.
– Được, đều nghe theo em!
Cung Huyền Thương nâng cằm Lôi Hòa Nghi lên, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô đầy yêu thương.
– Anh cứ hay sợ bóng sợ gió như vậy có phải là vì sắp đi Pháp, sợ em ở đây một mình hồng hạnh vượt tường hay không?
– Không phải sợ em hồng hạnh vượt tường mà là sợ có quá nhiều hoa đào vây quanh em mà cây kéo là anh lại không có mặt để cắt phăng chúng đi.
– Đôi mắt này của em bị anh nuôi đến khó chiều rồi, còn dễ dàng nhìn người ta thấy thuận mắt sao. Ngược lại là em, em phải sợ nơi trời Tây anh bị vô số người đẹp chân dài quyến rũ vây quanh rồi quên em kìa, nghe nói phụ nữ phương tây dáng người đều cao, thân hình hoàn mỹ, trước lồi sau vểnh, chẳng phải rất đúng gu đàn ông các anh sao?
Gương mặt Cung Huyền Thương vẫn bình thản không chút biến hóa, liếc xuống nơi nào đó nhô lên sau lớp áo ngủ của cô.
– Anh thích nhỏ một chút.
– Anh nói ai nhỏ hả?
Lôi Hòa Nghi tức khắc mặt đen như đít nồi, chui ra khỏi vòng tay của Cung Huyền Thương, giơ chân đạp anh một phát nhưng sức lực không đủ lớn nên chỉ đẩy anh đến mép giường chứ không rơi xuống sàn được. Cung Huyền Thương không ngờ Lôi Hòa Nghi lại phản ứng như vậy, giật mình bước xuống giường nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận đầy đáng yêu của cô, vuốt cằm tiếp tục nhìn:
– Cũng không hẳn là….
– CUNG HUYỀN THƯƠNG!!!
– Cưng à, anh đi nấu cháo cho em, ngoan ngoãn chờ anh!
Vừa mới dỗ cô xong nên Cung Huyền Thương không có gan lại chọc giận cô cho nên xách đít chạy lẹ, để lại Lôi Hòa Nghi một bụng lửa giận không chỗ trút.
Đợi Cung Huyền Thương ra ngoài rồi Lôi Hòa Nghi mới thở dài một hơi, cúi đầu nhìn ngực mình, phồng miệng tự hỏi:
– Nhỏ lắm sao?
Trong lúc đợi Cung Huyền Thương thì Lôi Hòa Nghi lê thân thể mệt mỏi của mình vào nhà vệ sinh.
Đến khi Cung mang cháo lên thì Lôi Hòa Nghi đã nghiêm chỉnh ngồi trên giường, tóc tai gọn gàng, mặt mày sáng lạn. Anh đặt bát cháo lên bàn, kéo ghế sát giường rồi cẩn thận thổi cháo bón cho cô.
– Cần thận nóng đó em!
Lôi Hòa Nghi hé miệng nhấp thử, Cung Huyền Thương thổi vừa đủ, cháo không quá nóng cũng không nguội, ăn rất ngon. Sắc mặt Lôi Hòa Nghi còn hơi hơi giận lập tức tươi tắn lên.
– Có phải từ sáng đến giờ vì trông chừng em, anh vẫn chưa ăn gì đúng không?
– Không sao, đợi em uống thuốc rồi ngủ, anh ăn cũng không muộn!
– Cháo này nhiều như vậy một mình em ăn cũng không hết, anh ăn chung với em đi!
Dưới ánh mắt thúc dục răn đe của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương thỏa hiệp, cô một muỗng, anh một muỗng. Lôi Hòa Nghi vì bị ốm nên miệng lưỡi nhạt đi, quả thật ăn không được nhiều nếu là bình thường, bấy nhiêu cháo chẳng nhằm nhò gì với cô. Lôi Hòa Nghi không ăn nữa Cung Huyền Thương lập tức đưa thuốc và nước cho cô. Nhìn mấy viên thuốc đủ màu sắc đủ kích cỡ trong tay Cung Huyền Thương, hai hàng lông mày Lôi Hòa Nghi nhíu lại, vẻ mặt không tình nguyện. Nhưng Cung Huyền Thương cứ nhìn cô chằm chằm, Lôi Hòa Nghi nhắm mắt uống vào, xong xuôi, Cung Huyền Thương liền nhét vào miệng cô một viên kẹo vải ngọt liệm, gương mặt nhăn nhó của cô liền giãn ra.
Cung Huyền Thương ăn nốt phần cháo còn lại, lúc này dưới tác dụng của thuốc, Lôi Hòa Nghi bắt đầu thấy buồn ngủ nên nằm xuống. Cung Huyền Thương mang bát không xuống bếp rửa rồi quay trở lại phòng, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa ngủ, anh hỏi:
– Sao không ngủ đi em!
Lôi Hòa Nghi nằm sang một bên, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
– Cả ngày hôm nay ngồi trông chừng em, anh không ngủ nghỉ, mắt hằn cả tơ máu rồi, lên đây ngủ với em một chút đi!
Cung Huyền Thương không có lý do từ chối, cởi dep lên giường nằm, Lôi Hòa Nghi lăn một vòng vùi vào lồng ngực anh, Cung Huyền Thương theo thói quen ôm lấy Lôi Hòa Nghi, cả hai cứ thế ôm nhau ngủ ngon lành.
Hai ngày sau, triệu chứng sốt của Lôi Hòa Nghi gần như đã không còn, Cung Huyền Thương mới trở lại làm việc. Buổi trưa Lôi Hòa Nghi mang cơm đến cho anh, vừa vào đến quầy lễ tân đã nhìn thấy một cô gái mặc bộ vest công sở màu vàng nhạt đứng đó, dáng vẻ chuyên nghiệp thành thục trở thành tâm điểm giữa đại sảnh rộng lớn. Dung Mạt Y – Lôi Hòa Nghi thì thầm cái tên này rồi bước đến.
Dung Mạt Y đang thương lượng với lễ tân để lên gặp Cung Huyền Thương thì tiếng giày cao gót lanh lảnh có nhịp vang lên khiến cô bị thu hút mà quay đầu.
Xuất hiện trước mặt Dung Mạt Y là Lôi Hòa Nghi một thân váy trắng dài quá gối, tay áo dài qua khuỷu thiết kế phồng lên, trước ngực thắt một chiếc nơ nho nhỏ, mái tóc xoăn dài bồng bềnh xõa sau lưng. Phong cách tiểu thư đài các dịu dàng thục nữ, mềm mại ưu nhã như một đóa hoa Tulip trắng vừa nở rộ.
Hai mắt Dung Mạt Y thoáng nhíu lại, nhận ra Lôi Hòa Nghi là cô gái vài ngày trước ở nhà hàng xinh đẹp kiều mị, kiêu ngạo như phượng hoàng trên cao khiến mọi người ngước nhìn. Có lẽ phong cách ăn mặc quá khác nhau khiến cho Dung Mạt Y sinh ra một tia chán ghét, đặc biệt là trên tay Lôi Hòa Nghi còn cầm hộp cơm, Dung Mạt Y nghĩ rằng Lôi Hòa Nghi cũng giống như mình đến tìm Cung Huyền Thương. Mấy hôm trước sự quyến rũ của cô không thể khiến Cung Huyền Thương gục ngã nên hôm nay biến thành dáng vẻ danh môn thục nữ này thì biết đâu thành công chăng?
Nhìn thẳng vào mắt Dung Mạt Y, Lôi Hòa Nghi có thể dễ dàng suy đoán cô ta đang nghĩ gì về mình, nhếch môi cười nhẹ, nghiêng đầu.
– Dung tiểu thư có hứng cùng tôi uống một ly cà phê nói chuyện phiếm một lúc không? Dù sao thì giờ này Cung tổng đang bận, dù cô có thể gặp cũng không gặp ngay được!
Nếu là bình thường Dung Mạt Y sẽ không đồng ý nhưng hôm nay, đối diện với Lôi Hòa Nghi lại khiến cô ta cảm giác được sự uy hiếp, bất giác gật đầu. Hai người liền đi sang quán cà phê ngay bên cạnh.
Lôi Hòa Nghi khuấy ly cà phê trước mặt, nhưng không uống. Dung Mạt Y nhấp một ngụm cà phê nhìn cô hỏi:
– Cô không thích sao?
– Không phải, chỉ là vừa ốm xong, có người không cho tôi uống thức uống có chất kích thích.
– Xem ra người đó rất quan tâm đến cô!
– Ừm!
Dung Mạt Y gật đầu, không nói gì nữa, cô đã ngầm đoán được người đó là ai, đoán được rồi thì không cần nói nữa. Lần này Lôi Hòa Nghi lại lên tiếng:
– Nghe nói Dung tiểu thư và Cung tổng là bạn học đại học!
– Phải!
– Nói vậy hai người cũng đã quen biết nhiều năm rồi, như vậy sao trước đây không thấy cô đến thăm anh ấy mà bây giờ mới đến vậy?
– Ý cô là gì?
– Ý tôi là gì không phải cô hiểu rõ hơn ai hết sao?
– Cô…
– Dung gia không ở đây mà là ở thủ đô, khoảng cách giữa thủ đô với Hải thành rất gần, kinh tế Hải thành cũng dẫn đầu cả nước, Dung gia làm ăn kinh doanh dĩ nhiên không bỏ qua Hải thành. Nếu Dung tiểu thư muốn gặp Cung Huyền Thương ôn chuyện cũ chẳng phải quá dễ dàng sao? Nhưng mà bây giờ mới gặp, muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
– Rốt cuộc cô biết được những gì?
– Không nhiều, vừa đủ!
– Rốt cuộc cô là ai?
– Quan trọng sao?
– Mục đích cô gặp tôi là gì?
– Nếu tôi nói tôi muốn giúp cô, cô tin không?
– Giúp tôi!?
Dung Mạt Y nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi, hiển nhiên trong mắt cô ta một cô gái mới tí tuổi đầu như Lôi Hòa Nghi làm gì có bản lĩnh giúp được cô ta.
– Thứ nhất, tôi và cô không quen biết dựa vào đâu cô cho rằng cô nói cô muốn giúp tôi thì tôi sẽ tin, thứ hai, cô còn trẻ như vậy thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ?
Lôi Hòa Nghi vuốt tóc cười nhẹ:
– Cô không có bản lĩnh không có nghĩa là người khác cũng vậy. Tôi muốn giúp cô đơn giản là bởi vì Cung Huyền Thương là người đàn ông của tôi, giúp cô để cô không quấn lấy anh ấy nữa. Còn bản lĩnh của tôi thế nào phải xem cô có chấp nhận sự giúp đỡ của tôi không?
– Người đàn ông của cô – Cung Huyền Thương?
– Ngạc nhiên lắm sao?
– Cô nói xem!
– A, đúng là hơi ngạc nhiên! Chắc cô chưa từng nghĩ người đàn ông hoàn mỹ như Cung Huyền Thương sẽ treo cô trên cái cây là một con nhóc như tôi chứ gì?
– Đúng là như vậy thật!
– Cho dù anh ấy có muốn sánh vai với một cô gái thành thục chuyên nghiệp thì cũng không thể là cô được, cuối cùng cũng vẫn là tôi thôi! Bỏ cuộc đi! Dung gia gặp phải nguy cơ, đừng nghĩ liên hôn với Cung gia để thoát khỏi, Cung Huyền Thương không ngốc!
Dung Mạt Y giật mình nhìn Lôi Hòa Nghi, hiển nhiên đã bị cô đoán trúng. Dung gia gần đây liên tiếp gặp họa, đang trên bờ vực sụp đổ, tin tức đã bị yếm xuống, ngoại trừ những thế lực hàng đầu thì trong giới không mấy ai biết huống chi là Lôi Hòa Nghi.
– Làm sao cô biết, là Cung Huyền Thương nói sao?
– Anh ấy chưa từng để tôi bận tâm những thứ này, là tôi điều tra đó. Sao hả, thay vì ở đây bám víu lấy Cung Huyền Thương với ước muốn liên hôn thì có cân nhắc đến đề nghị của tôi không? Tôi giúp Dung gia của cô, cô đừng lởn vởn trước mặt Cung Huyền Thương nữa nếu không tôi giúp cô được, cũng có thể đẩy Dung gia của cô xuống vực được!
– Cô cứ mặc định tôi xuất hiện trước mặt Cung Huyền Thương chỉ vì liên hôn chứ không phải thật lòng thích anh ấy sao?
– Cô thích Cung Huyền Thương nhưng chữ thích của cô quá nhẹ, đối với cô thứ quan trọng nhất là địa vị và cuộc sống sung túc. Nếu cô thích Cung Huyền Thương thì đã không đợi tới bây giờ mới xuất hiện, chẳng qua Dung gia đưa ra ý định liên hôn, cô không muốn tùy tiện chọn một người bởi lẽ cô kiêu ngạo, cô có năng lực nên muốn chọn một người ưu tú xứng đôi vừa lứa với mình. Dung gia gặp chuyện, những thế lực lớn ở thủ đô biết nhưng làm ngơ, bọn họ cô với không tới, cô lại không vừa mắt những gia tộc thua kém Dung gia. Mà Cung Huyền Thương vừa hay lại thỏa mãn những yêu cầu của cô, cô cũng thích anh ấy nên quyết định nhắm vào Cung gia. Nói cô thích Cung Huyền Thương chi bằng nói cô thích người thừa kế Cung gia, người lãnh đạo bản lĩnh của Cung thị.
Bị Lôi Hòa Nghi từng câu từng chữ vạch trần tâm tư, Dung Mạt Y có thể nói là ngượng chín mặt bởi lẽ cô ta lớn hơn Lôi Hòa Nghi rất nhiều nhưng trước ánh mắt sắc bén của cô lại bại lộ suy nghĩ hoàn toàn. Bây giờ nếu còn xuất hiện trước mặt Cung Huyền Thương thì chẳng khác nào thằng hề nhảy nhót trong mắt Lôi Hòa Nghi, Dung Mạt Y là người sĩ diện quả thật không chịu được cảm giác này nhưng Dung gia sắp không chống đỡ được nữa rồi.
– Cô muốn giúp tôi thế nào?
– Chuyện này cô không cần lo, bây giờ cô sớm ngày quay về Dung gia đi thì hơn. Cung Huyền Thương sắp xuất ngoại rồi, tôi không hi vọng có người cứ làm phiền anh ấy.
– Được, còn nữa… có thể cho tôi biết cô là không?
Lôi Hòa Nghi đứng dậy cầm hộp cơm, đặt tiền xuống bàn nhìn Dung Mạt Y nói:
– Nhà họ Lôi ở Hải thành, họ Tiêu của thủ đô!
Đến lúc Dung Mạt Y nhận ra thì Lôi Hòa Nghi đã rời khỏi quán vào Cung thị. Còn cô ta vẫn ngồi ở đó ngẩn người.
– Nhà họ Lôi ở thành phố S, họ Tiêu ở thủ đô. Cô ta là Lôi Hòa Nghi!
Lôi Hòa Nghi sau khi trở về Cung thị thì lên trên tầng làm việc của Cung Huyền Thương, gõ cửa một tiếng rồi bước vào.
Cung Huyền Thương đang ngồi trên ghế chờ cô, thấy cô đến thì bước đến ôm người vào lòng.
– Sao hôm nay em đến muộn vậy?
– Giải quyết một chút chuyện, đồ ăn vẫn chưa nguội, anh mau ăn đi!
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đến sofa ngồi xuống.
– Em ăn chưa?
– Em ăn rồi, vẫn còn no, anh cứ ăn đi, em đi dạo trong phòng anh!
– Được!
Cung Huyền Thương chậm rãi dùng bữa, chốc chốc lại nhìn Lôi Hòa Nghi đang bận rộn với giá sách của mình.
– Nghi Nghi, qua đây!
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung đã ăn xong thì chạy đến.
– Sau khi kết thúc chuyến đi Pháp, anh đưa em đi gặp một người, nhé?
Cô nhướng mày, Cung Huyền Thương rất ít khi đưa ra đề nghị với cô, huống chi anh chưa từng hỏi ý cô về việc muốn đi gặp ai hay không bởi lẽ người nào cô muốn gặp, không muốn gặp anh đều biết rõ. Lần này có lẽ là một người anh rất xem trọng, muốn giới thiệu cô cho người đó chăng.
– Được! Đúng rồi, chuyến đi Pháp lần này của anh sắp xếp tới đâu rồi!
– Kỷ Tuyên đã lo đâu vào đấy rồi, 5 ngày sau khởi hành!
Cung Huyền Thương sắp xuất ngoại, Lôi Hòa Nghi nghĩ đến những ngày sắp tới sẽ không được gặp anh, lòng hơi trống trải một chút nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mình ổn, chủ yếu không muốn anh ra ngoài làm việc còn lo cho mình.
Kết thúc một ngày làm việc, Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi về nhà, bởi vì anh sắp xuất ngoại nên Lôi Hòa Nghi muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên anh cũng như là giúp anh thu xếp hành lý.
5 ngày sau, sân bay quốc tế
Cung Huyền Thương mang kính râm, phía sau là Kỷ Tuyên đang cúi gằm mặt. Đối diện Cung Huyền Thương là Lôi Hòa Nghi mặc quần short và áo sweater trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang, nắm tay Cung Huyền Thương quyến luyến không rời.
Hai người đứng giữa sân bay ôm nhau một cái, cách mặt kính vẫn có thể nhìn ra sự không nỡ của đối phương. Cung Huyền Thương giữ gáy Lôi Hòa Nghi, cúi đầu cách một lớp khẩu trang hôn lên môi cô. Mà hiếm khi Lôi Hòa Nghi không ngại ngùng thể hiện tình cảm, cô tháo khẩu trang ôm cổ anh, nhảy lên trao cho Cung Huyền Thương một nụ hôn nồng nàn không bị bất cứ thứ gì ngăn trở.
Cung Huyền Thương rất sợ mình không kìm được sẽ ở lại mất thôi, ôm eo Lôi Hòa Nghi cắn môi cô một cái, vỗ đầu:
– Ngoan nào! Anh sẽ về sớm!
– Anh nhớ chăm sóc bản thân mình đó, không được thức khuya, không được bỏ bữa, không được làm việc quá sức…
– Được, anh nghe lời em!
– Tới giờ rồi, anh mau đi đi, không sẽ muộn mất!
Cung Huyền Thương đeo khẩu trang lại cho cô rồi quay lưng lưu luyến rời đi, Kỷ Tuyên cúi đầu chào Lôi Hòa Nghi rồi đi sau lưng Cung Huyền Thương. Cô đứng đó nhìn theo mãi đến khi máy bay cất cánh bay đi đến không nhìn thấy gì nữa mới quay lưng trở về.