Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 20



Lôi Hòa Nghi cảm nhận ánh mắt của Cung Huyền Thương thì càng ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng, ấp úng nói:

– Tôi muốn thay đồ!

Cung Huyền Thương ho khan sau đó lịch thiệp đáp lại:

– À, vậy tôi đi đây, cô cứ tự nhiên!

Đợi Cung Huyền Thương đi rồi thì Lôi Hòa Nghi mới bình tĩnh lại được, hít thở sâu mấy lần, mặt cũng bớt đỏ hơn nhưng trái tim lại cứ đập nhanh bất thường. Lôi Hòa Nghi đặt tay lên ngực, nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm.

– Sao tim mình lại đập nhanh như vậy… là vì Apmando hay là… nụ hôn đó. Ây, sao lại nghĩ lung tung nữa rồi…

Lôi Hòa Nghi vỗ vỗ đầu, đi đến soi gương, thấy mặt không đỏ nữa mới dám đi ra ngoài. Cô bỏ qua những ánh mắt ái muội của mọi người, đi đến chỗ đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi.

Phải nói Apmando không hổ là ảnh đế, xử lý tình huống rất chuyên nghiệp. Biết Lôi Hòa Nghi là lần đầu đóng phim cũng là lần đầu đóng cảnh hôn cho nên không để cô lộ mặt trước ống kính quá nhiều, máy quay vừa bắt được mặt cô là anh đã ôm cô quay đi tránh cho Lôi Hòa Nghi diễn không tốt phải diễn lại nhiều lần. Về khoảng này, không chỉ mọi người mà ngay cả Lôi Hòa Nghi cũng phải bội phục.

Chỉ là tận mắt nhìn thấy mình bị Cung Huyền Thương hôn đến trời đất đảo lộn, mặt đỏ như cà chua, ánh mắt mơ màng, Lôi Hòa Nghi quả thật ngượng muốn chết. Từ giờ cô thật sự sợ, không dám nhìn thẳng mặt Cung Huyền Thương nữa bởi cứ nhìn là lại nhớ đến nụ hôn màn ảnh này.

Lôi Hòa Nghi thấy đạo diễn đã hài lòng, cho phép cô nghỉ ngơi một lúc thì vô cùng cảm kích, xoa cổ rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

– Lôi Lăng Quân ơi Lôi Lăng Quân, đứa em gái này của anh vì một bộ phim của anh mà trả gái hơi nhiều rồi đấy. Em phải đòi phúc lợi mới được.

Nghĩ là làm, cô chạy đến chỗ Ngọc Khánh lấy điện thoại, gọi cho Lôi Lăng Quân.

– Alo, anh hai!

– Nghi Nghi, gọi cho anh có chuyện gì?

– Anh hai, em vì giúp anh đóng phim mà nụ hôn đầu cũng mất luôn rồi, anh tính bù đắp thế nào đây?

Bên kia đầu dây, Lôi Lăng Quân đang uống rượu vang đột nhiên bị sặc, bất ngờ không dám tin hỏi lại:

– Hôn… hôn rồi?

– Ý anh là sao? Nghe giống như anh rất ngạc nhiên vậy… kịch bản của anh chẳng lẽ anh còn không biết có cảnh hôn hay không sao?

– Biết, dĩ nhiên là biết, chỉ là anh nghĩ thế nào cũng không ngờ đến Apmando sẽ đóng cảnh hôn. Dù sao cậu ấy trước giờ thủ thân như ngọc, toàn đóng phim hành động, ít khi đóng phim tình cảm, muốn cậu ấy đóng cảnh ôm cũng phải một quỳ hai lạy… đâu ai nghĩ đến thế nhưng cậu ấy lại chịu diễn chung với em. Hai người có gì mờ ám đúng không?

Ngữ khí khi nói câu cuối của Lôi Lăng Quân cực kỳ cao hứng, giống như rất mong chờ câu khẳng định từ em gái.

– Anh hai, anh nói nhăng nơi cuội gì đấy, say rượu hay lại tương tư rồi?

Đáng tiếc Lôi Hòa Nghi cứng hơn anh tưởng tượng, bao cô gái ngoài kia chỉ mong nhìn thấy Cung Huyền Thương một lần, chết cũng mãn nguyện. Nếu được anh hôn thì chắc cũng bủn rủn tay chân, đằng này Lôi Hòa Nghi được đích thân ảnh đế hôn lại không chút rung động. Lôi Lăng Quân muốn nối tơ hồng còn cần tốn nhiều sức lực.

Có lẽ Lôi Hòa Nghi cũng có chút gì đó khác lạ đối với Cung Huyền Thương nhưng chính bản thân cô lại phủ nhận. Bởi lẽ cô không sẵn sàng cho việc bắt được một mối tình mới, ‛Lôi Hòa Nghi’ từng bị tổn thương sâu sắc, mà bản thân cô cũng đã mang trong mình một chấp niệm sâu nặng. Dù không biết có gặp lại được người đó hay không thì cô vẫn không quên được, không buông bỏ được.

Lôi Lăng Quân không ngờ em gái của mình lại có khả năng miễn dịch với nhan sắc của mỹ nam tốt đến vậy, trong lòng thầm cầu nguyện mối tình này có thể chớm nở. Dù em gái chỉ mới 21 tuổi nhưng lại hướng nội, quá chín chắn và nghiêm túc, không có ý định yêu đương dù cho thời học đại học có vô số nam sinh ưu tú theo đuổi. Anh sợ cứ như thế này em gái sẽ cô đơn cả đời mất, người khác chủ động thì không để ý, bản thân lại chưa từng chủ động, cứ thế thì yêu đương gì tầm này.

Nhưng cách một cái màn hình điện thoại, Lôi Lăng Quân vẫn nhận ra em gái không muốn nhắc đến chuyện này cho nên liền chuyển chủ đề.

– Được rồi, không đùa với em nữa, gọi anh có gì không?

– Đòi phúc lợi, được không?

– Nói anh nghe nào?

– Mảng phục trang của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ do CHEN phụ trách, chú Vương nói trang phục rất đẹp, rất hợp bối cảnh phim, hiệu ứng mang lại rất tốt. Anh có nghĩ đến việc những dự án cổ trang sau này sẽ dùng đến trang phục của CHEN không?

– Một lời đề nghị đến từ em gái yêu quý kiêm luôn nhà sáng lập thương hiệu CHEN! Vậy rốt cuộc em muốn đang thân phận nào để nói việc hợp tác với anh vậy?

– Ưm, hợp tác thì dĩ nhiên đến từ phía Rachel-nhà sáng lập CHEN rồi, thế nào, có đồng ý không, Lôi tổng?

– Đồng ý, đồng ý, thiết kế của em gái vừa đẹp vừa bắt mắt, trong mảng phim cổ trang chẳng thương hiệu nào địch lại. Anh đây không ngốc mà từ chối, hợp tác với em còn tiết kiệm được kha khá tiền đấy.

– Vậy thì thành giao!

– Thành giao!

– Không còn việc gì nữa, em tắt máy đây! Tạm biệt anh hai!

– Tạm biệt, làm việc thuận lợi nhé!

– Vâng, anh cũng vậy!

– Anh tắt đây!

Lôi Lăng Quân tắt máy, Lôi Hòa Nghi cất điện thoại, vừa xoay người thì nhìn thấy Từ Mộng đang đi về phía này, sắc mặt cô chuyển lạnh. Nhìn xung quanh, thấy không ai để ý thì đi đến đứng trước mặt cô ta.

Từ Mộng đột nhiên bị chặng đường thì sắc mặt không tốt, nhìn Lôi Hòa Nghi quát:

– Tránh đường!

– Muốn tôi tránh cũng được, chúng ta nói chuyện xong đã!

– Chúng ta có chuyện gì để nói với nhau sao?

Cô ta nói xong thì bước qua người Lôi Hòa Nghi, tiếp tục đi. Cô không ngăn cản, khoanh hai tay lại, đôi mắt híp lại vô cùng sắc bén, nói:

– Tôi biết cô rất thích Apmando…

Từ Mộng kinh ngạc dừng bước chân, xoay người lại kinh ngạc nhìn Lôi Hòa Nghi, cô cũng quay lại, nhìn cô ta:

– Nhưng đó không phải cái cớ để cô năm lần bảy lượt nhắm vào tôi, muốn phá hủy thanh danh của tôi, khiến tôi thân bại danh liệt!

– Nói tôi nhắm vào cô, có chứng cứ sao?

– Buổi tiệc liên hoan lần trước tại sao mấy lão tổng đó cứ nhắm vào tôi, bọn họ từng người từng người một có quan hệ thế nào với cô, với Từ thị, tôi đều biết. Bộ hỉ phục tôi dùng để quay phim tại sao lại bị người khác làm hỏng, tôi thừa sức đều tra được mặc dù tôi biết là cô làm. Từ tiểu thư, đừng ỷ rằng bản thân mình có chút gia thế thì muốn chèn ép người khác thế nào cũng được, cẩn thận một ngày nào đó sẽ hối hận đấy. Cô hô mưa gọi gió trong giới đã lâu nhưng không phải ai cô cũng đắc tội được đâu. Làm người thì phải có giới hạn, dù là tôi hay cô cũng đều như vậy, cô có thể đắc tội vô số người nhưng có vài người không đơn giản như cô vẫn nghĩ. Cô vĩnh viễn không biết mình đã đắc tội ai và cái giá phải trả là gì đâu?

Từ Mộng ban đầu là kinh ngạc nhưng về sau lại trở nên cực kì khinh thường.

– Cô cùng lắm chỉ là một con nhóc được Lôi tổng bao nuôi mà thôi, lại muốn dạy đời tôi sao? Này, cô đừng tưởng phía sau có Lôi Lăng Quân thì muốn nói gì thì nói, đừng hòng ở trước mặt tôi giễu võ dương oai, vô ích thôi. Từ Mộng tôi sống đến từng tuổi này sẽ bị một con nhóc dọa sao? Tôi cảnh cáo cô, nên biết thân phận một chút, nếu bản thân đã có Lôi tổng rồi thì đừng vọng tưởng đến Apmando nữa, nếu không thì tôi tuyệt đối khiến cô mãi mãi không ngóc đầu lên được.

– Nói hay lắm, khiến tôi mãi mãi không ngóc đầu lên được, bằng cách nào, giết người, cưỡng bức, phỉ báng, bôi nhọ… còn gì nữa không?

– Lợi dụng mấy lão tổng kia để đổ cho cô cái danh bị bao nuôi bất thành xem như cô may mắn nhưng thời gian đóng phim còn dài, tôi còn sợ không chỉnh được cô sao?

– Từ Mộng, cô cứ thử xem, vì nể cô là tiền bối cho nên tôi mới không ra tay với cô, miễn cưỡng có thể bỏ qua cho cô lần này vì những gì cô làm chưa khiến đoàn làm phim xảy ra thiệt hại gì.

Nói xong câu đó, Lôi Hòa Nghi tiến tới, kề sát bên tai Từ Mộng mà nói:

– Nhưng mà tôi không phải quả hồng mềm mặc cho cô nắn bóp. Nếu để tôi phát hiện cô ra tay với tôi một lần nữa thì người lãnh hậu quả không phải một mình cô thôi đâu, Từ thị cũng sẽ chịu chung số phận đấy

– Rachel!!!

Từ Mộng lui lại, giơ tay lên muốn đánh Lôi Hòa Nghi nhưng bị cô dễ dàng bắt lấy. Cô ta trợn mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy tức giận, đối nghịch với sự tức giận của Từ Mộng chính là nụ cười mỉm ôn hòa của Lôi Hòa Nghi.

– Tôi chỉ muốn đóng cho xong một bộ phim duy nhất này sau đó sẽ rút lui, trong thời gian quay phim cũng chẳng muốn xảy ra xích mích với ai. Nhưng cô lại cứ lấy lý do vì thích Apmando mà ghét tôi, sau đó hại tôi thì tôi sẽ không để yên đâu. Cô cho rằng tôi cướp vai của cô, cướp Apmando mà nhắm vào tôi không ngừng, đã vậy tôi có thể sẽ suy nghĩ lại quyết định của mình. Xem xem có nên làm một minh tinh hay không, có nên biến những suy nghĩ của cô thành sự thật hay không đấy?

Sau khi nói xong, cô nhẹ nhàng hất tay của Từ Mộng ra, sau đó quay lưng rời đi. Từ Mộng phía sau độc ác nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của cô, gằng từng tiếng:

– Rachel, cô sẽ phải trả giá vì dám uy hiếp tôi!

Lôi Hòa Nghi tâm trạng vô cùng tốt, vì vừa giải tỏa được những tức giận trong lòng ra. Vừa trở lại phim trường, nhìn người khách vừa mới đến mà sắc mặt đen thui. Tay vỗ vỗ trán, nhìn trời cao than trách:

– Ông trời ơi, có phải hôm nay ra đường con bước lộn chân rồi hay không, sao mọi chuyện xảy ra chẳng có chuyện nào tốt hết vậy?

Nói rồi sắc mặt cô chuyển sang trạng thái lạnh lùng, nhìn người phía xa xa kia, hừ lạnh đầy khinh thường.

– Đúng là tình cũ không rủ cũng tới mà! Không đúng, mình với tên tra nam này cũng không thể gọi là có tình được, ớn lạnh quá đi!

Mặc dù nghĩ thì nghĩ người kia không liên quan đến mình nhưng Lôi Hòa Nghi không cho phép bản thân bị yếu thế, hiên ngang đi đến.

Bên kia mọi người đang trò chuyện thì có người gọi Rachel, cô vẫy tay đáp lại rồi tăng nhanh bước chân đi đến.

Trong đám người có một chàng trai trẻ độ tuổi khoảng 26, 27. Sắc mặt anh tuấn, hào hoa, nụ cười lúc nào cũng như ẩn như hiện khiến người khác nhìn vào liền thấy thoải mái. Riêng Lôi Hòa Nghi chỉ cảm thấy cực hạn chán ghét và khinh thường, hai hàm rằng nghiến chặt vào nhau, trong đầu cứ đè lên cái tên của hắn mà mắng!

Trình Dịch Nghiêm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.