Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 46



Không lâu sau đó Lôi Hòa Nghi nói chuyện với Cung Huyền Thương về việc chụp poster. Hai người rất nhanh đã thương lượng xong và tiến hành quay chụp, bộ phim cuối cùng cũng thành công mỹ mãn.

Thời gian sau đó cô chú tâm vào việc ở thương hiệu vì thời gian tới phải cho ra mắt bộ sưu tập mới nhất. Mặc dù thời gian không gấp gáp nhưng cả Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn đều chuẩn bị kỹ càng từ rất sớm.

Hôm nay Lôi Hòa Nghi đang ở trong phòng làm việc cùng Ninh Mẫn ở tổng bộ của CHEN, hai người đang kiểm tra lại một lượt tất cả các mẫu thiết kế để chắc chắn là không có lỗi nào trong trang phục.

Kiểm tra xong thì hai người đi đến sofa ngồi nghỉ ngơi, Lôi Hòa Nghi cầm ly nước trái cây trên bàn uống một hơi, sau đó nhìn Ninh Mẫn:

– Tất cả đều đã hoàn chỉnh rồi đúng không?

– Ừ, có thể giao cho bên xưởng may tiến hành được rồi, còn về hoa văn thêu trên đó chúng ta phải tự thêu.

– Cái này không thành vấn đề.

– Vấn đề còn lại duy nhất chính là địa điểm tổ chức.

Lôi Hòa Nghi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực ngẫm nghĩ.

– CHEN ở nước ngoài cũng có chút dang tiếng nhưng trong thị trường nước nhà thì vẫn còn quá mới mẻ, rất ít được chú ý. Đây là lần ra mắt đầu tiên cho nên không thể qua loa được, phải thật đặc biệt và thu hút. Cậu nghĩ thế nào?

Ninh Mẫn cũng cúi đầu ngẫm nghĩ nhưng trong một khoảng thời gian ngắn quả thật không thể suy nghĩ chu toàn được.

– Mình chịu mất thôi, mấy chuyện tổ chức sự kiện thế này không phải thế mạnh của mình.

– Haiz…

Ninh Mẫn vỗ tay Lôi Hòa Nghi, giúp cô bớt căng thẳng.

– Dù sao thời gian còn nhiều, không gấp!

– Ừm!

– Đúng rồi, cậu có còn nhớ lần trước mình có nói muốn về quê một chuyến không? Ba ngày sau mình sẽ lên máy bay, cậu muốn đi không? Rủ thêm Lantana nữa!

Dạo này quá nhiều chuyện xảy ra, Lôi Hòa Nghi cũng có chút áp lực mệt mỏi, chuyến đi này không chừng có thể giúp cô thư giãn.

– Được đó, để mình đặt máy bay sau đó gọi Lantana luôn nhưng chắc cậu ấy sẽ đi thôi. Dù sao hai chúng ta đi rồi cậu ấy cũng không ở đây một mình đâu.

Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại gọi cho Lantana, không ngoài dự đoán khi Lantana đồng ý hai tay hai chân. Lôi Hòa Nghi nhận được câu trả lời liền vui vẻ đặt vé máy bay.

Ở lại công ty đến chiều thì Lôi Hòa Nghi quay về nhà, nói với bố mẹ việc muốn cùng Lantana về quê Ninh Mẫn chơi một chuyến.

Hai ông bà vừa đi công tác về quả thật không nỡ xa con gái nữa nhưng cũng biết cô vì chuyện ở thương hiệu mà bận rộn rất nhiều cho nên dù không nỡ cũng vui vẻ đáp ứng, cho con gái đi du lịch giải tỏa căng thẳng.

Tối đó Lôi Hòa Nghi nằm nhắn tin trò chuyện với Quang Tuấn về chuyến đi sắp tới. Quang Tuấn bên kia biết ba người sắp về nhà của Ninh Mẫn thì trong lòng cũng có xúc động muốn đi cùng. Nhưng anh là một người đàn ông sao có thể đi du lịch cùng với ba cô gái trong đó còn có hai người từng lên hot search với Ảnh đế nổi tiếng. Chưa kể đến sẽ ảnh hưởng đến Lôi Hòa Nghi và Lantana riêng việc một nam đi với ba nữ đã cảm thấy không bình thường rồi. Nhưng Quang Tuấn lại đang tương tư Ninh Mẫn, nóng lòng muốn theo đuổi cô ấy nhưng lại không biết làm thế nào. Chỉ có thể uyển chuyển gặng hỏi địa chỉ nhà Ninh Mẫn. Lôi Hòa Nghi hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì, vui vẻ chia sẻ cho Quang Tuấn.

Ba ngày sau Lôi Hòa Nghi, Lantana và Ninh Mẫn cùng cả tá va li đi ra sân bay lên đường về quê.

Lúc này Cung Huyền Thương vừa hoàn thành một cuộc họp cổ đông ở Cung thị, ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Lôi Hòa Nghi muốn mời cô đi ăn một bữa. Nhưng không ngờ bên kia lại không gọi được, Cung Huyền Thương kiên trì gọi thêm vài cuộc nhưng kết quả vẫn như vậy.

Cuối cùng anh gọi cho Lôi Lăng Quân.

– Cung Huyền Thương, bên đây đang là nửa đêm đấy, cậu có chút nhân tính nào không vậy.

Ngữ khí của Lôi Lăng Quân không nén nổi tức giận nhưng Cung Huyền Thương lại cảm giác anh đang cố gắng nói nhỏ hết sức. Cung Huyền Thương cảm thấy lạ nhưng chẳng qua tâm.

– Xin lỗi, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu.

– Mau nói!

– Nghi Nghi đi đâu rồi, điện thoại cô ấy sao tôi gọi không được?

Đại não của Lôi Lăng Quân đình chỉ trong giây lát, định hình lại rồi thì ngáp dài một tiếng, đáp:

– Nghi Nghi đi cùng Ninh Mẫn và Lantana về nhà Ninh Mẫn dưới quê chơi rồi. Tôi cũng không biết mấy đứa nó đi bao lâu nữa.

– Chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ cậu mới nói?

– Quên!

– Lôi Lăng Quân…

– Cậu hỏi cũng đã hỏi xong, tôi cúp máy đây!

Tút tút tút…

Cung Huyền Thương với chiếc điện thoại đã không còn âm thanh gì đứng ngơ ngác như trời trồng giữa hành lang.

– Về quê của Ninh Mẫn sao? Quê… nhưng mà ở đâu chứ, tên Lôi Lăng Quân này…

Cung Huyền Thương bực bội trở về phòng làm việc của mình, lần nữa gọi cho Lôi Lăng Quân.

– Cung Huyền Thương, cậu muốn chết?

Anh có thể cảm nhận được sự tức giận của Lôi Lăng Quân ở bên kia màn hình điện thoại nhưng ai quan tâm.

– Quê của Ninh Mẫn ở đâu?

– Không biết, không hỏi!

– Cậu làm anh cái gì vậy hả?

– Liên quan gì cậu?

Tút tút tút…

Cung Huyền Thương bị anh em chí cốt vô tình ngắt máy lần hai. Anh nắm chặt điện thoại trong tay, cả người dựa ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay day day trán.

– Quang Tuấn chắc chắn biết.

Cung Huyền Thương muốn gọi cho Quang Tuấn nhưng chợt nhận ra mình không có phương thức liên lạc với anh ta.

– Lôi Lăng Quân, tôi không được thoải mái thì cậu cũng đừng hòng được ngủ ngon!

Cung Huyền Thương nhấc máy gọi cho Lôi Lăng Quân lần thứ ba.

– CUNG… HUYỀN… THƯƠNG! Tên khốn kiếp nhà cậu?

– Đưa tôi cách thức liên lạc với Quang Tuấn.

– Không cho, việc gì phải cho cậu? Tôi còn chưa xử cậu chuyện phá hoại giấc ngủ của tôi.

– Không cho cũng được, tôi nói với Nghi Nghi tất tần tật những chuyện cậu đã làm nhằm bán cô ấy cho tôi.

– Đệch, Cung Huyền Thương, có ai đối xử với anh em như cậu không?

– Có cho hay không?

– Tôi là anh vợ tương lai của cậu đây!

– Tôi đã ghi âm cuộc trò chuyện rồi đấy, anh… vợ!

– Xem như cậu giỏi, tôi sẽ gọi Tần Luân gửi cho cậu.

– Như vậy có phải nhanh hơn không, cậu đã lãng phí biết bao thời gian của chúng ta rồi?

– Cái này là do ai… hả… này… này ai cho ttắt máy ngang cơ vậy hả… này Cung Huyền Thương. Đệch… cậu sẽ gặp quả báo sớm thôi.

Lôi Lăng Quân nói với không khí một lúc sau đó nuốt một cục tức vào ngực, nhắn tin cho Tần Luân xong xuôi rồi ném điện thoại sang một bên, ngủ tiếp.

Bên kia Cung Huyền Thương đang hí hửng vì tắt được điện thoại trước Lôi Lăng Quân một lần.

Mấy phút sau có email do Tần Luân gửi đến, Cung Huyền Thương mở ra xem. Lướt nhanh một lượt rồi lấy điện thoại gọi cho Quang Tuấn, hẹn anh ta đến phòng làm việc của Lôi Lăng Quân gặp mặt.

Hẹn gặp xong xuôi Cung Huyền Thương mang theo áo vest ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Tần Luân bảo anh ta đưa Quang Tuấn lên phòng của Lôi Lăng Quân.

Nửa tiếng sau Cung Huyền Thương có mặt trước cổng lớn Lôi Phong giải trí.

Cung Huyền Thương bảo tài xế đợi một lát rồi đi vào bên trong. Nhân viên xung quanh thấy người đến là Ảnh đế Cung nổi tiếng thì cả người phân khích, đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng hét.

Anh không để tâm một đường đi đến thang máy chuyên dụng của Lôi Lăng Quân, từ từ ấn số. Thang máy thông dụng bên cạnh mở ra, Giang Diễm nhìn thấy Cung Huyền Thương thì cả người bất giác lui về sau, nén sợ hãi vào lòng, lịch sự gọi.

– Chào tiền bối!

Cung Huyền Thương chẳng thèm quan tâm đến một ánh mắt cũng chẳng bố thí cho cô ta, chân dài bước vào trong thang máy trước những ánh mắt hả hê của mọi người.

Giang Diễm đứng một bên sắc mặt xám như tro, quanh tai là tiếng xì xào bàn tán của mọi người, cô ta nghe được đều là những lời chỉ trích khinh thường mình. Trong lòng bực bội không biết để đâu cho hết, Giang Diễm nắm chặt hai tay đùng đùng tức giận đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên hung dữ quét mắt nhìn một lượt nhân viên.

Cung Huyền Thương bước ra khỏi thang máy, vào trong phòng làm việc của Lôi Lăng Quân, bên trong Quang Tuấn đã sớm đợi trước.

Thấy Cung Huyền Thương vào thì đứng dậy, hai người bắt tay nhau.

– Tiền bối!

– Ừ, ngồi xuống đi!

Hai người vừa ngồi xuống thì có một nữ thư ký theo lời của Tần Luân mang cafe vào.

Cung Huyền Thương gật đầu cảm ơn, đợi nữ thư ký ra ngoài thì cầm cafe lên nhấp một ngụm, nhìn Quang Tuấn, vào thẳng vấn đề.

– Cậu biết chuyện Nghi Nghi đã đi du lịch với hai người bạn của mình chứ?

– Đúng thật là có biết!

– Cậu biết bọn họ đi đâu không?

Quang Tuấn thành thật gật đầu, sắc mặt Cung Huyền Thương tối lại. Cô nói cho Quang Tuấn mọi chuyện nhưng lại không hé răng với anh một lời nào, Cung ảnh đế vô cùng tủi thân. Ánh mắt nhìn Quang Tuấn giống như nhìn tình địch.

Quang Tuấn dù sao cũng đóng qua nhiều bộ phim, nhìn một cái đã nhận ra ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn mình có ý gì.

– Tiền bối, ang đừng hiểu lầm, tôi với Rachel chỉ là bạn bè, không phải mối quan hệ như anh nghĩ, thật sự.

– Tôi sẽ tin cậu nhưng với điều kiện cậu cho tôi biết cô ấy đi đâu?

– Chuyện này… dù sao đây cũng là chuyện riêng của Rachel, không được cô ấy cho phép nên tôi không tiện nói ra.

– Không tiện vì Nghi Nghi không cho phép.. nhưng sếp cậu cho phép thì tiện rồi chứ.

– Sếp… cho phép sao?

– Lôi Lăng Quân cho phép cậu nói ra, yên tâm đi, có gì thì cứ đổ lên đầu Lôi Lăng Quân.

– Cái này không hay lắm thì phải.

– Tôi nói được là được. Cậu giúp tôi sếp cậu chẳng những không trách cậu mà còn khen thưởng nữa đấy. Còn Nghi Nghi có trách thì cứ đẩy lên đầu tôi, tiền bối bảo kê cậu, được chưa?

Một chàng trai trẻ như Quang Tuấn hoàn toàn không chịu được áp lực từ Cung Huyền Thương. Ngoan ngoãn khai ra địa chỉ.

– Tiền bối, anh muốn đi tìm Rachel sao?

– Chẳng muốn tìm cô ấy mà còn muốn theo đuổi cô ấy?

Câu trả lời này cũng không có gì là lạ với Quang Tuấn, anh ta đã sớm nhận ra ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi có gì đó không giống bình thường rồi. Thêm những việc hôm nay nữa thì có thể đoán ra câu trả lời.

Quang Tuấn len lén nhìn Cung Huyền Thương rồi nói:

– Tôi đi cùng được không?

– Hửm!?

Cung Huyền Thương liếc Quang Tuấn một cái sắc lẹm, cái ánh mắt như thể đang nhìn kẻ muốn cướp vợ mình. Quang Tuấn thở dài trong lòng, đưa tay lên phủ nhận.

– Không phải như những gì anh nghĩ mà, tôi muốn đi là vì… vì Ninh Mẫn.

– Ồ, vậy về chuẩn bị đi, mai ra sân bay lên đường!

– Vâng, cảm ơn tiền bối.

Quang Tuấn vui vẻ chạy đi, Cung Huyền Thương nhếch mép cười. Có người giúp anh xử lý bóng đèn, anh mừng còn không kịp, có cảm ơn cũng là anh cảm ơn mới đúng!

Cung Huyền Thương mang theo tâm trạng tốt rời khỏi phòng làm việc của Lôi Lăng Quân, chuẩn bị trở lại công ty.

Mới đi được một nửa đường, trong khi đi qua một đoạn vắng thì phía trước một chiếc xe Ferrari lao ra chặn đầu xe anh lại. Tài xế phản ứng kịp nên phanh gấp, Cung Huyền Thương đang thong thả ngồi phía sau vì cú phanh gấp theo quán tính mà nhào về trước.

Đưa tay chống lên ghế phía trước ổn định lại cơ thể, Cung Huyền Thương nhíu mày hỏi tài xế.

– Chú không sao chứ?

– Cậu chủ, tôi không sao!

– Chiếc xe phía trước là thế nào?

– Tôi cũng không biết nữa, đột nhiên lại lao ra!

Trong lòng Cung Huyền liền bực bội, vừa định mở cửa bước xuống thì chủ nhân chiếc xe phía trước đã đi xuống, đi đến xe Cung Huyền Thương, gõ cửa kính.

Cung Huyền Thương bảo tài xế hạ kính xe xuống, anh lạnh mặt nhìn ra người bên ngoài.

Anh ta đưa tay hạ đôi kính đen thấp xuống, nhếch mép nhìn Cung Huyền Thương.

– Cung thiếu, lâu rồi không gặp!

Tâm trạng bực tức của Cung Huyền Thương bỗng chốc biến mất, anh đưa tay lên niết môi, che giấu ý cười, trong đầu thầm nghĩ:

Lại thêm một kẻ đến giúp anh ngắt bóng đèn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.