Cung Huyền Thương vác Lôi Hòa Nghi đến một góc vắng, thả cô xuống, dồn cô vào tường, dùng tư thế kabe-don tiêu chuẩn vây cô không lối thoát. Lôi Hòa Nghi bị động không thể làm gì ngoài việc mặc cho Cung Huyền Thương khống chế mình.
– Nghi Nghi, em ngoan một chút, không nên nói những lời khiến tôi tức giận.
– Tôi cũng chưa làm gì gọi là quá quắt, hơn nữa khiến anh tức giận… tôi cũng muốn biết đó là việc gì mới khiến anh tức giận?
– Em quả thật rất bướng bỉnh có điều người đàn ông tên Martin đó quả thật không tồi nhưng không hợp với em.
– Tôi cũng không có thích anh ấy… nhưng mà việc này thì liên quan gì đến anh, thích hợp hay không cũng là do tôi quyết định. Martin không hợp… còn có vô số người khác, ít nhất không phải người lớn hơn tôi gần 10 tuổi.
Cung Huyền Thương giận quá hóa cười, Lôi Hòa Nghi rùng mình ớn lạnh.
– Lớn hơn em gần 10 tuổi, Nghi Nghi là đang ám chỉ tôi già sao?
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu đi nơi khác, ánh mắt chột dạ:
– Tôi cũng không có nói như vậy, là anh tự thừa nhận!
Cung Huyền Thương một tay chống vào tường, một tay sờ lên má Lôi Hòa Nghi:
– Những lời vừa rồi tôi sẽ xem như em nói ra trong lúc tức giận, sẽ không truy cứu nhưng mà về sau ít tiếp xúc với mấy tên đàn ông khác lại. Ánh mắt bọn họ nhìn em chẳng có chút gì sạch sẽ cả.
Lôi Hòa Nghi mím môi nhắm mắt, sau đó mở mắt nhìn Cung Huyền Thương:
– Anh không có quyền ngăn cấm tôi gặp ai hay không được tiếp xúc với ai, chẳng lẽ anh có quyền được mỹ nữ vây quanh còn tôi thì không thể nói chuyện với bạn khác giới sao? Cung Huyền Thương, anh đừng quá đáng!
Cung Huyền Thương cành áp sát cô hơn, ngực hai người dường như sắp chạm vào nhau, Lôi Hòa Nghi đến thở cũng không dám thở mạnh. Cung Huyền Thương cúi đầu kề sát mặt cô, hai chóp mũi chạm vào nhau, hai đôi môi chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn:
– Quá đáng… tôi còn có thể làm chuyện quá đáng hơn nữa đó, em tin không?
Nói rồi đôi môi hướng xuống, Lôi Hòa Nghi hốt hoảng tay nhanh hơn não đưa tay lên ngăn cản hai đôi môi chạm vào nhau. Cung Huyền Thương hôn phải tay cô, miệng cong lên, thấp giọng cười một tiếng, tiếp tục nói:
– Nghi Nghi, trong mắt tôi chưa từng có người phụ nữ nào khác, tôi cũng chẳng cần mỹ nữ vây quanh, với tôi một người là đủ rồi. Còn em, em quá ngốc, người khác có thích em hay không em không biết còn muốn tiếp xúc với bọn họ, em không sợ khiến bọn họ hiểu lầm sao? Đến lúc đó hoa đào của em có muốn cắt cũng không biết cắt đến bao giờ, tôi đây là đang giúp em mà thôi.
– Tin được anh mới là lạ!
– Hửm!?
Lôi Hòa Nghi lập tức đưa tay lên che miệng, Cung Huyền Thương cứ nhìn cô chằm chằm như thế, ánh mắt nóng rực khiến lưng Lôi Hòa Nghi không ngừng đổ mồ hôi. Lát sau bụng cô vang lên một tiếng oanh liệt, sắc mặt Cung Huyền Thương từ áp bức trở thành vui vẻ, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo giãn ra, Lôi Hòa Nghi thở phào một hơi. Lần đầu tiên cô không cảm thấy xấu hổ khi bụng réo lên vì đói trước mặt người khác.
Cung Huyền Thương đưa tay chỉnh lại tóc của Lôi Hòa Nghi rồi nắm tay cô đi vào nhà hàng, Lôi Hòa Nghi ở phía sau tuy không tình nguyện nhưng cũng không ngăn cản hành động của anh, một tay ở phía sau giơ lên làm hành động đánh Cung Huyền Thương, miệng mắng không thành tiếng. Lúc ăn Lôi Hòa Nghi xem đồ ăn trên đĩa thành Cung Huyền Thương, nhai rất bạo lực còn anh vẫn ung dung nhàn nhã ăn bữa trưa của mình!
– Ngày mốt chúng ta quay về!
Lôi Hòa Nghi đang ăn thì bị sặc, không dám tin ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương mong anh xác nhận:
– Em không nghe lầm, ngày mốt chúng ta sẽ về nước!
– Ừm… nhưng tại dao lại đột ngột như vậy?
Cung Huyền Thương đảo mắt mấy vòng rồi nói dối không chớp mắt:
– Công việc ở Cung thị có rất nhiều chuyện Kỷ Tuyên không tự quyết định được phải chờ tôi trở về giải quyết trực tiếp, những ngày qua gom góp lại cũng có chút nhiều rồi.
Có chết anh cũng không thừa nhận anh muốn về sớm là để ngăn thằng nhóc Martin kia tiếp cận cô.
Lôi Hòa Nghi không nói gì chỉ gật đầu, ăn xong nhìn ra biển một lát. Cảm giác có chút bồi hồi, những ngày này ở Hawaii rất thoải mái, không có công việc, không có áp lực, đây là cuộc sống mà bao người mơ ước nhưng rảnh rỗi chưa bao giờ là vĩnh viễn, ai rồi cũng phải trở về với thực tại. Lôi Hòa Nghi quay đầu nhìn Cung Huyền Thương phía đối diện, ít nhất khoảng thời gian này cô rất hạnh phúc, không có gì hối tiếc.
Hai người dùng bữa xong thì ra trung tâm thành phố đi dạo một lát, tranh thủ mua một ít quà cho mọi người.
Ở khách sạn, Olearn và Lantana đang nhàn nhã nằm tắm nắng.
– Lantana, mấy cô gái lúc nãy là em tìm đến bao vây Cung Huyền Thương, đúng không?
Lantana quay đầu nhìn Olearn, cong môi, câu trả lời không cần nói cũng biết.
– Vốn dĩ chỉ muốn xem phản ứng của Nghi bảo mà thôi, có khó chịu chứng minh cậu ấy có để tâm đến Cung Huyền Thương, đây là một dấu hiệu rất tốt.
– Vậy còn Martin thì sao, khi không em gọi cậu ta bay từ New York đến đây, không lẽ chỉ chỉ vì muốn Cung Huyền Thương nổi cơn ghen.
– Chứ còn gì nữa, nếu không cho anh ta chút cảm giác nguy cơ làm sao anh ta đẩy nhanh tiến độ. Nhìn Nghi bảo bị Cung Huyền Thương dồn tường, mặt đỏ tía tai quả thật quá thú vị.
Olearn bất lực nằm xuống ghế, hai tay gác sau đầu:
– Rachel có người bạn như em không biết là may mắn hay bất hạnh đây.
– Hứ, tương lai sợ là Nghi bảo phải cảm ơn em đây nếu không cậu ấy đốt đèn đi đâu kiếm được người thứ hai như Cung Huyền Thương chứ?
– Cũng may là Rachel cũng đã có cảm giác với cậu ta nếu không quá đáng tiếc.
Lantana nhíu mày nghĩ nghĩ, đưa tay xoa cằm:
– Nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Nghi bảo sao em cứ cảm thấy sai sai, cứ như người mất hồn, nhìn Cung Huyền Thương thì cứ như chuột thấy mèo…
– Để ý kỹ thì quả thật là như vậy…
– Không lẽ chúng ta đã bỏ qua chuyện gì sao?
Olearn lắc đầu, chắc như đinh đóng cột mà nói:
– Không thể nào, hôm qua hai người họ ở trên du thuyền ngắm hoàng hôn, chúng ta lặng lẽ theo sau quan sát, mọi thứ vẫn bình thường. Lúc trở về khách sạn hai người họ về phòng mình, căn bản không có chuyện gì phát sinh…
– Trên du thuyền không có, về đất liền cũng không có… nhưng ai nói buổi tối không có, hiệu xuất của Cung Huyền Thương nhanh như vậy sao, đã ăn được Nghi bảo rồi?
Olearn vẫn tiếp tục phủ nhận:
– Chuyện này lại càng không thể, nếu Cung Huyền Thương đã làm gì đó với Rachel rồi thì nhất định hôm nay dẽ đưa cô ấy về nước, lập tức hỏi cưới.
Lantana gác hai chân chồng lên nhau, gật đầu:
– Anh nói cũng đúng huống chi nhìn Cung Huyền Thương cũng không giống đàn ông yếu ớt, nếu ăn được Nghi bảo nhà chúng ta thì cậu ấy hôm nay phải đóng rễ trên giường rồi, làm sao nhìn thấy một màn mỹ nữ vây quanh của Cung Huyền Thương chứ.
– Nhưng nhìn biểu hiện của hai người đó thì hẳn là súng đã lên nòng nhưng phải thu lại. Đáng thương cho người họ Cung nào đó, mỡ đến miệng mèo nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Lantana che miệng cười thầm một tiếng, rút ra kết luận:
– Đôi khi quân tử quá cũng không phải chuyện tốt.
❊ ❊ ❊
Hôm sau Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi thu dọn hành lý chuẩn bị trở lại khách sạn hai người ở lúc mới lên đảo. Trước khi đi Lôi Hòa Nghi cũng hẹn Martin ăn một bữa xem như bữa ăn hội ngộ sau khi tốt nghiệp cũng là bữa ăn tạm biệt. Cung Huyền Thương nén khó chịu trong lòng, để cô đi ăn với Martin một lúc, ngồi trong phòng mùi giấm còn nồng hơn mùi hương khách sạn xông phòng. Nhưng khi Lôi Hòa Nghi quay về thì vẻ mặt đã trở thành dáng vẻ vân đạm phong khinh, vẻ mặt điển hình của những trích tiên không vướng bụi trần.
Hai người quay về khách sạn nghỉ ngơi thêm một ngày, làm thủ tục trả phòng. Trong khi đó, Olearn và Lantana đã sớm tháo chạy về nước trước để tránh bị nghi ngờ khi quay về cùng thời điểm với hai người.
Hôm sau, trước khi lên máy bay, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cầm theo vòng hoa thả xuống biển, hành động này ở Hawaii mang hàm ý chúng ta sẽ còn quay lại.
Đi máy bay hơn nửa ngày hai người cũng về đến nhà, xe riêng của Lôi gia và Cung gia lần lượt đến đón cả hai. Cung Huyền Thương tranh thủ về nhà thay đồ, không kịp nghỉ ngơi mà đi thẳng đến Cung thị. Còn Lôi Hòa Nghi, vừa trải qua một chuyến đi dài mệt mỏi cộng thêm thời tiết không giống Hawaii, lệch múi giờ, về đến nhà là lên phòng ngủ li bì mặc cho trời có sập cũng không tỉnh.
Sang ngày hôm sau khi mọi thứ lần nữa trở lại quỹ đạo, Lôi Hòa Nghi đang ăn sáng dưới nhà thì có điện thoại của Ninh Mẫn:
– Nghi Nghi, hôm nay cậu có bận gì không?
– Không có, sao vậy?
– À, có một thương hiệu túi xách muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta, chiều nay đại diện bên họ sẽ đến thương lượng, cậu có thể đến không?
– Không thành vấn đề, chiều nay mình sẽ có mặt.
– Được rồi, không còn gì nữa mình tắt máy đây, còn vài việc phải chuẩn bị, chiều gặp lại cậu sau!
– Ưm, bye bye, gặp cậu sau!
Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại sang một bên tiếp tục ăn sáng, Lôi Lăng Quân ăn mặc chỉnh tề từ trên nhà đi xuống, bước đến bàn ăn ngồi đối diện Lôi Hòa Nghi.
– Nghi Nghi, lát nữa em không bận gì chứ.
– Vâng!
– Vậy em đến Lôi Phong cùng anh một lát, được không?
– Được ạ, có gì không anh?
– Bàn bạc với em một vài chuyện liên quan đến trang phục của CHEN trong các dự án phim sắp tới.
– Vâng, em biết rồi, vậy anh đợi em thay đồ một lát sau đó chúng ta cùng đến công ty.
– Ừm!
Lôi Hòa Nghi ăn xong bữa sáng, đi rửa tay sạch sẽ rồi cầm điện thoại chạy về phòng, nửa tiếng sau thì xuống nhà. Vì buổi chiều còn đến CHEN nên Lôi Hòa Nghi sợ không kịp về nhà đổi đồ nên thay luôn một bộ trang phục công sở. Quần bó màu trắng cùng với áo sơ mi trắng, bên ngoài choàng lên một chiếc áo Âu phục cùng màu, túi xách Chanel cùng tông màu phối cùng giày cao gót trắng của Jimmy Choo. Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa lên cao, trông rất thành thục nhưng không kém phần cá tính.
Lúc cô xuống nhà thì Lôi Lăng Quân đã ăn sáng xong, nghe tiếng giày cao gót thì nhìn lên:
– Em xong rồi thì chúng ta đi thôi.
– Được ạ!
Hai anh em cùng nhau ra gara, đi xe Lôi Lăng Quân đến Lôi Phong.
Sau khi đến công ty, đang đợi thang máy thì Giang Diễm đi đến, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi bên cạnh Lôi Lăng Quân thì mặt tái đi sau đó nhìn Lôi Lăng Quân vẻ mặt đáng thương:
– Lôi tổng, chúng ta có thể nói…
Hai anh em coi Giang Diễm như không tồn tại, thang máy mở ra thì Lôi Lăng Quân để Lôi Hòa Nghi vào trước, mình vào nhau, trước khi thang máy đóng lại Lôi Hòa Nghi còn nhìn Giang Diễm cười thật tươi, đôi mắt ẩn dưới cặp kính đen cong lên như đang trêu tức cô ta.
Hai người một mạch đi đến phòng làm việc của Lôi Lăng Quân. Vì tương lai trang phục trong các dự án của Lôi Phong đều do CHEN thụ lý cho nên công việc tương đối nhiều. Trong lúc Lôi Hòa Nghi đi Hawaii, Lôi Lăng Quân đã cho người liệt kê ra, hôm nay một chồng giấy tờ đã xuất hiện trước mặt cô. Lôi Hòa Nghi thở dài chậm rãi kiểm tra, Lôi Lăng Quân ngồi trên bàn làm việc xử lý việc của mình.
Hai người duy trì tình trạng như thế nửa ngày, đột nhiên điện thoại của Lôi Lăng Quân reo lên, là cuộc gọi quốc tế, vừa nhìn anh đã nhận ra. Lập tức bắt máy, camera mở lên, bên kia màn hình xuất hiện một người đàn ông trung niên tuổi khoảng 60, trông dáng vẻ thì có lẽ là con lai, Lôi Lăng Quân nhìn người đó, nói bằng tiếng Pháp:
– Đạo diễn Macxen, tôi nghe đây!
– Lôi tổng, lâu vậy rồi cậu vẫn chưa tìm được diễn viên cho tôi sao?
– Ngài thứ lỗi, yêu cầu đặt ra với diễn viên không dễ, tôi cũng cần chút thời gian. Hơn nữa, nhân vật nam phụ của ngài tôi nghĩ lựa chọn Cung Huyền Thương là hợp nhất còn nữ chính… haiz, thật xin lỗi!
– Tôi đã nghe câu này mấy lần rồi huống chi Cung Huyền Thương bấy lâu nay im hơi lặng tiếng, sao có thể dễ dàng đảm nhận vai nam phụ này.
– Cái này thì khó nói, thật ra dạo này cậu ấy đang…
Lôi Lăng Quân nói được một nửa bỗng im bặt, giật mình che miệng, mặc dù anh biết Lôi Hòa Nghi không hiểu tiếng Pháp nhưng trong lòng vẫn chột dạ!
– Đạo diễn Macxen, thật ra nữ chính tôi có để ý một người có điều chọn cô ấy cũng là suy nghĩ cá nhân của tôi, chỉ sợ ngài không đồng ý. Nhưng nếu cô ấy chịu đảm nhận vai nữ chính này thì việc mời Cung Huyền Thương làm nam phụ sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
Bên kia vẻ mặt Macxen có hơi hoài nghi nhìn Lôi Lăng Quân, nghe anh nói đây là suy nghĩ cá nhân thì có chút phản cảm nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
– Tôi làm việc với cậu cũng đã một thời gian, lần này tạm tin tưởng cậu vậy! Người cậu nói đâu?
– Ngài đợi một lát, tôi sẽ chỉnh camera lại! Đạo diễn đại nhân, tôi sẽ ra ngoài một lát, phiền ngài giữ yên lặng và quan sát, cô ấy chưa biết gì về chuyện này!
– Biết rồi, đi làm chuyện của cậu đi!
– Vâng!
Lôi Lăng Quân chỉnh điện thoại, để nó dựa vào hộp bút, camera sau hướng về phía Lôi Hòa Nghi, cự li vô cùng gần có thể nhìn thấy nét mặt lẫn cảm xúc của cô. Sắp xếp xong, Lôi Lăng Hàn bình tĩnh đi đến:
– Nghi Nghi, anh ra ngoài một lát, em cứ tự nhiên!
– Vâng ạ!
Sau khi Lôi Lăng Quân đi, Lôi Hòa Nghi cũng không buồn xem giấy tờ nữa. Cả người có chút chút mệt mỏi, vươn vai một cái, nhấp một ngụm cà phê. Cô ngồi ngẩn người nhìn ra cảnh tượng phồn hoa bên ngoài bức tường thủy tinh, ánh mắt sầu muộn. Một lúc sau vì buồn chán mà lấy điện thoại ra, mở xem những tấm ảnh cô chụp ở Hawaii. Nhìn Cung Huyền Thương trong ảnh, nhìn những lúc hai người chụp với nhau, anh luôn nhìn cô đây dịu dàng và ấm áp, trong lòng Lôi Hòa Nghi thắt lại, đôi mắt hiện lên ý cười nhưng lại phiếm đỏ. Ngón tay cứ lướt liên tục như thế, khóe miệng đôi khi cong lên nhưng đôi khi ánh mắt lại rất đau thương. Đột nhiên cô lướt sang tấm ảnh cô chụp bức chân dung của Thần ca ca, đó là trước khi đi Hawaii cô chụp lại để những ngày ở Hawaii có thể ngắm nhìn. Hôm nay đột nhiên nhìn phải, trong lòng lại hốt hoảng, ngón tay lẫn đôi mắt đều run lên, tình cảm trong mắt ngày một sâu đậm. Có day dứt, có đau thương, có rối loạn, đủ loại cảm xúc đan xen khiến cả người Lôi Hòa Nghi rối bời. Cô thống khổ siết chặt điện thoại trong tay, hai mắt nhắm tịt lại, hai dòng lên lặng lẽ chảy dài trên má.
Macxen nhìn thấy cô như vậy trong lòng chấn động, ánh mắt nóng rực xen lẫn xúc động.
Bên phía Lôi Lăng Quân, anh đi sang một ăn phòng khác gặp Cung Huyền Thương.
– Lôi Lăng Quân, sao cậu lại gọi tôi đến đây?
– Dĩ nhiên là có việc cần bàn với cậu rồi?
– Rốt cuộc là gì?
Lôi Lăng Quân lục trong ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu đưa cho Cung Huyền Thương.
– Kịch bản phim mới!
Cung Huyền Thương trầm mặt, nhìn kịch bản trong tay Lôi Lăng Quân, vẻ mặt ghét bỏ:
– Cậu biết tôi không…
– Nữ chính có thể là Nghi Nghi.
– Đưa kịch bản tôi xem!
Lôi Lăng Quân xấu xa cười một tiếng, đưa kịch bản cho Cung Huyền Thương, mình ngồi xuống đối diện anh.
– Tôi muốn Nghi Nghi làm nữ chính nhưng có được hay không còn phải xem ý đạo diễn!
Cung Huyền Thương mở kịch bản xem, cũng đã biết đạo diễn là ai.
– Đạo diễn là Macxen!
– Phải, tính tình của ông ấy cậu cũng biết rồi đó, cho dù có là Ảnh hậu nhưng diễn không đạt vẫn bị mắng như thường. Đạo diễn Macxen cần là người giỏi, người có thể thắp sáng linh hồn nhân vật trong phim của ông ấy chứ không phải người nổi tiếng có vô số giải thưởng nhưng lại diễn không tới.
Cung Huyền Thương đăm chiêu đọc kịch bản:
– «Người tình Paris»… tôi đóng nam phụ sao?
– Cậu cũng thấy rồi đó, theo kịch bản nam chính phải là người Pháp. Không phải cậu lười đóng phim sao, nhân vật nam phụ này đất diễn chỉ bằng một phần ba nam chính, lại là những cảnh kinh điểm để lại dấn ấn sâu sắc. Quan trọng nhất là trong tất cả cảnh diễn của nam phụ thì bạn diễn luôn luôn là nữ chính. Kịch bản không phải đã viết hai người họ là mối tình đầu của nhau sao?
Sắc mặt Cung Huyền Thương hòa hoãn xuống, đưa tay niết môi:
– Chỉ cần nữ chính là Nghi Nghi vậy thì vai diễn này tôi sẽ đảm nhận nhưng nếu là người khác, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tôi sẽ diễn!
Lôi Lăng Quân hài lòng gật đầu, cảm thán một câu:
– Giờ thì chỉ cần đợi ý đạo diễn nữa mà thôi.
– Chắc chưa?
– Ý cậu là gì?
Cung Huyền Thương tựa lưng vào ghế, chân gõ nhịp xuống sàn:
– Đạo diễn Macxen đồng ý nhưng sao cậu dám chắc Nghi Nghi sẽ đồng ý?
– Tôi… tôi tự khắc sẽ biết thuyết phục em ấy, dù sao bộ phim «Giang sơn mỹ nhân» lúc trước cũng là ông đây nói muốn đứt thanh quản để thuyết phục, có như vậy họ Cung cậu mới hời được em gái ông đây.
Cung Huyền Thương chỉ cười không nói, xét một khía cạnh nào đó thì Lôi Lăng Quân nói cũng không sai.
– Được rồi, cậu lo thuyết phục Nghi Nghi đi, cô ấy đồng ý thì báo với tôi. Bây giờ tôi phải đi đây.
– Khoan đã!
Bước chân Cung Huyền Thương dừng lại, khó hiểu nhìn Lôi Lăng Quân:
– Chuyện gì?
– Nghi Nghi đang ở đây, chiều nay con bé có việc ở CHEN, lát nữa tôi lại có cuộc họp nên không đưa con bé đi được. Cậu đợi một lát rồi cho Nghi Nghi đi nhờ một đoạn, tiện thể hai người đi ăn trưa luôn.
– Không vấn đề gì!
Cung Huyền Thương chuyển hướng ngồi xuống ghế lại, nhàn nhã chờ Lôi Hòa Nghi.
Lôi Lăng Quân trở lại phòng làm việc của mình, Lôi Hòa Nghi đã sớm điều chỉnh lại cảm xúc nhưng lúc này vẫn bần thần nhìn ra ngoài. Lôi Lăng Quân đi đến bàn làm việc, điện thoại vẫn đang duy trì cuộc gọi, đạo diễn Macxen nói vài câu tạm biệt với anh rồi tắt máy không quên dặn Lôi Lăng Quân sớm gọi cho mình. Anh vâng vâng dạ dạ rồi nghe theo.
– Nghi Nghi!
Lôi Hòa Nghi giật mình quay lại!
– Vâng, có gì không ạ?
– Không có gì, về việc hợp tác giữa thương hiệu và Lôi Phong không có vấn đề gì chứ.
– Không ạ, mọi việc không có gì bất ổn.
Lôi Hòa Nghi nói xong thì đưa tay lên xem đồng hồ.
– Nếu anh bận thì em đi ăn trưa một mình sau đó bắt taxi đến CHEN, sẽ không làm phiền anh!
– Ấy ấy, khoan, mặc dù anh có cuộc họp nên không thể đưa em đi nhưng em cũng không thể đi taxi được. À, có một người đang có thời gian rảnh, anh đã nhờ cậu ấy đưa em đi rồi.
Lôi Hòa Nghi cũng không cảm thấy có gì lạ, nghĩ là cấp dưới của anh, bản thân cũng không muốn Lôi Lăng Quân khó xử lo lắng nên thoải mái gật đầu. Cầm túi xách lên rồi đứng dậy:
– Vậy em đi trước!
– Ừm, đi thong thả!
Sau khi Lôi Hòa Nghi ra ngoài, Lôi Lăng Quân gọi điện lại cho đạo diễn Macxen.
– Đạo diễn, ngài thấy thế nào!
– Lôi Lăng Quân, cố bé đó đích thị chính là người tôi đang tìm.
– Ngài đồng ý rồi!
Macxen gật đầu, không ngừng cảm thán:
– Tôi tin tưởng cô bé này sẽ khắc họa rất tốt nhân vật của tôi. Lôi Lăng Quân, cô bé đó là ai?
Lôi Lăng Quân cười hãnh diện, vỗ ngực:
– Con bé là em gái của tôi, Lôi Hòa Nghi, ngài có thể gọi con bé là Rachel!
– Ồ, là tiểu công chúa nhà cậu à, chẳng trách khí chất rất xuất chúng, Rachel… rất tốt, cậu cố gắng thuyết phục cô bé đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian bay đến nói chuyện với Rachel hợp đồng rồi chúng ta có thể bắt đầu những cảnh quay đầu tiên tại đây.
– Tôi sẽ cố gắng, em gái tôi dạo này đang điều hành một thương hiệu thời trang cho nên thời gian tương đối bận, nếu thuyết phục được em ấy tôi sẽ sắp xếp để ngài gặp mặt.
– Được, cảm ơn cậu! Nếu cô bé đồng ý thì chúng ta còn hời được Cung Huyền Thương, quá tốt rồi còn gì, nghe ngữ khí của cậu thì hẳn Cung Huyền Thương đang lăm le em gái của cậu.
– Vẫn là đạo diễn Macxen tinh tế, vừa nhìn đã nhận ra.
Macxen hừ lạnh một tiếng rồi tắt máy. Lôi Lăng Quân cũng sắp xếp lại một ít giấy tờ trên bàn rồi chuẩn bị đi họp.
Bên kia Lôi Hòa Nghi đi ra từ phòng làm việc của Lôi Lăng Quân, vừa hay chạm mặt Cung Huyền Thương cũng từ một căn phòng khác đi ra. Bước chân cô chững lại, nhìn anh rồi quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của anh trai. Cung Huyền Thương không có biểu cảm gì khác thường, hai tay đút túi quần nhìn cô:
– Nếu em không còn việc gì khác thì chúng ta có thể đi rồi.
– Cung Huyền Thương, anh trai tôi nhờ anh đưa tôi đến CHEN sao?
– Ừ, chẳng những vậy còn muốn tôi cùng em đi ăn trưa nữa.
Lôi Hòa Nghi mím mím môi, trong lúc không tình nguyện nhưng nghĩ đến Cung Huyền Thương đã ở đây đợi mình một lúc, bây giờ lên tiếng từ chối cũng không phải phép, không còn cách nào khác đành phải đồng ý thôi.
– Vậy phiền anh rồi!
– Không phiền, tôi rất sẵn lòng! Đi thôi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu với anh rồi cả hai sóng vai cùng nhau đi ra xe, Cung HuyềnThương lái xe đưa cô đến một nhà hàng cách CHEN không xa dùng bữa. Hai người ăn xong thì cũng sắp đến giờ làm việc của CHEN, Cung Huyền Thương thanh toán xong thì đưa cô đi. Trên xe, Lôi Hòa Nghi nhận được điện thoại của Ninh Mẫn, cô báo với cô ấy mình sắp đến, sau đó đặt điện thoại sang một bên, lấy gương ra chỉnh lạo lớp trang điểm.
Cung Huyền Thương cố gắng lái chậm lại một chút để không làm Lôi Hòa Nghi bị gián đoạn, không bao lâu sau xe dừng lại dưới cổng thương hiệu.
Lôi Hòa Nghi cất gương vào trong túi, quay người mỉm cười với Cung Huyền Thương:
– Cảm ơn anh đã đưa tôi đi.
– Không có gì!
– Vậy tôi đi trước, anh đi cẩn thận!
– Ừm!
Lôi Hòa Nghi đi vào công ty, Cung Huyền Thương quay đầu xe đi đến Cung thị. Lôi Hòa Nghi đi một mạch lên phòng làm việc, Ninh Mẫn và Lantana đã sớm đợi ở bên trong, thấy cô đến thì nhìn cô đầy ý cười, Ninh Mẫn lên tiếng trêu chọc:
– Đi du lịch vài ngày trở về, cậu xinh đẹp hơn nhiều đấy!
Lantana huých vai Ninh Mẫn, tiếp lời:
– Còn phải nói, theo như mình thấy thì Nghi bảo đi mấy ngày trở về như được tắm trong gió xuân, xinh đẹp ngời ngời, xem ra Cung Huyền Thương chăm sóc cậu ấy rất tốt.
Lôi Hòa Nghi mím môi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai người đầy ẩn ý:
– Haiz, vốn dĩ mua cho hai cậu không ít quà nhưng bây giờ có lẽ phải suy nghĩ lại có nên tặng hay không đây.
Ninh Mẫn và Lantana lập tức phóng đến đứng hai bên Lôi Hòa Nghi, cười thân thiện:
– Nói gì thì nói, quà là không thể thiếu đâu, Nghi Nghi, mình nói có đúng không, dù gì mình một thân một mình gánh vác CHEN bao ngày qua đâu dễ dàng gì.
– Mình cũng giống Mẫn nhi, luôn mong chờ quà của cậu đấy Nghi bảo.
Lôi Hòa Nghi bật cười, đi đến ghế ngồi:
– Biết rồi biết rồi, thiếu gì chứ không thiếu quà của hai cậu đâu.
Ninh Mẫn và Lantana đập tay với nhau, lúc này thư ký tiến vào:
– Lôi tổng, Ninh tổng, cô Lantana, người của bên kia đến rồi.
Ninh Mẫn gật đầu với thư ký, cùng Lantana đi đến ghế ngồi, nói:
– Mời bọn họ vào đi.
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi lấy tập tài liệu trên bàn mở ra xem, một lát sau thì người bên kia cũng đến. Dẫn đầu là một cô gái vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh nhã, phong thái ung dung chuyên nghiệp, theo sau là hai cô trợ lý nhìn non nớt hơn.
Ba người Lôi Hòa Nghi nhìn đến cô gái dẫn đầu thì không hẹn cùng nhíu mày, hai tay khoanh vào nhau đặt trước ngực, chân vắt chéo, động tác ba người hệt như nhau. Lôi Hòa Nghi nhìn hai cô bạn của mình, dùng khẩu hình miệng nói:
‛Hợp đồng này không cần bàn nữa rồi!’
Ninh Mẫn và Lantana gật đầu cái rụp, sau đó Lôi Hòa Nghi đứng lên, nở nụ cười tươi nhưng trông rất gợi đòn:
– Tôi còn tưởng là ai hóa là là Tô tiểu thư Tô Tử Liên!
Tô Tử Liên đối diện vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn Lôi Hòa Nghi rồi nhìn Ninh Mẫn và Lantana:
– Rachel, Nina, Lantana, lâu rồi không gặp!
Hai cô gái đứng phía sau Tô Tử Liên nhìn thấy Tô tổng nhà mình quen biết ba người Lôi Hòa Nghi thì vẻ mặt vui vẻ vì nghĩ rằng hợp đồng này thành công chắc rồi. Nhưng câu nói tiếp theo lại như một gáo nước lạnh xối lên đầu cả hai:
– Tô tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta không thân đến mức cô có thể gọi thẳng tên ba người chúng tôi như vậy. Phiền cô gọi là Lôi tổng, Ninh tổng và cô Lantana, được chứ?
Nụ cười của Tô Tử Liên càng sâu hơn, sảng khoái gật đầu:
– Thất lễ rồi, chúng ta… vào việc chính chứ?
– Mời!
Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế, Tô Tử Liên và hai người trợ lý của mình cũng ngồi xuống theo. Cô ta lấy từ trong túi xách ra ba tập tài liệu đưa ra trước mặt ba người Lôi Hòa Nghi, sau đó nói về kế hoạch của thương hiệu mình đang làm việc.
Mặc cho Tô Tử Liên nói muốn rách cả mồm, Lôi Hòa Nghi và Ninh Mẫn vẫn bộ dáng nhàn nhã trò chuyện nhỏ nhẹ, tài liệu trong tay lật liên hồi như thể đang xem lại cuốn sách mình đã đọc qua hàng trăm lần. Lantana thì càng khoa trương hơn, thỉnh thoảng che miệng ngáp một cái. Sắc mặt của hai nữ trợ lý đã sớm xám ngoét.
Tô Tử Liên cuối cùng cũng không giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa:
– Xin hỏi ba vị có đang nghe tôi nói không vậy?
Lôi Hòa Nghi đầu cũng không thèm ngẩng lên, bâng quơ đáo:
– Việc của cô là nói còn việc của chúng tôi là nghe. Tôi và bạn của mình vẫn chưa bịt tai lại cho nên Tô tiểu thư không cần quan tâm chúng tôi có đang tập trung hay không nhất là khi cô đã biết kết quả của buổi thương lượng hôm nay. Tôi nói như vậy, cô hiểu chứ?
Sắc mặt Tô Tử Liên lúc trắng lúc đỏ sau đó vẫn cắn răng đáp một tiếng.