Không chỉ Lôi Hòa Nghi mà tất cả mọi người đều bất ngờ, Lôi Hòa Nghi không biết vì sao người anh cả này lại ôm cô. Cô chỉ biết tay anh bị thương rồi, dù không thân thuộc nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng. Có lẽ là cảm xúc của thân thể này hoặc bản thân cô cũng đã chấp nhận những người có dung mạo tựa như người thân kiếp trước của cô là gia đình mình rồi.
Lôi Lăng Triệt nhận ra hành động mất kiểm soát lúc nãy của mình đã dọa em gái nên áy náy xin lỗi:
– Xin lỗi, anh dọa em sợ rồi.
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, cầm tay Lôi Lăng Triệt, quan sát một hồi rồi quay đầu tìm kiếm gì đó.
Lôi Lăng Quân sợ em gái cựa quậy động đến vết thương thì nhanh miệng hỏi:
– Em kiếm gì vậy?
Lôi Hòa Nghi cũng không biết mình cần kiếm gì, lúc bác sỹ đưa cô đi làm kiểm tra, cô nhìn quanh thì thấy những bác sĩ khác dùng một vài đồ vật kỳ lạ để xử lí vết thương cho bệnh nhân nên cô muốn tìm. Nhưng cô không biết tên gọi nên không biết nói sao.
Lôi Hòa Nghi cầm tay Lôi Lăng Triệt, nhìn vào vết thương rồi nhẹ nhàng nói với mọi người.
– Em…muốn tìm đồ giúp anh ấy băng bó.
Lôi Lăng Triệt dùng tay không bị thương xoa đầu em gái, cúi người hôn lên đầu cô:
– Anh không sao, vết thương nhỏ thôi.
– Nhưng mà trông đau lắm đó.
– Anh không sao?
– Cho dù không sao anh cũng nên đi băng bó chứ.
– …Được.
Lôi Lăng Triệt xoa đầu em gái rồi xoay người rời đi, đầu anh khẽ nghiêng, trao đổi ánh mắt với mọi người trong nhà.
Lôi Lăng Quân, Lôi Lăng Hàn hiểu ý liền kiếm cớ rời đi.
Lôi phu nhân nhìn chồng rồi quay sang Lôi Hòa Nghi, dịu dàng hỏi:
– Con đói chưa?
Vốn Lôi Hòa Nghi không đói nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt chờ mong cùng lo lắng của vợ chồng Lôi gia thì lại bất giác gật đầu.
– Vậy con chờ bố mẹ một lát, chúng ta đi mua thức ăn cho con.
– … Vâng!
Hai vợ chồng rời đi, Lôi Hòa Nghi mệt mỏi nằm xuống giường muốn chợp mắt một lát nhưng lại không tài nào ngủ được.
Lôi phu nhân cùng chồng đi tìm ba anh em Lôi gia, lúc mày ba người đang ở ngoài ban công chờ bố mẹ. Lôi Lăng Trung nhìn vết thương đã được băng bí kỹ lưỡng của Lôi Lăng Triệt, lạnh lùng lên tiếng:
– Rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến con mất bình tĩnh như vậy?
– Phải đó anh, rốt cuộc là chuyện gì, trước giờ anh chưa từng nóng giận như vậy. Không chỉ dọa Nghi Nghi, mọi người cũng bị dọa không ít.
Nhắc đến đây cơn tức của Lôi Lăng Triệt lại tăng lên, hai tay nắm chặt thanh chắn kim loại, nhìn ra thành phố rộng lớn, nghiến răng, nghiến lợi nói:
– Nghi Nghi hiện tại phải nằm ở đây đều là do tên tiểu tử Trình Dịch Nghiêm đáng chết đó.
Lôi Lăng Hàn bản tính ôn hòa nhất trong ba người con trai cũng không nén nổi tức giận.
– Anh nói cái gì, tên Trình Dịch Nghiêm đó lại khiến em gái chúng ta ra nông nổi này.
– Hàn, bình tĩnh.
Lôi Lăng Quân nhắc em trai bình tĩnh nhưng chính ánh mắt lạnh lẽo như dao của anh đã bán đứng anh.
Hai vợ chồng Lôi gia không nói gì nhưng sự tức giận hiện hữu trong đôi mắt đã cho thấy Trình Dịch Nghiêm đã chạm đến giới hạn của họ rồi.
– Lăng Triệt, con nói tiếp đi.
– Hôm xảy ra tai nạn, Nghi Nghi có đến Trình gia, em ấy không vào nhà mà đứng ở ngoài tình cờ nghe được tên chó chết đó nói về em ấy với một người phụ nữ khác bằng giọng điệu chế nhạo, khinh thường. Nghi Nghi quá đau lòng nên đã rời đi, cuối cùng có lẽ vì mãi suy nghĩ về những lời đó dẫn đến mất tập trung mới bị xe đụng.
Nói rồi tay đưa vào túi quần lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho mọi người xem.
Trong điện thoại là video lấy từ camera của Trình gia hôm đó. Mọi người nghe rõ rành rành những gì Trình Dịch Nghiêm nói cũng thấy được Lôi Hòa Nghi đã bị tổn thương như thế nào.
Lôi Lăng Hàn hai tay nắm chặt, tức giận nói:
– Hay cho một Trình Dịch Nghiêm có mắt như mù. Nghi Nghi mà chúng ta coi như báu vật lại bị hắn ghét bỏ, tổn thương như vậy. Giỏi, giỏi lắm…Lôi Lăng Hàn này nhất định không tha cho hắn.
Lôi Lăng Triệt vỗ vai em trai.
– Bình tĩnh, hắn đáng chết nhưng sống không bằng chết mới là sự trừng phạt lớn nhất.
Lôi phu nhân im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
– Tên cặn bã này giao cho mấy đứa xử lý, bảo bối nhà chúng ta yêu hắn nhưng hắn không cần tự khắc sẽ có người tốt hơn yêu con bé. Từ giờ mẹ không muốn cái tên Trình Dịch Nghiêm xuất hiện trong thế giới của Nghi Nghi nữa.
Tiêu Thanh Vân là con gái một gia tộc thuộc dòng dõi thư hương thế gia. Bình thường vốn đoan trang, đài các, tính cách ôn hòa nhã nhặn nhưng động đến con gái bà chính là động đến giới hạn của bà. Ai bà cũng không bỏ qua, cho dù có là con trai Trình gia có nhiều năm giao tình với Lôi gia cũng không ngoại lệ.
– Bọn con hiểu rồi thưa mẹ.
– Ừm, mẹ đặt thức ăn cho Nghi Nghi, giờ chắc cũng có rồi. Mẹ đi lấy mang cho con bé.
– Vâng!
– Anh đi cùng em.
Hai vợ chồng rời đi, ba vị thiếu gia ở lại cùng nhau tính kế nên cho Trình Dịch Nghiêm ăn trái đắng.
Lôi phu nhân nhìn vào phòng bệnh, thấy con gái còn thức thì mới đem thức ăn vào. Vào phòng mới nhận ra cô đang xem ti vi, bà nở nụ cười hiền từ, lấy cháo đổ ra bát cho cô.
Lôi Hòa Nghi tắt ti vi, lúc nãy mần mò một hồi mới mở được nhưng tắt lại nhanh vô cùng.
– Này con ăn đi, cẩn thận nóng đấy.
– Vâng, cảm ơn…mẹ!
– Ngoan!
Lôi Hòa Nghi không muốn phiền mẹ nên tự tay múc từng muỗng thổi ăn.
– … Bố và các anh đâu rồi ạ?
– Bố con đang ở chỗ bác sĩ, hỏi xem khi nào con có thể xuất viện. Còn các anh thì có việc nên rời đi một lát, sẽ sớm quay lại với con.
– Vâng, vết thương của anh … Triệt không sao chứ ạ?
– Không cần lo, anh con ở trong quân đội nhiều năm, chút vết thương đó chẳng là gì đâu?
– Vậy thì may quá, tay anh ấy rất đẹp, nếu để lại sẹo thì rất đáng tiếc. Nhưng mà…sao anh ấy lại tức giận như vậy?
Nghe câu hỏi này thì nụ cười trên mặt Lôi phu nhân cứng lại, sau đó bà lại xoa đầu con gái:
– Chuyện này từ từ sẽ nói con biết, bây giờ ăn đi đã.
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi cúi đầu ăn, ăn xong lại ngủ. Lôi phu nhân thấy con gái ngoan ngoãn như vậy vừa thương vừa xót. Thu dọn một hồi rồi ra ngoài, vừa đi bỏ rác quay lại phòng thì thấy chồng đang đứng ngoài cửa nhìn con gái bên trong. Lôi phu nhân chậm rãi đi đến, cầm lấy tay ông, nhìn con gái:
– Bác sĩ nói con bé khi nào có thể xuất viện về nhà?
– Tình trạng của con bé ổn rồi nên khoảng vài ba ngày nữa là có thể về.
– Vậy thì tốt!
– Con gái không sao rồi, em đừng lo nữa.
– Vâng, anh trông chừng con, em gọi điện về nhà bảo mọi người dọn dẹp lại phòng cho con bé.
– Được.
Theo như ý bác sỹ thì năm ngày sau đó, Lôi Hòa Nghi theo bố mẹ và anh trai lên xe về nhà. Mặc dù trong lòng đã chấp nhận nhưng khi thực sự nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt, cô vẫn không thể tin được. Thế giới này đối với cô quá mức kỳ kiệu, cô có chút khó thích ứng. Ngồi trên xe, vẻ mặt vô cùng thích thú ngắm nhìn thế giới bên ngoài hệt như đây là nơi cô chưa từng biết đến.
– Nghi Nghi, đừng hướng ra ngoài quá, gió lạnh lắm.
– Vâng, thưa mẹ!
Lôi Hòa Nghi nghe mẹ gọi thì ngồi ngay ngắn lại nhưng đôi mắt lâu lâu lại nhìn ra.
– Thích vậy sao?
Lôi Hòa Nghi ấp úng, gương mặt có chút ngại ngùng. Cố lục lọi trong ký ức xem nếu là Lôi Hòa Nghi thật sự thì sẽ nói gì.
– Chỉ là ở trong phòng bệnh lâu quá…có chút ngột ngạt.
Lôi Lăng Trung ngồi ở ghế phụ phía trên bật cười, nhìn con gái:
– Yên tâm, đợi con khỏe rồi, con muốn đi bất cứ đâu chơi, chúng ta đều sẽ dẫn con đi.
– Cảm ơn bố!
Lôi phu nhân ôm con gái vào lòng.
– Mệt lắm phải không, yên tâm, sắp tới nhà rồi.
Lái xe khoảng vài phút nữa thì cũng về dinh thự Lôi gia. Hai vợ chồng đỡ con gái xuống xe, xe của ba anh em cũng vừa về tới nhà. Mọi người cùng đi vào nhà, Lôi phu nhân dẫn con gái lên lầu để nghỉ ngơi trước.
Không muốn làm phiền con nghỉ ngơi nên khi dẫn cô về phòng xong thì Lôi phu nhân cũng xuống nhà.
Lôi Hòa Nghi quan sát căn phòng của mình một lượt. Trong lòng cảm thán, dinh thự Lôi gia không thể lớn bằng hoàng cung, phòng này cũng khộng rộng như tẩm cung của cô nhưng chung quy căn nhà này, căn phòng này vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Lôi Hòa Nghi đi dạo quanh phòng thì nhìn thấy trên bàn học có một tập hồ sơ. Cô loay hoay một hồi mới mở được. Đôi mắt đẹp lướt từ trên xuống dưới, từ trang này qua trang kia, cuối cùng rút ra kết luận.
– ‛ Lôi Hòa Nghi ’ được mời đi du học ở Mỹ? Nhưng mà Mỹ là nơi nào, Đại học Stanford nghĩa là gì?