Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đến địa điểm tham quan.
Hai người cùng với đoàn khách tham quan đông đảo lần lượt đi vào lòng núi lửa. Lôi Hòa Nghi thích thú ngắm những cảnh tượng kì dị bên trong, Cung Huyền Thương đảm nhiệm vai trò chụp ảnh cho cô. Hai người đi dạo một hồi sau đó ra ngoài, bên trong công viên núi lửa có rất nhiều nơi để đi. Hai người đi tham quan những nơi đã từng bị núi lửa phun trào, hiện tại đã để lại vết tích.
Mặc dù cả hai đều mặc quần phông ngắn cho mát nhưng vẫn bị không khí nóng bức ở đây nung cho đổ mồ hôi như mưa, Cung Huyền Thương lấy ra một tấm khăn lau mồ hôi trên trán Lôi Hòa Nghi sau đó lấy chai nước suối trong balo ra đưa cho cô. Bản thân mình cũng lấy một chai ra uống.
– Cảm ơn!
Đôi mắt dưới cặp kính mát màu đen cong lại, Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhận lấy chai nước từ tay Cung Huyền Thương, cảm ơn anh!
Đi leo núi ngắm miệng núi lửa xong hai người lại đi theo đường mòn Halema’uma’u gần núi lửa Kilauea vào khu rừng nhiệt đới. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cùng nhau nhìn ngắm những sinh vật lạ mắt bên trong, chụp vài tấm ảnh lưu niệm rồi trở ra. Nghỉ ngơi một lát, Cung Huyền Thương lại dẫn Lôi Hòa Nghi đi vào viện bảo tàng, ngắm các bức tranh từ thời tiền sử tìm hiểu về lịch sử, địa lý và văn hóa của Hawaii.
Đã qua buổi trưa, Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đến thị trấn Kalapana, Đây là nơi từng bị tàn phá bởi dung nham núi lửa năm 1990, vì lẽ đó mà tất cả đường phố, nhà cửa và mọi thứ đều bị dung nham bao phủ tạo thành một bề mặt đá rắn chắc.
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi dạo một vòng ở thị trấn, cho cô thưởng thức một ít ẩm thực đặc trưng nơi đây. Hai người sau khi ăn tối thì vào một nhà nghỉ tắm rửa sạch sẽ rồi Cung Huyền Thương tiếp tục hành trình đưa cô đến đỉnh núi Mauna Kea để ngắm bầu trời sao lãng mạn.
Lôi Hòa Nghi đi dạo xung quanh ở đỉnh núi một vòng tròn khi chờ Cung Huyền Thương lắp kính viễn vọng. Đến khi anh lắp xong, gọi cô sang thì Lôi Hòa Nghi mới tung tăng chạy đến, dưới sự điều chỉnh của Cung Huyền Thương, thỏa mãn ngắm bầu trời sao đầy lãng mạn.
– Cung Huyền Thương, anh cũng nhìn thử đi, đẹp thật đấy! Cảnh tượng này không thể nhìn thấy trong thành phố đâu. Quả nhiên hòa mình với trời đất mới là tuyệt nhất.
Lôi Hòa Nghi mắt vẫn dán vào kính viễn vọng, tay vẫy vẫy Cung Huyền Thương, anh bật cười lắc đầu, mắt nhìn cô chăm chú:
– Em cứ ngắm đi, tôi ngồi ở đây cũng có thể ngắm được một khung cảnh rất đẹp rồi…
Lôi Hòa Nghi vì mải mê xoay kính viễn vọng khắp nơi nên không chú ý đến ngữ khí của Cung Huyền Thương, nếu có người khác ở đây, vừa nghe đã nhận ra cảnh đẹp mà anh nhắc đến không ai khác chính là cô gái đang loay hoay với kính viễn vọng, hí hửng ngắm sao trước mặt anh. Lúc này ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi thực sự là điển hình của câu người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Cung Huyền Thương ngồi nhìn Lôi Hòa Nghi một hồi lâu, cảm giác được không khí bắt đầu se se lạnh thì mở ba lo lấy ra một chiếc áo khoác dày ấm áp đi đến choàng vào cho Lôi Hòa Nghi. Cô giật mình quay lại nhìn anh, Cung Huyền Thương vẫn duy trì động tác mặc áo vào cho cô, nói:
– Nhiệt độ bắt đầu xuống thấp rồi, em không muốn bị cảm lạnh thì mặc vào. Cảm rồi ngày mai tôi không đưa em đi chơi được đâu.
– À…
Vừa nghe nói thế Lôi Hòa Nghi đã nhanh tay mặc áo vào. Giúp cô mặc áo vào xong, Cung Huyền Thương đặt tay lên kính viễn vọng nói:
– Càng về khuya trời sẽ càng lạnh, thay vì ngồi đây chịu lạnh, chúng ta đến nhà kính viễn vọng đi, ở đó em sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của những ngôi sao này càng lung linh.
Lôi Hòa Nghi nhìn hai cánh tay lộ ra ngoài dưới chiếc áo sơ mi của anh, lo lắng anh sẽ không chịu mặc áo khoác bản thân sẽ bị lạnh mà gật đầu. Hai người xếp lại kính viễn vọng bỏ vào cốp xe rồi lái đến nhà kính viễn vọng.
Hôm nay hai người dường như thức trắng để ngắm sao, mãi đến chập sáng mới đi thuê một nhà nghỉ ngủ lấy sức hôm sau còn chơi nữa. Buổi sáng tỉnh dậy hai người vệ sinh cá nhân rồi trở về nhà nghỉ lúc đầu. Kế hoạch đi chơi hôm nay chỉ có buổi chiều, Cung Huyền Thương muốn Lôi Hòa Nghi nghỉ ngơi thật tốt vì hôm qua đã vận động mệt cộng thêm buổi tối đã thức rất nhiều rồi, Lôi Hòa Nghi cũng không từ chối, ngoan ngoãn nghe theo.
Trưa đó hai người dùng bữa ở nhà hàng xong thì Cung Huyền Thương liền nói:
– Em về chuẩn bị một chút đi, lát nữa sẽ có trực thăng đến đón chúng ta.
Lôi Hòa Nghi ngạc nhiên nhìn anh:
– Trực thăng?
– Phải, chúng ta sẽ du lịch ngắm cảnh từ trên trực thăng, điểm đến tiếp theo là những cảnh quan tuyệt đẹp và Trân Châu Cảng ở thành phố Honolulu, thuộc đảo Oahu.
– Là Trân Châu Cảng trong Thế chiến thứ II thật sao?
– Đúng rồi!
– Yeah, tôi lập tức về chuẩn bị!
Lôi Hòa Nghi không chậm chạp chạy về phòng sắp xếp đồ với tốc độ nhanh như tên bắn, Cung Huyền Thương chậm rãi theo sau.
Bên kia không xa, Olearn len lén nhìn hai người đi khỏi rồi quay lại ghế ngồi nhìn Lantana:
– Bọn họ muốn đi Trân Châu Cảng, em cũng muốn đi theo sao?
Lantana cầm điện thoại sắp xếp du thuyền, mắt không nhìn Olearn, miệng nói:
– Dĩ nhiên, dù sao em cũng chưa có dịp tham quan Trân Châu Cảng, lần này tiện thể đi luôn. Oahu cũng có rất nhiều nơi để đi.
– Em không sợ bị phát hiện sao?
– Không sao, hai người đó đi trực thăng, chính ta đi du thuyền, sẽ không chạm mặt hai người đó đâu.
– Em… sắp xếp đâu vào đó cả rồi chứ gì?
– Còn phải hỏi… anh nhanh lên, nhân lúc trực thăng của hai người kia còn chưa đến, chúng ta đi bằng du thuyền phải nhanh hơn một bước. Anh về chuẩn bị đi, 20 phút sau du thuyền sẽ đến.
– Aida, được rồi… anh về chuẩn bị, thật hết cách với em!
Olearn và Lantana cũng về phòng chuẩn bị đồ, tốc độ của hai người rất nhanh, không bao lâu đã mang theo một ít đồ ra cảng lên du thuyền đến đảo Oahu.
Khoảng gần một tiếng sau thì trực thăng của Cung Huyền Thương cũng xáp xuống bãi đỗ trực thăng chuyên dụng.
Lôi Hòa Nghi vai mang một cái vali nhỏ sánh vai cùng Cung Huyền Thương lên trực thăng. Nhưng hai người cũng không vội đến Oahu ngay mà còn lượn vài vòng trên bầu trời, từ trên cao nhìn ngắm quần đảo Hawaii xinh đẹp được mệnh danh là viên ngọc của Thái Bình Dương. Sau đó chuyển hướng, trực thăng bay lượn trên bầu trời Kauai – đây là hòn đảo lâu đời nhất của quần đảo Hawaii, nơi đây có thảm thực vật tươi tốt nên đã được chọn trở thành địa điểm quay phim của nhiều bộ phim và chương trình truyền hình. Tuy nhiên phần lớn diện tích của đảo không được tiếp cận bằng đường bộ vì vậy để ngắm được cảnh quan xinh đẹp của hòn đảo chỉ có thể ngắm từ trực thăng.
Sau khi Lôi Hòa Nghi đã thỏa mãn với những tấm ảnh chụp được thì Cung Huyền Thương ra hiệu cho phi công đi đến Oahu. Hai người rất nhanh đã đáp xuống thành phố Honolulu, Cung Huyền Thương đã đặt phòng khách sạn trước cho nên hai người vừa đáp xuống không bao lâu thì đã có xe của khách sạn đến đón.
Vì trời cũng không còn sớm nên việc đến Trân Châu Cảng tạm gác lại, Cung Huyền Thương để Lôi Hòa Nghi nghỉ ngơi lấy sức một lát rồi dẫn cô đi mua săm ở trung tâm thương mại, ăn uống thỏa thích.
Hai người về lại khách sạn trời cũng đã sập chiều, bên ngoài bãi biển có rất nhiều người bán địa đang nhảy múa chơi đùa. Cung Huyền Thương thấy Lôi Hòa Nghi nhìn không chớp mắt thì dẫn cô sang bên đó.
Hình ảnh những cô gái cài hoa trên tóc, mặc bikini làm từ lá dừa múa điệu Hula là nền văn hóa đặc trưng nơi đây. Cung Huyền Thương nhìn quanh một lát rồi chạy đi mua một vòng qua, lúc quay lại thì giơ vòng hoa lên trước mặt Lôi Hòa Nghi. Cô bật cười, khụy chân xuống, Cung Huyền Thương cẩn thận đội vòng hoa lên cho cô, sau đó còn tinh tế chỉnh lại tóc giúp cô để không bị rối.
– Đẹp lắm, rất hợp với em!
Lôi Hòa Nghi cẩn thận sờ lên vòng hoa trên đầu, mặt ngượng ngùng nhìn anh. Hai người đang nhìn nhau thì có vài cô gái đi đến kéo Lôi Hòa Nghi vào cùng nhảy, cô tuy có chút bất ngờ nhưng lại không nỡ từ chối sự nhiệt tình này nên nhảy theo các cô gái một cách chậm chạp nhưng không bao lâu sao thì cô đã quen với điệu múa này, hòa cùng bầu không khí với mọi người.
Cung Huyền Thương đứng bên ngoài nhìn Lôi Hòa Nghi đang vui vẻ nô đùa cùng những cô gái kia, cô cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như đang tỏa sáng, đứng giữa vô số mĩ nữ phương Tây quyến rũ, cô vẫn nổi bật như thế. Cung Huyền Thương càng nhìn ánh mắt càng nóng bỏng, trong lòng như được lấp đầy. Dường như không cần cô chấp nhận anh, chỉ cần nhìn cô lúc nào cũng vui vẻ như thế này đã là đủ rồi.
Trời bắt đầu tối dần, Lôi Hòa Nghi mồ hôi đầm đìa tách khỏi đám người, đi đến chỗ Cung Huyền Thương, thở dốc. Anh lấy khăn tay lau mồ hôi giúp cô, vuốt lại những sợi tóc đã bị mồ hôi làm ướt bết dính vào gương mặt. Sau đó quay người lấy một quả dừa đã được cắm ống hút đưa cho cô.
– Cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi khát nước nên tu một hơi hết nước trong quá dừa.
– Em mệt rồi thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, sắp tới có lẽ chúng ta sẽ ở đây vài ngày. Quần áo cũng đã mua sắm rồi, không cần lo nữa.
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu, miệng cắn ống hút, nhìn ra bãi biển mênh mông trước mặt rồi nói với Cung Huyền Thương:
– Vậy sáng mai… tôi muốn tắm biển, được không?
– Không thành vấn đề, bãi biển Kailua này ở Oahu được mệnh danh là bãi biển đẹp nhất nước Mỹ. Đến đây không tắm biển thì quá tiếc.
Lôi Hòa Nghi hướng về phía anh gật đầu không ngừng:
– Vậy bây giờ tôi về phòng trước đây.
– Được, lát nữa sẽ mang một ít đồ ăn nhẹ và trái cây đến cho em!
– Vậy cảm ơn anh trước!
Nói xong Lôi Hòa Nghi chạy một mạch về phòng, Cung Huyền Thương cũng không ở lại làm gì, quay người về phòng của mình.
Ở một góc xa xa, Lantana nằm trên ghế vừa ăn kem vừa ngắm biển, bên cạnh là Olearn đang ngồi uống nước dừa.
– May là Cung Huyền Thương chưa đi đến Trân Châu Cảng nếu không chúng ta đã không được thoải mái như thế này.
– Còn phải nói, chuyến đi này coi như không tồi, vừa quan sát được quá trình phát triển tình cảm giữa Cung Huyền Thương và Nghi bảo vừa có thời gian nghỉ ngơi thư giãn, đúng là lợi cả đôi đường. Haiz, ở trong thành phố một thời gian, hiện tại được hoàn cùng thiên nhiên tươi đẹp, cảm giác như được sống một cuộc đời mới vậy. Không có công việc, không có áp lực, ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết mấy.
Vừa nói xong thì điện thoại bên cạnh vang lên, Lantana thở dài một tiếng rồi tiện tay bắt lấy:
– Lôi Lăng Quân, anh gọi cho em có việc gì?
– Không có gì, nghe Ninh Mẫn bảo em và Olearn cũng đến Hawaii cho nên muốn hỏi em tình hình giữa Cung Huyền Thương và Nghi Nghi.
Lantana như được lên dây cót, ngồi bật dậy, hớn hở nói lại:
– Anh yên tâm đi, trình độ của Cung Huyền Thương anh còn nghi ngờ sao? Anh ta làm rất rất rất tốt, chăm lo cho Nghi bảo đến từng chân tơ kẽ tóc, chiều cậu ấy tới tận mây xanh, em và Olearn sắp bị anh ta nhồi cơm chó đến bội thực rồi.
Lôi Lăng Quân ở đầu dây bên kia nghe Lantana nói mà cả người kích động đến đỏ bừng cả mặt.
– Thật không?
– Em vẫn luôn quan sát bọn họ, anh còn không tin sao?
– Cung Huyền Thương thì anh không nói làm gì, vấn đề chỉ yếu vẫn là ở Nghi Nghi.
Nhắc đến Lôi Hòa Nghi, hai vai Lantana xịu xuống không khác gì bong bóng xì hơi, giọng nói cũng trở nên ủ rũ:
– Anh nói không sai, nha đầu Nghi bảo này quá cứng rắn, nếu là em được Cung Huyền Thương đối xử tận tình chu đáo như vậy đã sớm cảm động đến mức muốn lất thân báo đáp rồi, đằng này Nghi bảo lại chẳng có chút rung động nào. Nhưng mà dựa vào kinh nghiệm chơi với cậu ấy nhiều năm, em nhìn thì cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn Cung Huyền Thương đang dần dần tốt lên, tình cảm cũng ngày càng thân thiết. Cứ như vậy sớm muộn gì Cung Huyền Thương cũng tóm được cô ấy. Anh có thể yên tâm!
– Anh biết, anh biết… nhưng mà Lantana, Olearn đang ở bên cạnh em đúng không?
– Vâng ạ, anh hỏi anh ấy làm gì cơ chứ?
Lôi Lăng Quân bật cười, thấp giọng trêu chọc:
– Vậy lúc nãy em nói gì mà lấy thân báo đáp… cậu ấy cũng nghe rồi đúng không?
– A… hả!?
Lantana vừa nghe thì giật mình, quay người nhìn quả nhiên gương mặt Olearn mây đen ùn ùn kéo tới như trời bão, nhìn cô đầy oán hận. Lantana cười giả lả nhìn anh rồi quay sang nói với Lôi Lăng Quân:
– À… cái đó… anh có chuyện gì muốn nói thì nói với Olearn đi, em đi vệ sinh một lát…
Sau đó ném điện thoại qua cho Olearn, bản thân thì chạy một mạch biến đi đâu mất. Olearn hung hăng trợn mắt nhìn theo bóng lưng sợ sệt của Lantana, đưa điện thoại lên tai.
– Lôi Lăng Quân…
– Tôi đây!
– Chuyện giữa Cung Huyền Thương bà Rachel tôi và Lantana sẽ để ý giúp cậu. Có điều Lantana cũng đã nói rồi, mặc dù ánh mắt của Rachel nhìn Cung Huyền Thương đã có cảm tình sâu hơn trước nhưng muốn để họ chân chính trở thành một cặp chung quy vẫn còn rất khó. Sau chuyến đi ở Hawaii trở về, cậu có dự định gì để tác hợp hai người đó chưa?
– Tôi vẫn chưa biết nên làm thế nào cho thỏa đáng cả. Sắp tới có một dự án phim lớn ở Pháp, chính xác là Paris, đạo diễn là là con lai Pháp – Trung, ông ấy đã casting tìm nữ chính rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có kết quả khiến mình hài lòng. Khi Nghi Nghi về nước tôi định đề cử con bé với ông ấy xem sao, nếu thành công thì đây sẽ là một bước đệm vững chắc cho sự nghiệp của con bé trong giới giải trí. Tương lai thành đôi với Cung Huyền Thương cũng sẽ giảm bớt một phần áp lực từ dư luận. Có điều nam chính không thể là Cung Huyền Thương được vì theo kịch bản phim thì nam chính là người Pháp, tôi cũng chưa biết nên sắp xếp công việc gì cho Cung Huyền Thương để cậu ấy có thể tiếp xúc với Nghi Nghi ở Pháp.
Olearn cúi đầu ngẫm nghĩ sau đó nói:
– Chuyện này cậu không cần lo, sắp tới QUEEN sẽ có một vài dự án quảng bá sản phẩm, địa điểm ấn định là Pháp. Hai người phát ngôn kiêm gương mặt đại diện tôi đã quyết định sẽ do Cung Huyền Thương và Rachel đảm nhiệm rồi. Chuyện này tôi đã bàn bạc với cậu ta trước đó rồi có điều Rachel vẫn chưa biết. Thời gian nếu tôi đoán không lầm chắc hẳn sẽ rơi vào khoảng giai đoạn cuối của bộ phim cậu muốn quay ở Pháp. Nếu Rachel đồng ý, vừa hay có thể tạo thêm cơ hội cho cả hai hợp tác, hiệu ứng couple sẽ được gia tăng. Dù sao chemistry giữa hai người cũng chẳng cần cố gắng tạo ra một cách gượng ép, Cung Huyền Thương có thể xử lý ổn thỏa, rất tốt là đằng khác.
– Vậy thì tốt rồi, bên phía Cung Huyền Thương chỉ cần có lợi trong việc giúp cậu ta theo đuổi Nghi Nghi, cậu ta sẽ không từ chối. Vấn đề bây giờ là làm sao để Nghi Nghi đồng ý giúp tôi đi casting vai nữ chính. Vị đạo diễn này cực kỳ khắt khe trong khâu chọn diễn viên nên tôi dù muốn giúp cũng không thể đó là còn chưa kể đến nha đầu có nguyện ý hay không?
– Lôi Lăng Quân, cậu nói bộ phim lấy bối cảnh ở nước Pháp mà còn là thủ đô Paris sao?
– Đúng… vậy…
Nói tới đây cả người Lôi Lăng Quân sững lại, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
Olearn cách nửa vòng Trái Đất dường như đã bắt được tín hiệu từ Lôi Lăng Quân, cũng cười một cách nham hiểm:
– Lôi Lăng Quân, cậu cũng đang nghĩ đến chuyện tôi đang nghĩ đúng không?
– Olearn, tôi cuối cùng cũng biết nên làm thế nào rồi…
– Vậy thì… chúc kế hoạch trong tương lai của cậu thành công.
– Đó là đương nhiên!
– Không còn gì nữa tôi tắt máy đây!
– Được, tạm biệt.
– Tạm biệt.
Olearn tắt máy, ngồi cười ngẩn ngơ một hồi rồi cũng giật mình trở về phòng.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy Lôi Hòa Nghi không đi ăn sáng ngay mà thay một bộ bikini màu đen, áo tắm hai dây cúp ngực tương đối dài hơn so với những loại áo tắm khác, chỉ ngắn hơn áo croptop một đoạn, quần tắm thì bó sát, kiểu dáng không khác gì một chiếc quần sort ngắn, mặc dù kín kẽ nhưng dáng người hoàn mỹ cùng đường cong mê hoàn hoàn toàn được phác họa rõ rệt. Mái tóc xõa dài sau lưng đầy quyến rũ, sau khi cô thoa kem chống nắng kỹ càng thì khoác một chiếc khăn lớn đi xuống bãi biển. Cô thả khăn xuống đất, đứng dưới ánh ban mai khởi động một lát. Làn da vốn trắng sáng dược ánh nắng chiếu lên, cả người Lôi Hòa Nghi không khác gì đang phát sáng, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp cùng với dáng người ma mị, thoáng chốc đã thu hút vô số ánh nhìn của các phái nam đang có mặt tại bãi biển.
Cung Huyền Thương lúc này cũng chậm rãi đi ra bãi biển, nửa thân trên không mặc áo để lộ vòm ngực rắn rỏi cùng cơ bụng múi nào ra múi mấy, làn da màu đồng mạnh mẽ không thua kém ai. Phía dưới mặc một chiếc quần đùi đi bơi, chân không đi dép, dáng người cao ngất, gương mặt anh tuấn khiến không ít cô gái đi qua phải ngoái đầu nhìn lại.
Anh còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mơ màng đi ra, dụi dụi mắt, vừa hạ tay xuống thì hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, cả người nóng lên, máu mũi cũng muốn tuôn ra. Bởi vì trước mặt anh chính là Lôi Hòa Nghi đang tập khởi động trước khi bơi. Dáng người cao ráo, trước lồi sau lõm cứ như thế đập vào mắt anh, in hằn trong tâm trí, Cung Huyền Thương bình thường nhìn như thanh tâm quả dục lúc này lại có cảm giác dục hỏa đốt người, nóng râm ran.
Nhưng rất nhanh anh đã bị một chuyện khác thu hút sự chú ý, xung quang có rất nhiều giống đực nhìn chằm chằm cô gái của anh. Cung Huyền Thương như tỉnh ngủ trong giây lát, chạy đến cầm lấy chiếc khăn dưới đất, bao lấy cả người Lôi Hòa Nghi, quay mặt cô lại đối diện với mình. Lôi Hòa Nghi không kịp đề phòng bị xoay lại, mặt nặng nề đập vào mặt ngực Cung Huyền Thương, môi còn chuẩn xác chạm phải một *** *** *** bên ngực trái của anh.
Ngay thời khắc đó cả người Cung Huyền Thương như có dòng điện xẹt qua, cơ thể run lên một chút, hít sâu một hơi còn Lôi Hòa Nghi thì cả người như đứng hình, chết trân tại chỗ, đại não trống rỗng, hai mắt không chớp nhìn nửa thân trên trần truồng của Cung Huyền Thương. Anh bị cô nhìn đến cả người nóng như lửa đốt, khàn khàn lên tiếng:
– Em nhìn đủ chưa?
Lôi Hòa Nghi giật mình, mặt đỏ bừng bừng, lúc này mới nhận ra tình cảnh của cả hai, ấp úng nhìn Cung Huyền Thương:
– Anh… làm gì vậy? Sao lại lấy khăn trùm cả người tôi lại.
Cung Huyền Thương đề phòng nhìn mấy người đàn ông xung quanh, thấp giọng kề bên tai nói:
– Em không để ý là có rất nhiều người đàn ông đang nhìn em sao, lỡ như bọn họ thấy em hấp dẫn muốn tán tỉnh em thì thế nào?
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn quanh một tiếng, gãi đầu rồi nói:
– Đợi lát nữa có các mĩ nữ phương Tây dáng người yêu tinh đi ra bọn họ sẽ quên tôi thôi.
– Như vậy cũng không được, tôi không chịu được ánh mắt thèm thuồng bọn họ nhìn em.
– Tôi cũng không biết làm gì, mắt ở trên người bọn họ mà…
Cung Huyền Thương khó chịu hừ một tiếng, khăn trong tay quấn chặt Lôi Hòa Nghi, đứng sang một bên người cô, che khuất cả người Lôi Hòa Nghi lại, ngăn cản những ánh mắt của đám đàn ông kia, tay đặt lên vai bên kia của cô, giữ chặt để tấm khăn khỏi rơi:
– Chúng ta đến nơi nào đó ít người để bơi.
Lôi Hòa Nghi che miệng nín cười, ngoan ngoãn đi theo Cung Huyền Thương:
– Cung Huyền Thương, việc gì anh phải khó chịu như vậy, không lẽ anh… ghen rồi?
Cung Huyền Thương quay qua gõ nhẹ lên trán Lôi Hòa Nghi một cái, giọng nói lấp bấp vang lên:
– Ai… ghen chứ, tôi đã hứa với người nhà em sẽ chiếu cô em thật tốt, sao có thể để người khác nhìn thân thể em chằm chằm như vậy.
– Già mồm cố cãi…
– Nghi Nghi, em vừa nói gì cơ?
– Không có gì, anh nghe nhầm đấy, chúng ta mau đi thôi, bên kia không có người kìa.
– Được!
Hai người tăng nhanh bước chân, một lát sau đã đến một vùng biển vắng người, Lôi Hòa Nghi vứt khăn trên người xuống thích thú chạy ào xuống biển, Cung Huyền Thương nhìn cô đầy sủng nịch cười một tiếng rồi cũng xuống bơi cùng cô. Nước ở bãi biển này rất trong xanh, ít sóng lại vô cùng mát, bơi cực kỳ thoải mái. Thân thể hai người trong nước bơi lội uyển chuyển như người cá, sóng vai bên nhau đầy mê hoặc.
Sau khi ngẩng mặt lên từ mặt nước, Lôi Hòa Nghi vuốt tóc ra sau nhìn Cung Huyền Thương mỉm cười, anh cũng nhẹ nhàng đáp lại, nhìn cô chằm chằm bởi vì Lôi Hòa Nghi lúc này cực mạnh mê hoặc, làn da bị ướt dưới ánh nắng càng thêm mê người, gương mặt càng thêm xinh đẹp trong trẻo không khác gì mỹ nhân ngư.
Ngay lúc Cung Huyền Thương mãi ngắm nhìn cô thì vẻ mặt Lôi Hòa Nghi hiện lên một tia nghịch ngợm, cô vuốt vuốt tóc rồi hai tay xếp lại vốc nước hắt lên người Cung Huyền Thương, bật cười khanh khách:
– Nghi Nghi, em lại không ngoan…
– Tôi cứ không ngoan đấy, anh có giỏi đến bắt tôi đi…
Mặc cho bản thân bị Lôi Hòa Nghi không ngừng vốc nước hắt vào nhưng Cung Huyền Thương lại không có chút hành động đáp trả, anh sợ sức mình lớn sẽ bắn nước vào mắt cô. Lôi Hòa Nghi hắt nước mỏi tay thì chuyển người bắt đầu nhào xuống nước bơi đi, lúc này Cung Huyền Thương mới bắt đầu trả đũa, bơi đuổi theo cô.
Lôi Hòa Nghi bơi được một khoảng đến chỗ nước nông thì đứng dậy chạy, Cung Huyền Thương cũng chạy đuổi theo. Lôi Hòa Nghi tuy cao ráo chân dài nhưng cũng không dài bằng Cung Huyền Thương, anh rất nhanh đã đuổi kịp cô. Tay đưa ra choàng lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lôi Hòa Nghi kéo cô lại, Lôi Hòa Nghi bị túm đột ngột cả người mất thăng bằng ngã về sau. Cung Huyền Thương thấy thế lập tức ngã xuống làm đệm thịt cho cô.
Cả hai té xuống nước, cả người Lôi Hòa Nghi đều đè lên người Cung Huyền Thương. Đặc biệt là bộ ngực tròn của cô cứ thể dán sát vào cơ bụng anh, Cung Huyền Thương mặt bắt đầu đỏ lên, ánh mắt tối đi, phải ngửa ra sau để mặt chìm vào nước biển, làm giảm độ nóng. Còn Lôi Hòa Nghi, mặt dán vào ngực anh, tai lắng nghe nhịp tim đập loạn trong lồng ngực. Cảm giác được làn da của Cung Huyền Thương dưới nước chẳng những không lạnh mà ngươc lại có xu thế ngày càng nóng lên thì cô giật mình đứng dậy. Cung Huyền Thương sau khi thấy Lôi Hòa Nghi đứng dậy thì bản thân cũng đứng dậy, tỏ vẻ bình tĩnh hoàn toàn không để dáng vẻ vừa rồi của mình bị cô phát giác.
Cung Huyền Thương hắng giọng một cái rồi đưa hai tay bẹo má Lôi Hòa Nghi khiến cô phải rên lên:
– Đau… đau… đau…
– Đau để cho em nhớ về sau không được nghịch ngu…
– Nghe rồi, nghe rồi!
Cung Huyền Thương buông má cô ra, còn tâm lý xoa nhẹ để không bị đỏ. Lôi Hòa Nghi phồng má nhìn anh:
– Tôi đói rồi, chúng ta tìm gì đó ăn đi.
Cung Huyền Thương sờ sờ má cô, thấy không bị đỏ mới yên tâm buông tay ra, nắm tay cô đi vào trong. Lôi Hòa Nghi khoác khăn đi về phòng tắm rửa, Cung Huyền Thương cũng về phòng mình. Lát sau hai người một thân quần áo mới sạch sẽ ngồi ăn sáng trong nhà hàng.
Ăn uống no say rồi Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đi đến Pearl Harbor – tàn tích của trận Trân Châu Cảng lịch sử hiện đại còn gìn giữ gần như nguyên vẹn, xem phim 30 phút sau đó hai người đi đến USS Arizona Memorial, đến Đài tưởng niệm Waterfront, khám phá tàu chiến và tàu ngầm tại Bảo tàng tàu ngầm Bowfin, đi đến bảo tàng hàng không Thái Bình Dương và mua một ít đồ lưu niệm,…
Sau đó đi đến Cung điện hoàng gia Iolani, đi dạo trên Diamond Head – miệng núi lửa Kim Cương, nơi có tầm nhìn tuyệt đẹp bao quát cả thành phố Honolulu và cảnh trời biển phong cảnh hữu tỉnh ở đảo Oahu.
Hai người đi thêm một quãng đường xa đến bờ Bắc, đi dạo ở bãi biển Laniakea, tại đây Lôi Hòa Nghi được dịp chụp hình cùng những chú rùa xanh to lớn đang nằm nghỉ ngơi trên cát.
Đảo Oahu có rất nhiều địa điểm thú vị để tham quan, Cung Huyền Thương đã đưa Lôi Hòa Nghi đi rất nhiều nơi đến nỗi cô sợ phim trong máy ảnh không đủ cho cô chụp ảnh, Lôi Hòa Nghi cũng không nhớ bản thân đã đi qua bao nhiêu địa điểm.
Cuối cùng vì quá mỏi chân mà Cung Huyền Thương phải cõng cô xe. Hai người đi về khách sạn nghỉ ngơi, trước khi đi Cung Huyền Thương cũng không quên nhắc cô:
– Chiều nay chúng ta đi dạo bằng du thuyền, vừa ngắm hoàng hôn trên biển, vừa dùng bữa trên thuyền luôn.
– Được, tôi biết rồi.