Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 73



Sáng hôm sau Cung Huyền Thương mang tâm trạng vui vẻ như tắm trong gió xuân mà thức dậy, miệng ngâm nga hát vu vơ, khóe môi cứ cong lên không ngớt cho thấy tâm trạng rất tốt. Vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong xuôi xuống nhà ăn nhẹ bữa sáng rồi lấy thức ăn cho Bánh Bao, làm xong hết thảy thì lên xe đến Cung thị.

Nhân viên tinh ý nhận ra tâm trạng anh hôm nay rất tốt nên tâm lý hóng hớt lại được đánh thức, đợi Cung Huyền Thương vào thang máy rồi thì chụm ba chụm bảy tám chuyện.

Còn anh, vừa vào phòng làm việc thì Kỷ Tuyên như mọi khi lập tức đi vài đứng cạnh nói một hơi lịch trình, một bên Cung Huyền Thương nghe Kỷ Tuyên báo cáo, một bên đưa tay niết môi, tất cả cơ mặt đều hoạt động, gương mặt như mang ý cười. Kỷ Tuyên đứng trước bàn báo cáo lịch trình lâu lâu lại lén nhìn sếp nhà mình, có cảm giác hôm nay sếp như bị nhập, mọi khi cả ngày không thấy cong môi một cái sao hôm nay tần suất cười như được tính bằng giây vậy.

Sau khi báo cáo xong Kỷ Tuyên rời khỏi phòng như chạy trốn, Cung Huyền Thương tâm trạng tốt nên không truy cứu, cứ như thế xử lý công việc của mình. Đến trưa anh sắp đi ăn thì Lôi Lăng Quân lại gọi điện đến, Cung Huyền Thương bắt máy nghe:

– Có chuyện gì sao?

– Hôm nay tôi đưa Nghi Nghi đi làm tóc và làm móng để chuẩn bị cho việc quay phim ở Pháp, thời gian có lẽ hơi lâu, lịch trình hôm nay của tôi lại rất bận cho nên sợ là không kịp đón con bé về nhà, lần này lại hời cho cậu rồi.

Cung Huyền Thương thoải mái ngồi dựa ra ghế, gương mặt càng thêm vui vẻ.

– Cậu không hỏi tôi có rảnh không hả?

Lôi Lăng Quân bên kia cười một tiếng đầy khinh bỉ:

– Cung Huyền Thương, tôi còn không hiểu cậu sao? Sợ là bây giờ cậu đã vui đến mức cười không ngậm được miệng rồi còn bày đặt bận với không bận! Dù cho có bận chẳng lẽ lại quan trọng hơn em gái tôi. Hừ, vẻ ngoài mới sau khi Nghi Nghi đi làm tóc cậu là người đầu tiên thấy, cậu còn muốn từ chối sao?

Ở một khía cách nào đó Lôi Lăng Quân nói không sai, miệng Cung Huyền Thương lúc này cười như thể khóe môi sắp kéo dài tới tận mang tai rồi.

– Không cần vạch trần tôi trắng trợn như vậy đâu, cho tôi thời gian địa điểm để tôi đi đón Nghi Nghi.

– Biết rồi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Đúng rồi, Nghi Nghi phải làm móng nữa nên thời gian sẽ kéo dài, không tiện ăn uống, cậu đừng quên đó.

– Được rồi, cảm ơn đã nhắc nhở, anh vợ tương lai!

– Gọi càng lúc càng thuận miệng!

Lôi Lăng Quân cười lạnh mấy tiếng rồi tắt máy, Cung Huyền Thương cũng không để tâm, ngồi chờ tin nhắn của Lôi Lăng Quân đến. Sau khi biết địa chỉ và thời gian thì lập tức cầm áo vest lên ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Kỷ Tuyên không quên nhắc nhở:

– Dời toàn bộ lịch trình chiều nay lại cho tôi.

– … Vâng!

Kỷ Tuyên nghe theo, lập tức sắp xếp lại công việc, cũng may hôm nay không có cuộc họp hay buổi hẹn quan trọng nào. Cung Huyền Thương trước tiên lái xe về nhà tự làm bữa trưa sau đó vào bếp tự tay làm ít món bánh ngọt cùng với thức uống. Lấy trong tủ lạnh ra trái cây cẩn thận cắt nhỏ bỏ vào hộp.

Đến giữa chiều thì cũng đã xong, anh đi tắm rửa lại một phen rồi mới mang theo những thứ mình làm đi đến salon Lôi Hòa Nghi đang làm tóc.

Lôi Lăng Quân đã báo trước với người của Salon cho nên việc Cung Huyền Thương đến cũng không khiến họ bất ngờ. Salon này thuộc sỡ hữu của Lôi Phong chuyên phục vụ cho minh tinh dưới sự quản lý của công ty, hôm nay Lôi Lăng Quân đã đẩy lùi lịch trình của những người khác để Lôi Hòa Nghi thoải mái sửa soạn. Hơn nữa việc gọi Cung Huyền Thương đến đã sớm nằm trong dự tính cho nên nếu để những người khác nhìn thấy ngày mai cả hai lại lên báo thì phiền, dù sao hiện tại Lôi Hòa Nghi vẫn chưa chính thức xác định quan hệ với Cung Huyền Thương. Nếu lúc này bị truyền thông tác động sợ là Lôi Hòa Nghi sẽ cố tình giữ khoảng cách với Cung Huyền Thương, đến lúc đó mọi công sức trước giờ của anh sẽ như trăm sông đổ biển.

Nhân viên đưa Cung Huyền Thương lên phòng riêng của Lôi Hòa Nghi, bên trong cô đang chán nản ngồi trên ghế, mái tóc đang được nhân viên tỉ mỉ bôi thuốc nhuộm, tay thì đang được làm lại.

– Nghi Nghi…

Lôi Hòa Nghi nghe giọng Cung Huyền Thương thì giật mình nhìn sang, xác định mình không nhìn lầm thì chớp mắt mấy cái.

– Sao anh lại đến đây?

Cung Huyền Thương chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống, đặt bánh và trái cây lên bàn.

– Lôi Lăng Quân bận họp rồi nên nhờ tôi đến đón em về.

Lôi Hòa Nghi nghe thế nửa tin nửa không, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Cung Huyền Thương lại không nhìn ra chút chột dạ nào thì cũng bỏ qua hiềm nghi trong lòng.

– Làm phiền anh rồi nhưng mà… ở Cung thị không có việc gì sao?

– Có việc nhưng không quan trọng!

– À…

– Lôi Lăng Quân nói em ở đây hơi lâu, sợ là sẽ đói nên tôi có chuẩn bị một vài món ăn nhẹ cho em, có muốn thử luôn không.

Lôi Hòa Nghi nghĩ một hồi, quả thật có chút đói bụng nên gật đầu. Cung Huyền Thương mỉm cười mở hộp bánh ra mang đến ngồi cạnh cô. Lúc này Lôi Hòa Nghi mới nhận ra tay mình vẫn còn đang làm, không tiện ăn uống, Cung Huyền Thương như nhận ra điểm khó xử của cô, vừa cười vừa nói:

– Tôi giúp em!

– Không… không cần… đợi tôi làm xong rồi ăn sau cũng được.

– Em không thích để bụng đói, tôi biết cho nên đừng cứng đầu nữa.

Vừa nói vừa hành động, tay rất nhanh đã mở hộp lấy bánh ra, mùi thơm thoáng chốc len lỏi vào mũi từng người. Lôi Hòa Nghi nhìn lập tức sáng mắt:

– Là bánh crepe sầu riêng!

Mùi sầu riêng thơm phức lại càng kích thích vị giác và cơn đói bụng của cô, Cung Huyền Thương cười cưng chiều, dùng nĩa sắn một miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô. Miếng ăn đã ngay trước miệng, Lôi Hòa Nghi dù có không muốn cũng không đành lòng từ chối, há miệng một ngụm ăn lấy.

– Ngon không?

– Rất ngon, mùi vị không giống những cửa hàng tôi đã từng ăn, anh mua ở tiệm nào vậy?

– Tôi tự làm đấy!

Miếng bánh trong miệng vừa hay đã nuốt xuống nếu không Lôi Hòa Nghi nhất định sẽ nghẹn. Cô mở to mắt nhìn Cung Huyền Thương xác nhận, anh lại cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác này của cô rất đáng yêu, cười không ngớt, tay vẫn lấy bánh đút cho cô. Đồng thời lấy bình nước ra, cắm ống hút vào.

Lôi Hòa Nghi không thấy Cung Huyền Thương phủ nhận hay khẳng định thì cũng ngầm hiểu anh không nói điêu, trong lòng cứ thấp thỏm, Cung ảnh đế đích thân làm bánh ngọt cho cô, sủng ái này đến quá bất ngờ, quá không chân thật, có chút sợ hãi.

Hai người một người mải mê đút, một người mải mê ăn, Cung Huyền Thương lâu lâu lại cầm bình nước đưa đến bên miệng Lôi Hòa Nghi, không khí như bị lây sự ngọt ngào từ miếng bánh mà Cung Huyền Thương làm. Nhân viên xung quanh bề ngoài tỏ vẻ mắt không thấy, tai không nghe, tim không đau, tâm không phiền những mọi thứ cứ lù lù trước mặt không muốn để ý cũng khó. Đường đường là Ảnh đế vạn người mê trước giờ nổi tiếng không dính scandal với bất kỳ cô gái nào bây giờ lại ân cần chu đáo với người ta như vậy, cú shock này đến quá bất ngờ, chịu không nổi. Chẳng trách hôm nay Lôi Lăng Quân lại không để minh tinh nào đến đây làm đẹp, không bị tình cảnh của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dọa cho ngốc thì cũng bị cả hai nhồi cơm chó cho no bụng. Mới đến không bao lâu nhưng toàn thể những người có mặt đều đã được chứng kiến một bộ mặt khác của Cung Huyền Thương. Từ giờ anh không còn là Ảnh đế cao cao tại thượng không bị những thứ phàm tục vấy bẩn nữa mà là người đàn ông mọi cô gái mơ ước, gu của mọi nhà. Cứ nhìn vẻ mặt lúc này thì hiểu, vừa dịu dàng ôn nhu, vừa ân cần ấm áp gương mặt lại điển trai như một vị thần, có cô gái nào đối diện với người đàn ông này mà không gục chứ. Khoảnh khắc ngọt ngào này của cả hai nếu bị truyền ra ngoài kiểu gì cũng gây nên một hồi sóng to gió lớn.

Lôi Hòa Nghi ăn xong bánh ngọt của Cung Huyền Thương thì thở một hơi no nê, anh nhìn thấy cảnh đó chỉ mỉm cười, vứt vỏ họp và đĩa nhựa vào giỏ rác, trở lại ghế sofa ngồi. Đợi một lúc lâu sau Lôi Hòa Nghi theo nhân viên đi gội đầu rồi trở ra, Cung Huyền Thương đã mở sẵn hộp trái cây cho cô.

Lôi Hòa Nghi vừa nhìn đã muốn ăn nhưng vẫn chưa xong nên chỉ đành ngồi đợi nhân viên sấy tóc một lúc mới được, Cung Huyền Thương lại tiếp tục làm lại việc vừa rồi. Mang trái cây tận nơi bón cô ăn, Lôi Hòa Nghi nhìn móng tay đã khô thì cũng cầm lấy nĩa xiên một miếng giơ lên, Cung Huyền Thương lập tức cuối đầu ăn lấy. Rõ ràng đều có thể tự ăn nhưng cứ thích đút cho người kia, nhân viên sấy tóc đằng sau tay cầm máy sấy nhưng tâm trí đã sớm bay đi đâu, chủ yếu là vì không chịu nổi cảnh tượng ngọt ngào này, lục lại ký ức xem người đàn ông bên cạnh có phải Ảnh đế cao lãnh ngày xưa không mà thôi hay là kẻ ất ơ nào đó cuồng nhan sắc của Ảnh đế mà phẫu thuật thẩm mỹ thành. Một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy, hệt như người hai mặt, quá không khoa học.

Tóc khô rồi thì hai người cũng ăn trái cây xong, Cung Huyền Thương trở lại ghế ngồi, mở điện thoại để nhắn tin với Kỷ Tuyên. Trong lúc đó nhà tạo mẫu tóc cũng đến giúp Lôi Hòa Nghi chỉnh lại tóc.

Cung Huyền Thương giải quyết xong với Kỷ Tuyên thì cũng ngẩng đầu lên nhìn Lôi Hòa Nghi, vừa hay cô cũng hoàn thành việc tạo mẫu tóc, đứng dậy nhìn anh.

Mái tóc dài được nhuộm màu nâu mật ong càng khiến gương mặt Lôi Hòa Nghi thêm trắng sáng, tóc uốn nhẹ nhàng xõa sau lưng… bớt một phần nữ tính, thêm một phần thành thục diễm lệ, rất giống một tiểu thư phương Tây ưu nhã đài các. Dáng vẻ này khác với hình tượng đoan trang cao ngạo thường ngày, càng thêm xinh đẹp cuốn hút. Cung Huyền Thương nhìn cô đến ngẩn ngơ, miệng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hai tai đỏ lên.

Lôi Hòa Nghi chậm rãi đi về phía anh, vuốt tóc:

– Thế nào?

Cung Huyền Thương hắng giọng rồi đứng dậy, vén lại tóc cho cô, gật đầu đầy tự hào:

– Đẹp lắm!

– Nếu Cung Ảnh đế đã khen thì tôi không cần lo nữa rồi!

– Nói gì vậy, em vốn dĩ xinh đẹp thì làm gì cũng sẽ đẹp.

Lôi Hòa Nghi bật cười giơ tay đầu hàng, Ảnh đế cứ thả thính thế này cô chịu không nổi. Sau đó cô quay đi lấy túi xách rồi đi đến chỗ nhà tạo mẫu tóc cùng với nhân viên cảm ơn một tiếng rồi cũng đi về. Hai người Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi một trước một sau ra khỏi salon lên xe của anh về lại Lôi gia.

Trời cũng đã chiều nên Lôi Hòa Nghi ngỏ ý mời Cung Huyền Thương vào nhà dùng bữa tối cùng gia đình cô luôn, anh dĩ nhiên vui vẻ nhận lời. Vì tối qua cô lái xe của Cung Huyền Thương về nhà cho nên sau bữa tối, hai người lái hai xe trở lại Cung gia, lát sau Lôi Lăng Hàn sẽ đến đón cô về.

Trong lúc chờ Lôi Lăng Hàn đến, hai người ngồi lại phòng khách, Bánh Bao ngoan ngoãn đi đến ngồi trong lòng Lôi Hòa Nghi đòi vuốt lông. Cung Huyền Thương đi vào nhà bếp lấy cho cô một cốc sữa ấm đặt trước mặt cô, bản thân cũng ngồi xuống ghế nhìn cô hỏi:

– Khi nào em đi Pháp?

– Đại khái là tháng sau! Đạo diễn cho nghỉ ngơi một thời gian để thư giãn và học tiếng Pháp cùng với học một vài kỹ năng khác nữa.

– Em nhớ đừng gắng sức quá, cứ từ từ là được!

Lôi Hòa Nghi hai tay vuốt lông Bánh Bao, mỉm cười nói với Cung Huyền Thương:

– Vừa hay tôi cũng đang rảnh không có việc gì làm, học thêm một vài kỹ năng cũng rất tốt, không mệt.

Cung Huyền Thương khoanh tay dựa vào ghế, vuốt cằm:

– Chỉ cần em thích là được, thời gian tới em quay phim ở Pháp nếu rảnh tôi sẽ đến thăm.

– Không cần đâu, việc ở Cung thị nhất định rất bận, anh cần gì phải nhọc công như vậy.

– Không hoan nghênh tôi sao?

– Không phải… chỉ là… chỉ là…

Lôi Hòa Nghi không cách nào nói rằng sợ gặp anh rồi thì không thể bình tĩnh đóng phim được. Cung Huyền Thương nhìn thấy cô bối rối như vậy thì cũng không nỡ trêu chọc cô nữa, bật cười phất tay.

– Được rồi, đừng căng thẳng, đùa em thôi, nếu sắp tới có việc phải xuất ngoại đến Châu Âu nhất định sẽ đến xem em.

– Tùy anh!

– Bên đạo diễn Macxen còn nói gì không?

Lôi Hòa Nghi mím môi nhíu mày sau đó nói:

– Đạo diễn xem lại các cảnh quay rồi, lúc sáng có nói với tôi nếu được sẽ thêm một cảnh từ biệt trước khi nữ chính xuất ngoại, chắc ngày mốt sẽ quay luôn, cảnh này rất ngắn cũng chỉ có một câu thoại nên không phức tạp, không cần quá nhiều nhân viên cho nên không mấy ai biết.

– Tôi cũng trong số đó sao?

– Phải!

Cung Huyền Thương tỏ vẻ bị tổn thương ôm ngực ngã ra ghê, Lôi Hòa Nghi nhìn anh bật cười, đột nhiên điện thoại rung lên báo hiệu tin nhắn của Lôi Lăng Hàn. Cô vỗ vỗ mông Bánh Bao cho nó đi xuống rồi đứng dậy cầm túi xách, không quên cầm cốc sữa lên uống mấy ngụm, dù sao cũng là Cung Huyền Thương chuẩn bị cho cô, không thể cứ thế bỏ đi được.

Cung Huyền Thương đứng dậy tiễn cô ra cửa, Lôi Hòa Nghi nhìn anh vẫy tay:

– Tôi phải về rồi, tạm biệt, anh ngủ ngon!

– Ngủ ngon!

Lôi Hòa Nghi ra cổng lên xe cùng Lôi Lăng Hàn về nhà, Cung Huyền Thương cũng vào trong đóng cửa lên phòng.

Cảnh quay đạo diễn vừa thêm vào rất ngắn nên không cần chuẩn bị nhiều. Đây là lúc Vivi chuẩn bị xuất ngoại, trước khi đi cô đến trước mộ An Mục từ biệt. Cô đứng đó một hồi lâu, đôi mắt vừa buồn vừa xúc động sau đó quỳ xuống trước bia mộ, khẽ đặt một nụ hôn lên tấm ảnh kèm theo một câu nói:

– Vĩnh biệt, người em yêu!

Vivi đứng lên rời đi, lúc quay lại nước mắt lại rơi xuống nhưng cô không lau đi cứ thế bước tiếp, bóng lưng gầy yếu đơn bạc cứ thế dần biến mất.

Kết thúc cảnh quay, đạo diễn Macxen đi đến trò chuyện cùng Lôi Hòa Nghi một lát, ngoài việc cảm nhận của cô về lịch trình quay phim ra thì hơn hết vẫn là quan tâm cảm xúc của cô. Lôi Hòa Nghi cũng không tính giấu diếm mà thoải mái chia sẻ, huống chi hiện tại cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Đạo diễn Macxen nghe thế thì trong lòng nhẹ đi, vỗ vai Lôi Hòa Nghi.

– Có thể lạc quan như thế là tốt, cứ vui vẻ sống tiếp mới có thể hạnh phúc.

– Vâng ạ!

– Sắp tới chú sẽ về Pháp để chuẩn bị cho việc quay phim, cháu cứ ở đây từ từ luyện tập, không cần gấp. Có gì cần giúp đỡ thì chứ nói, nếu được chú sẽ giúp hết lòng.

– Cảm ơn chú!

– Được rồi, đi đây!

– Chú đi cẩn thận ạ!

Sau khi xong việc Lôi Hòa Nghi cũng lái xe về nhà, từ hôm nay cô bắt đầu gia tăng thời gian học tập. Vừa học tiếng Pháp vừa trau dồi kỹ năng diễn xuất cùng với luyện đàn cùng Lôi Lăng Hàn. Thời gian rảnh không nhiều nên cô và Cung Huyền Thương cũng không gặp nhau thường xuyên được. Cách ngày đến Pháp một tuần, Ninh Mẫn và Lantana cùng nhau đến Lôi gia. Lôi Hòa Nghi hủy bỏ lịch học hôm nay, cùng hai cô bạn của mình lên tầng chứa quần áo và phụ kiện.

Vì để chuẩn bị cho chuyến đi Pháp quay phim lần này, Lôi Hòa Nghi đã bàn bạc cùng hai người để chọn trang phục quay phim nhằm đưa CHEN đến gần hơn với mọi người. Đối với việc này cả Ninh Mẫn và Lantana hào hứng không thôi, lập tức lên kế hoạch đến Lôi gia.

Tuy không phải lần đầu nhìn thấy tầng để quần áo của Lôi Hòa Nghi nhưng cả hai vẫn không khỏi bất ngờ. Cả một tầng lầu rộng lớn đều được dùng để trưng dụng quần áo cùng phụ kiện giày dép, túi xách, trang sức của Lôi Hòa Nghi, đi lạc vào đây không khác gì lạc vào mê cung thời trang.

Ba người mất rất nhiều thời gian để lựa chọn quần áo lẫn phụ kiện, mệt bở hơi tai cả nửa ngày mới lựa được phân nửa. Lôi Hòa Nghi mang chúng để sang một bên, ngày mai sẽ gọi người mang vali đến để cô xếp đồ. Quần quật cả nửa ngày mới được một nửa, ba người xuống nhà dùng bữa trưa lẫn tráng miệng xong xuôi lại tiếp tục lên phòng đại chiến cùng đống quần áo. Đến tôi việc chọn đồ miễn cưỡng xem như hoàn thành, ba người chọn hơn 200 bộ bao gồm quần áo mặc cho nhiều trường hợp. Dù sao Vivi cũng là mẫu ảnh, gu thời trang lẫn phong cách đều rất đa dạng, không ngừng biến hóa, nếu Lôi Hòa Nghi quá sơ sài ngược lại không tốt.

Lôi Hòa Nghi cũng không quên nhắc nhở Ninh Mẫn chuyện Iris, lần này đi Pháp ngoại trừ đóng phim còn có hẹn gặp Iris, mà đối với việc này Ninh Mẫn sẽ đóng vai trò không nhỏ.

Còn Lantana thì rảnh rỗi hơn dù sao đây cũng không phải chuyên ngành của cô nàng, trong công ty cô ấy phụ trách chủ yếu là mảng Marketing.

Ba người ăn xong bữa tối thì ai về nhà nấy, Lôi Hòa Nghi dùng bảy ngày còn lại tận lực tập thoại cùng học hỏi diễn xuất.

Đến ngày lên máy bay, mọi người đều đến tiễn cô, bao gồm cả Cung Huyền Thương.

Hành lý của Lôi Hòa Nghi quá nhiều cho nên Lôi Lăng Quân đã an bài chuyên cơ riêng mang đến Pháp trước cho nên Lôi Hòa Nghi bây giờ rất rảnh tay.

Lần lượt ôm mỗi người một cái, đến Cung Huyền Thương thì lâu hơn một chút sau đó có chút quyến luyến mà lên máy bay. Mọi người nhìn máy bay đã cất cánh thì lần lượt ra về, Cung Huyền Thương là người đi cuối cùng, bên cạnh là Olearn. Cung Huyền Thương vừa đi vừa hỏi:

– Cậu khi nào thì về Mỹ?

– Cậu gấp gì chứ? Tôi có về sớm hơn cũng không giúp cậu đến Pháp đoàn tụ với Rachel trước thời hạn được.

– Bớt nói nhảm!

– Tuần sau tôi sẽ về Mỹ, tầm một tháng sau đó cậu có thể đến Pháp.

– Lâu vậy sao?

Olearn nhìn Cung Huyền Thương một cách khinh bỉ:

– Chỉ hơn một tháng mà cậu cũng không chịu được, tính kiên nhẫn của cậu đâu rồi?

– Không áp dụng cho cô ấy! Cậu thế này chẳng trách Lantana mãi không chịu cùng cậu kết hôn. Đáng đời!

– Này Cung Huyền Thương, cậu nói chuyện dễ nghe một chút thì chết à?

– Cậu cũng không phải Nghi Nghi việc gì tôi phải nói chuyện dễ nghe?

– Hả!? Có còn là con người không vậy, có ai lại đối xử với bạn mình như cậu không? Sao không có chút tử tế nào vậy?

– Sự tử tế của tôi chỉ dành cho Nghi Nghi mà thôi?

Vừa nói vừa quay đầu nhìn Olearn, nhẹ nhàng hỏi:

– Sao hả, cậu có ý kiến?

Olearn lắc đầu nguầy nguậy, nói:

– Tốt xấu gì tôi cũng giúp cậu theo đuổi Rachel, nể mặt nhau chút đi!

– Nói chuyện nhẹ nhàng với cậu đã là nể mặt rồi!

Olearn nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Cung Huyền Thương, không khỏi trào phúng một câu:

– Hẳn là nhẹ nhàng!

Cung Huyền Thương sao lại không nghe ra ý khinh bỉ của Olearn, bước chân từng lại, cười lạnh nhìn anh ta:

– Cậu không thích nhẹ nhàng sao?

Olearn giơ hai tay lên trước mặt cười giả lả:

– Đùa thôi, cậu đừng manh động.

Cung Huyền Thương tăng nhanh bước chân lên xe, trước khi đi không quên nói với Olearn.

– Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì báo cho tôi.

– Biết rồi!

Olearn đưa tay làm động tác OK với Cung Huyền Thương rồi cũng lên xe của mình.

Bên kia sau một quãng đường dài thì Lôi Hòa Nghi cũng đến Paris, tài xế riêng đã sớm đợi sẵn, cô vừa ra khỏi đã đi đến đón cô về căn nhà của gia đình trong trung tâm thành phố. Hành lý của cô đã được mang đến, Lôi Hòa Nghi kiểm tra một lượt cuối cùng cũng chắc chắn không thiếu thứ gì. Cảm ơn tài xế một lượt rồi lên phòng nghỉ ngơi một lúc, sau khi ngủ trưa dậy thì xuống nhà làm một ít đồ ăn nhẹ mang ra vườn ngồi. Để đồ ăn lên bàn rồi lên phong cầm tập giấy vẽ lúc trước cũng với bút chì xuống.

Cô tập trung vẽ lại hồi ức của hai nhân vật chính trong «Người tình Paris», tâm trạng hiện tại của cô cũng rất tốt không còn vẻ tiêu cực như xưa, nét vẽ chậm rãi từ tốn không còn quả quyết, dứt khoát đong đầy chấp niệm như trước kia.

Lôi Hòa Nghi say sưa vẽ đến chiều, đạo diễn Macxen đột nhiên gọi điện thoại đến, Lôi Hòa Nghi đặt tập vẽ qua một bên nghe điện thoại:

– Cháu nghe đây ạ?

– Lôi Lăng Quân bảo cháu đã đến Paris rồi phải không?

– Đúng ạ, cháu đang ở nhà của gia đình ở Paris.

– Vậy tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau dẫn cháu đi làm quen mọi người trong đoàn làm phim và Vincent. Năm ngày sau chúng ta bắt đầu quay, cháu có ý kiến gì không?

– Không ạ, chú cứ thoải mái sắp xếp!

– Được, ở đây có gì không rõ thì cứ nói chú sẽ giúp đỡ.

– Vâng ạ, cảm ơn chú Macxen.

Đợi bên kia tắt điện thoại, Lôi Hòa Nghi cũng cúp máy đặt điện thoại lên bàn, hoàn thành nốt bức tranh đang vẽ dỡ rồi thu dọn đồ đạc vào nhà, sau đó làm bữa tối để ăn.

Đến tối, khi Lôi Hòa Nghi đang xem kịch bản thì Cung Huyền Thương lại call video đến, cô đặt kịch bản sang một bên bắt máy.

Bên kia Cung Huyền Thương đang ở phòng làm việc, áo vest trên người vẫn còn nguyên, anh đặt điện thoại lên bàn, cả người nghiêng vè trước camera không quay được mặt anh chỉ thấy lồng ngực rắn rỏi sau lớp áo sơ mi cứ thấp thoáng xuất hiện trong camera đập thẳng vào mắt Lôi Hòa Nghi khiến cô kinh ngạc mở to hai mắt, gò má đỏ lên.

Mãi không thấy Cung Huyền Thương ngồi xuống, Lôi Hòa Nghi sợ anh đang có việc bận nên cũng không dám mạo muội lên tiếng chỉ giữ nguyên điện thoại trước mặt. Nhưng cơ ngực của anh cứ như cố tình lọt vào mắt cô như thế này là thế nào? Bí quá Lôi Hòa Nghi đành lấy tập kịch bản bên cạnh che trước mặt, một lúc lâu sau giọng Cung Huyền Thương vang lên, Lôi Hòa Nghi mới bỏ kịch bản sang một bên, cười cười chào anh.

– Xin lôi, lúc nãy có chút việc, em đợi có lâu không?

– Không… không lâu lắm!

– Vậy thì tốt, em ở đó có tốt không, có gì không thoải mái hay khó chịu không?

– Đừng lo, tôi rất ổn, thời tiết ở đây rất tốt, tôi cảm thấy bớt ngột ngạt hơn bình thường rồi.

– Em thoải mái như vậy tôi cũng yên tâm rồi!

Cung Huyền Thương nói xong cầm cà phê lên nhấp một ngụm.

– Nếu có gì bất tiện em nhớ nói để tôi và mọi người sắp xếp.

– Biết rồi, nhà tôi chưa ai gọi đến mà anh đã lo giành trước rồi, thật không biết ai mới là anh trai tôi?

Sắc mặt Cung Huyền Thương đột nhiên tối lại, tay cầm cốc cà phê không khỏi siết chặt, miệng cười một tiếng:

– Bọn họ chắc đang tranh giành xem ai gọi trước.

– Vậy sao?

– Đó là anh trai em, em còn không hiểu sao?

– Đùa thôi, bọn họ dĩ nhiên không lo tôi sẽ không thích ứng được môi trường ở đây. Chỉ có anh lúc nào cũng lo lắng cho tôi như thể con gái không bằng.

Vẻ mặt Cung Huyền Thương lại đen thêm một tí, sao từ anh chuyển sang con gái rồi?

– Con gái? Em chê tôi già sao?

– Không dám, tôi mà chê anh nhất định bị hội fan girl của anh xử chết.

– Được rồi, không đùa em nữa, ở Pháp giờ này cũng đã muộn, em mau nghỉ ngơi đi, nhanh chóng làm quen với múi giờ ở đó.

– Yes Sir!

Lôi Hòa Nghi cười tạm biệt anh rồi tắt máy, Cung Huyền Thương thấy cô đã tắt thì đặt điện thoại sang một bên, gài bớt nút áo trước ngực lại. Sau đó cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài, đi đến chỗ Kỷ Tuyên nói:

– Đẩy lịch trình tháng này lên cho tôi, ba tuần sau tôi muốn đi Pháp.

– Hơ…

Cung Huyền Thương liếc Kỷ Tuyên một cái, nah ta lập tức cuối đầu gõ phím liên tục:

– Vâng thưa sếp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.