Lôi Lăng Quân phân phó người đi điều tra hành tung mấy hôm nay của Quang Tuấn. Lôi Hòa Nghi không vội rời đi, ngồi đợi tin tức từ người của Lôi Lăng Quân.
Khoảng một tiếng sau thì thư ký riêng kiêm trợ thủ đắc lực của Lôi Lăng Quân – Tần Luân đi vào. Anh ta chào Lôi Hòa Nghi rồi báo cáo tình hình cho hai người:
– Lôi tổng, tiểu thư, tôi điều tra được ông của Quang thiếu đang nằm viện, thời gian trước bệnh tim của ông ấy tái phát, tình hình rất nguy hiểm. Bấy lâu nay Quang thiếu ngoài thời gian ở phim trường ra thì chính là ở bệnh viện chăm sóc ông. Bố mẹ cậu ấy gặp tai nạn qua đời khi cậu ấy còn nhỏ cho nên ông bà đã nuôi cậu ấy khôn lớn, tình cảm giữa bọn họ rất sâu nặng. Cũng may gia đình của Quang thiếu lúc trước cũng không tính là nghèo khó, bố mẹ qua đời phần gia sản để lại đủ để cậu ấy ăn học thành tài. Bà cậu ấy đã qua đời cách đây ba năm, cho nên người ông này là người thân duy nhất của cậu ấy. Lúc trước khi còn ở công ty quản lý cũ, Quang thiếu không được coi trọng cho nên điều kiện kinh tế cũng không thể xem là tốt được. Mà viện phí của bệnh viện thành phố không phải cao bình thường, thiết nghĩ Quang thiếu đang nỗ lực làm việc để kiếm thêm tiền trị bệnh cho ông, cho nên hẳn là rất bận rộn.
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, trong lòng có chút tức giận và buồn bã. Rõ ràng xem cô là bạn thân nhưng tại sao chuyện quan trọng như vậy lại không nói ra.
Lôi Lăng Quân đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của em gái, đi đến ngồi cạnh, vỗ vai cô:
– Không thể trách cậu ấy, Quang Tuấn là đàn ông, tuy gặp chuyện khó khăn nhưng chưa đến mức cùng đường bí lối sao có thể mở miệng xin con gái giúp đỡ. Huống chi cậu ấy biết thân phận đại tiểu thư Lôi gia của em, mở miệng nhờ em giúp sẽ khiến người khác hiểu lầm là cậu ấy đang có ý định lợi dụng em.
– Tại sao chúng ta sống mà cứ phải để ý cái nhìn người khác chứ, dễ chịu lắm sao?
– Không dễ chịu… nhưng đó giống như quy luật của tự nhiên rồi.
– Hừ, đúng là tức chết em rồi!
– Đừng giận nữa, mau đi giúp bạn của em đi.
– Vâng, vậy em đi trước!
– Đi cẩn thận!
– Tạm biệt.
– Tạm biệt!
– Tần Luân, em đi nhé!
– Tiểu thư đi thong thả!
Lôi Hòa Nghi rời đi, cùng Ngọc Khánh đến trung tâm thương mại. Cô tính hôm nay sẽ đến thăm ông Quang, cho nên dự tính sẽ mua cho ông một ít thuốc bổ cùng nhân sâm, dược thảo quý. Đồng thời mua ít đồ cho Quang Tuấn luôn, dạo này nhìn anh ấy xuống cấp hẳn đi.
Dạo một vòng ở khu dược phẩm, Lôi Hòa Nghi mua không ít đồ, thanh toán rồi ghi địa chỉ để nhân viên gửi đi. Sau đó cô cùng Ngọc Khánh đi lên khu vực bán đồ nam dạo.
Chọn vài thương hiệu xa xỉ nổi tiếng ghé vào, thật trùng hợp lại gặp Giang Diễm ở đây. Lôi Hòa Nghi lãnh đạm nhìn cô ta, đoán hẳn người phụ nữ này đang lựa đồ cho anh hai nhà mình đây mà. Mặc dù rất không ưa Giang Diễm nhưng đây là việc riêng của Lôi Lăng Quân, cô nói cũng đã nói, những việc khác cũng chẳng muốn quản trừ phi nhìn không vừa mắt.
Mấy nhân viên đang vây quanh Giang Diễm giới thiệu đồ cho cô ta nhìn thấy Lôi Hòa Nghi một thân hàng hiệu, khí chất sang chảnh đi vào thì mất ai nấy đều sáng như đèn pha ô tô. Một người ở lại với Giang Diễm, hai ba người khác thì đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi làm công tác tư tưởng.
Giang Diễm giận tím mặt nhưng đây là nơi công cộng, cô ta lại là người của công chúng nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mặc cho các nhân viên lải nhải bên tai không ngừng, Lôi Hòa Nghi đi dạo quanh cửa hàng một vòng. Dựa theo sở thích và phong cách ăn mặc của Quang Tuấn thường ngày mà mua.
– Áo này và mấy cái kia, gói lại cho tôi. Quân kiểu này, và cái kia, màu kia nữa, cũng gói lại cho tôi. Cà vạt… anh ấy không dùng nhiều, lấy cho tôi cái này, thêm cái này và cái này nữa. Áo sơ mi và vest cũng không cần nhiều, mỗi kiểu lấy cho tôi một sets, mỗi sets phải khác màu. Hãng thời trang của các cô có giày nữa đúng không?
Nhân viên nhiệt tình đáp lại:
– Vâng ạ nhưng cửa hàng này chỉ có quần áo, nếu tiểu thư muốn mua giày có thể sang khu bán giày và vào cửa hàng của hãng chúng tôi!
– Được rồi, cảm ơn! Chỗ đó là khuy măng sét đúng không?
– Đúng ạ!
Lôi Hòa Nghi không ngần ngại đi đến tủ trưng bày, tay không ngừng chỉ trỏ, lấy liên tục mấy cái, giá mỗi chiếc không dưới năm con số. Sau đó lại mua cả chục chiếc thắt lưng.
Giang Diễm nhìn Lôi Hòa Nghi càn quét cửa hàng một trận mà mắt chữ A mồm chữ O. Nhưng cô ta nhạy bén nhận ra một điều là những thứ cô vừa mua không hề giống với cách ăn mặc thường ngày của Lôi Lăng Quân. Trong lòng có điều khó hiểu nhưng cô ta chẳng dám nói ra ở nơi đông người.
Các nhân viên tất bật đóng gói và tính tiền những thứ Lôi Hòa Nghi đã mua. Nhìn thấy con số khổng lồ trên máy tính, sắc mặt cô chẳng có chút biến hóa nào ngược lại hết sức bình thường, Lôi Hòa Nghi lấy trong túi ra chiếc thẻ đen không giới hạn của mình đưa cho nhân viên. Giang Diễm đứng gần đó, nhìn thấy rõ ràng thẻ đen có khắc chữ Lôi, còn những chữ phía sau thì không rõ. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến đố kỵ và sợ hãi của cô ta với Lôi Hòa Nghi được nâng lên.
– Lôi tổng thế nhưng đưa thẻ đen cho Rachel.
Hai mắt Giang Diễm nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen của Lôi Hòa Nghi, rồi nhìn lại mớ quần áo mà cô mua. Không có món nào giá thấp hơn năm con số. Giờ thì cô ta đã biết thế nào là mua đồ không cần nhìn giá rồi. Lại nghĩ đến số tiền mình có trong tay, Lôi Lăng Quân rất hào phóng nhưng không phải kẻ phung phí, với số tiền anh cho Giang Diễm có thể thoải mái mua sắm một trận thỏa thích như Lôi Hòa Nghi lúc này nhưng sau đó cô nhất định sẽ khốn đốn. Không thể giống như Lôi Hòa Nghi, mua xong chỗ này còn sang cửa hàng giày, đồng hồ, phụ kiện… Cho nên dù cho không thiếu tiền, Giang Diễm cũng không thể tiêu chúng một cách ngu ngốc. Đồ hiệu cô ta có không thể chất thành núi nhưng cũng không thể nói ít, Lôi Lăng Quân lại là nhị thiếu của Lôi gia. Đồ anh sử dụng không phải hàng limited thì cũng là hàng chế tác riêng. Mấy món đồ tuy đắt nhưng có thể dễ dàng sở hữu này khó mà lọt vào mắt Lôi Lăng Quân cho nên Giang Diễm mới lựa nãy giờ không xong, nhân viên cũng muốn hết kiên nhẫn. Nhìn lại mình và Lôi Hòa Nghi, ganh ghét và đố kỵ trong Giang Diễm cứ thế không ngừng nâng lên.
Lôi Hòa Nghi thanh toán xong, nhận lại thẻ, ghi lên giấy một địa chỉ rồi cầm lấy vài ba chiếc túi sau đó nói với nhân viên.
– Tôi còn đi mua thêm cho nên không thể xách hết được, phiền các cô gửi đến địa chỉ tôi đã ghi.
– Tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ gửi đồ đến địa chỉ của cô sớm thôi.
– Cảm ơn!
Nói xong rồi rời đi, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn Giang Diễm.
Bên ngoài, cô đi được một đoạn thì Ngọc Khánh cũng vừa đi vệ sinh ra. Xung phong xách đồ giúp Lôi Hòa Nghi, sau đó hai người đến cửa hàng giày càn quét, lại đến cửa hàng đồng hồ…
Mua sắm xong thì Lôi Hòa Nghi để Ngọc Khánh về nghỉ ngơi, mình thì lái xa đến bệnh viện thành phố. Đến khoa tìm thì không ngoài dự đoán gặp được Quang Tuấn. Nhìn thấy Lôi Hòa Nghi ở đây, anh hoàn toàn bất ngờ, có chút chột dạ mà cúi đầu:
– Sao… sao em lại đến đây?
– Anh nghĩ là vì sao? Anh còn tính giấu đến bao giờ, tại sao không tin tưởng em, tại sao lại không nói với em?
Quang Tuấn không có can đảm nhìn thẳng mặt Lôi Hòa Nghi, tay vò vò đầu róc đã rối như tổ quạ của mình.
– Anh chỉ là… không muốn em lo lắng, không muốn làm phiền em.
– Nếu anh còn coi em là bạn thì sẽ không giấu em chuyện quan trọng như vậy.
Nghe đến đây thì Quang Tuấn thật sự sợ hãi và hốt hoảng, nhanh chóng biện minh:
– Rachel, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Em có thể trách anh vì anh giấu em chuyện này nhưng em không thể nói anh không xem em là bạn được. Anh đối với tình bạn của chúng ta, đối với người bạn là em đều rất chân thành, em không thể nghi ngờ anh như vậy!
– Được rồi, anh không cần hốt hoảng như vậy, em là người như thế sao? Chỉ muốn nhắc nhở anh về sau có chuyện thì đừng giấu em nữa mà thôi!
– Anh biết rồi, về sau sẽ không giấu em chuyện gì nữa.
Lôi Hòa Nghi tiến lên một bước, vỗ vai Quang Tuấn:
– Quang Tuấn, chuyển viện cho ông đi.
– Tại sao? Bệnh viện thành phố là một trong những bệnh viện tốt nhất rồi.
– Bệnh viện thành phố đúng là rất tốt nhưng không phải tốt nhất. Huống chi ở đây hàng ngày đều diễn ra các cuộc phẫn thuật quang trọng, tình hình của ông tuy không được tốt nhưng chưa đến mức nguy kịch, bệnh viện sẽ ưu tiên những ca nặng hơn. Ông tuổi đã cao, em chỉ lo khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Anh hiểu nhưng mà trong tình huống này anh cũng chẳng biết nói nào tốt hơn bệnh viện thành phố.
– Em đã đề xuất ý này với anh tự khắc sẽ có cách giải quyết cho anh.
– Em tính giải quyết thế nào?
– Chuyển ông đến bệnh viện quân y đi.
Quang Tuấn dường như không tin vào những gì mình nghe được. Bệnh viện quân y – chính là nơi chuyên trị bệnh và chăm sóc cho các sĩ quan và cán bộ cấp cao trong quân đội và nhà nước. Người khác cho dù muốn vào cũng không được bởi nơi đây không phải nơi nói chuyện bằng tiền mà là dùng quyền. Cho dù là gia đình thương gia giàu có bậc nhất muốn giành một vé chen vào bệnh viện quân y cũng không dễ huống chi chỉ là thường dân như Quang Tuấn. Nhưng nhớ lại thân thế của Lôi Hòa Nghi, Quang Tuấn bán tín bán nghi.
– Em nói thật sao, bệnh viện quân y không phải nơi người như anh có thể vào?
– Em nói được là được, người như anh gì chứ, khó nghe chết đi được.
– Em giúp được sao!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi, đợi đài bên kia bắt máy thì vui vẻ gọi:
– Ông nội!
– …
– Cháu có chuyện nhờ ông giúp, được không ạ?
– …
– Chuyện là cháu có một người bạn, ông của anh ấy bị bệnh, đang ở bệnh viện thành phố. Cháu muốn giúp anh ấy, đưa ông vào bệnh viện quân y, ông nội giúp cháu được không ạ?
– …
– Vâng, cháu sẽ chuyển lời với bạn của cháu, cảm ơn ông nội!
– …
– Được ạ, tối nay cháu sẽ về nhà. Ông nghỉ ngơi đi ạ, tối cháu còn bồi ông đánh cờ, dùng bữa.
– …
– Tạm biệt ông nội!
Đợi Lôi lão gia cúp máy, Lôi Hòa Nghi mới tắt, vui vẻ nhìn Quang Tuấn:
– Em đã nhờ ông nội em giúp rồi, anh đi làm thủ tục chuyển viện đi, ngày mai chúng ta đưa ông của anh đến bệnh viện quân y.
– Thật tốt quá, cảm ơn em!
– Không có gì! Là việc nên làm.