Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 85: Nguyệt nhi



Sở Mặc Thần ra vườn, Lôi Hòa Nghi đã sớm gục mặt trên đầu gối ngủ gật, anh đứng đó nhìn cô một hồi lâu rồi thở dài, cúi người bế ngang Lôi Hòa Nghi dậy đi về phòng rồi trở lại vườn cầm điện thoại và bức tranh lên đặt trên chiếc bàn cạnh giường cô. Xong xuôi xuống nhà chuẩn bị làm bữa tối.

Không bao lâu sau Lôi Hòa Nghi tỉnh dậy, vì gục đầu quá lâu mà cần cổ mỏi nhừ, cô phải liên tục đấm bóp mới đỡ hơn chút. Xuống giường đi đến tủ đồ, bên trong Sở Mặc Thần đã cho người chuẩn bị cho cô vài bộ váy, số đo cũng không chênh lệch quá nhiều miễn cưỡng có thể mặc được. Nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi xuống dưới nhà, nghe trong bếp có động tĩnh liền đi vào.

Nhìn thấy Sở Mặc Thần đang tự mình nấu ăn thì đứng hình trong giây lát – cảnh này quen thuộc như vậy, đã từng nhìn thấy vô số lần hiện tại dù đã không còn quan hệ gì nhưng cảm giác vẫn là thân thương như ngày nào. Lôi Hòa Nghi vội xoa mắt vuốt tóc đi tới.

– Có cần tôi giúp một tay không?

– Cô biết làm sao?

Lôi Hòa Nghi sụ mặt nhưng vẫn gật đầu, Sở Mặc Thần cười nhẹ bước sang một bên giơ tay ra hiệu Lôi Hòa Nghi đến làm, anh chuyển sang nấu món khác. Hai người yên lặng làm phần việc của mình không ai nói thừa câu nào nhưng lại tạo nên một bầu không khí hài hòa ấm áp như một cặp vợ chồng son vừa mới cưới. Đổi lại nếu Cung Huyền Thương nhìn thấy cảnh này nhất định khóc không thành tiếng.

Xong một bàn ăn, Lôi Hòa Nghi đi đến tủ lạnh mở ra xem có gì để làm tráng miệng không? Vừa mở mùi sầu riêng thơm ngào ngạt lập tức phả vào mặt, cô híp mắt cười tươi bê bát sầu riêng ra đi làm bánh crepe và bánh nướng nhân sầu riêng. Sở Mặc Thần nhìn món yêu thích của mình bị cô bê đi cũng chỉ nhíu mày một cái rất nhẹ rồi cũng không nói gì, ngầm cho phép cô làm gì tùy thích.

Trong lúc chờ Lôi Hòa Nghi làm bánh, Sở Mặc Thần bê thức ăn ra ngoài để đó một lát cho nguội rồi quay lại bếp đứng dựa vào cửa khoanh tay nhìn Lôi Hòa Nghi làm bánh, ánh mắt ban đầu từ không cảm xúc dần dần trở nên mềm mại hơn mà chính anh cũng không thấy.

Đến khi xong bánh, Lôi Hòa Nghi đặt sang một bên quay người ra phòng ăn nhìn thấy Sở Mặc Thần liền giật mình như nhìn thấy quỷ, vỗ ngực liên hồi.

Sở Mặc Thần vẻ mặt nghiêm túc quay người đi ra, ngay lúc anh quay người vẻ nghiêm túc liền biến mất, đưa tay che đi nụ cười tươi trên mặt.

Hai người dùng xong bữa tối, Lôi Hòa Nghi trở vào mang bánh ra đặt trước mặt dùng mắt ra hiệu Sở Mặc Thần cùng ăn. Mà anh cũng không khách khí dù sao cũng là đồ nhà mình tội gì không ăn. Nhưng điều khiến anh bất ngờ hơn việc Lôi Hòa Nghi làm bánh rất đẹp chính là mùi vị của nó. Dù là bánh crepe hay bánh nướng không phải ngon tuyệt hảo như ở nhà hàng năm sao được làm từ những nguyên liệu đắt đỏ nhất, chiếc bánh do chính tay cô làm như có thuốc phiện khiến Sở Mặc Thần muốn khắc ghi, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến anh rơi vào mê mang. Anh rất thích sầu riêng cho nên những món có sầu riêng anh cũng thích và đã ăn rất nhiều. Dù đã ăn ở vô số nhà hàng thậm chí bản thân anh cũng đã từng tự làm ăn nhưng lại không có được mùi vị như của Lôi Hòa Nghi làm, có gì đó khiến anh kiềm lòng không được giống như đây đã từng là hương vị anh yêu thích nhất dù ăn bao nhiêu lần cũng không ngán.

Là đích thân Lôi Hòa Nghi có thể không quen sao, một kiếp đó từ khi Lôi Hòa Nghi biết nấu ăn hầu hết các bữa ăn của Sở Mặc Thần đều do cô chuẩn bị. Biết anh thích sầu riêng, những món liên quan đến sầu riêng cô làm lại càng thành thục khiến Sở Mặc Thần ăn hoài không chán càng không thể ăn món do người khác làm.

Sở Mặc Thần giấu những suy nghĩ tự cho là kỳ quặc của mình vào lòng, chậm rãi ăn xong sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi đầy hiếu kỳ và tìm tòi, cô càng ngày càng khiến anh chú ý nhiều hơn, ở cô có gì đó khiến anh không thể bỏ qua hay nói đúng hơn là không muốn bỏ qua.

Lôi Hòa Nghi mải mê thưởng thức thành quả của mình cho nên xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Sở Mặc Thần, ăn xong còn thoải mái nằm dài xoa bụng một cái nhận ra còn có người khác ở đây bèn thu lại dáng vẻ phóng túng của mình, gượng cười một cái. Sở Mặc Thần đứng dậy nói với cô.

– Cô cứ về phòng đi phần còn lại sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.

– Được!

Sở Mặc Thần gật đầu rồi đi về một hướng, Lôi Hòa Nghi cũng đứng dậy đi về phòng. Lúc này cô mới nhận ra Sở Mặc Thần vẫn để lại chiếc điện thoại mới chứ không hề lấy lại hay là nói anh không sợ biệt thự của mình bị người khác tìm ra thông qua vài cuộc điện thoại của cô dù cho cô gọi cho ai bao gồm cả Lôi gia hay Cung Huyền Thương. Sở Mặc Thần tự tin như vậy chứng tỏ thế lực sau lưng anh không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ. Nếu anh đã không lo lắng vậy có phải cô muốn gọi cho ai thì gọi không?

Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại lên, do dự một hồi lâu sau đó dứt khoát đi xuống nhà, ít nhất cô phải nhận được lời khẳng định từ Sở Mặc Thần. Nếu như anh quên thì cô sẽ trả lại còn anh cho phép thì cô sẽ sử dụng. Ngộ nhỡ cô gọi đi mà biệt thự bị lộ, Lôi gia và Cung Huyền Thương biết Sở Mặc Thần cố ý giữ cô lại nhất định sẽ không để anh yên, lúc đó nếu Sở Mặc Thần gặp chuyện gì bất trắc cô nhất định sẽ ân hận cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Một kiếp đó anh đã đủ bất hạnh rồi, kiếp này dù cô không thể bên cạnh anh cũng muốn bảo vệ anh chu toàn, càng không thể để người thân của cô ra tay với Sở Mặc Thần.

Lôi Hòa Nghi đứng trước cửa căn phòng Sở Mặc Thần vào trước đó, đưa tay lên gõ mấy nhịp. Người bên trong im lặng một lúc sau đó như biết ai gõ cửa liền lên tiếng:

– Vào đi!

Lôi Hòa Nghi mở cửa đi vào trong, đi mấy bước đã nhìn thấy Sở Mặc Thần ngồi suy tư trước một giá vẽ, bên cạnh là khay màu còn mới giống như vừa được bày ra không lâu. Cô dừng bước lại không biết có nên đi tiếp hay không?

Sở Mặc Thần nhíu mày nhìn bức tranh dang dở trước mặt, vẻ mặt giống như gặp phải đại địch sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi vẫn yên lặng đứng cách mình không xa, gật đầu ngoắc tay bảo cô đến đây, Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn đi tới. Sở Mặc Thần vươn tay kéo một cái ghế để bên cạnh mình, Lôi Hòa Nghi đi đến ngồi xuống cùng anh nhìn vào bức tranh trước mặt. Mặc dù vẫn chưa hoàn thành nhưng cô vừa nhìn đã biết Sở Mặc Thần muốn vẽ gì?

– Đây là…

Sở Mặc Thần ảo não lắc đầu thở dài.

– Nói ra có lẽ cô không tin nhưng vài năm trở lại đây tôi thường xuyên mơ cùng một giấc mơ. Trong đó tôi cùng một cô gái đi đến nơi này, cảm giác rất hạnh phúc cực kỳ thỏa mãn nhưng dù có cố thế nào bao năm qua vẫn không thể vẽ hoàn chỉnh cảnh tượng trong mơ đó. Nếu tôi nhớ không lầm thì khoảng chừng hơn bốn năm trở lại đây tôi mới mơ như vậy… rất kỳ lạ đúng không, nói ra có ai sẽ tin chứ?

– Tôi tin… tôi tin những gì anh nói!

Lôi Hòa Nghi nhìn thẳng vào hai mắt Sở Mặc Thần ánh mắt kiên định lên tiếng, mà cái nhìn này của cô lại như chiếc búa nện thẳng vào lòng Sở Mặc Thần, anh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đột nhiên hốt hoảng như thể bản thân đã quên đi thứ gì đó rất quan trọng.

Lôi Hòa Nghi dời tầm mắt sang bức tranh, đưa tay cầm lấy cây cọ trong tay Sở Mặc Thần. Cánh tay điêu luyện liên tục di chuyển thay anh vẽ nốt phần còn lại của đoạn hồi ức kia, Sở Mặc Thần không nhớ nhưng cô nhớ là được rồi.

Sở Mặc Thần cũng không tức giận vì hành vi ‛cướp đồ’ của cô mà chỉ đăm chiêu nhìn theo từng nét vẽ của cô. Anh cũng không bất ngờ gì khi cách vẽ của Lôi Hòa Nghi không khác một tí gì so với anh, chuyện này anh đã chứng thực rồi. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là Lôi Hòa Nghi nối tiếp nét vẽ của anh vô cùng hoàn mỹ không hề có chút gượng gạo nào giống như đang vẽ lại bức tranh quen thuộc của mình. Cô giống như biết nơi đó là đâu thậm chí còn rõ hơn cả anh, nhìn bức tranh đang dần hoàn thành dưới tay Lôi Hòa Nghi, Sở Mặc Thần càng lúc càng hốt hoảng bởi lẽ cô đã phác họa được cảnh tượng trong mơ của anh hoàn mỹ nhất.

Một cây anh đào to lớn nở hoa, hồng cả một khoảng trời, từng cánh hoa rơi xuống theo gió cực kỳ xinh đẹp, bên dưới là hai thân ảnh một nam một nữ nắm tay nhau nhìn lên cây. Dù chỉ là bóng lưng nhưng sao Sở Mặc Thần lại không nhận ra đây chính là cảnh tượng anh vẫn hằng mơ thấy nhưng không tài nào vẽ được. Chàng thiếu niên đó là anh vậy còn cô gái bên cạnh, bất giác Sở Mặc Thần quay đầu nhìn Lôi Hòa Nghi…

Mà Lôi Hòa Nghi vẽ xong cũng ngẩn ngơ nhìn bức tranh như Sở Mặc Thần trước đó. Vốn tưởng rằng quên đi rất dễ nhưng hóa ra không đơn giản như cô nghĩ, dù đã cố xem nhẹ quá khứ nhưng chỉ cần chạm vào lại giống như khởi động công tắc, mọi thứ vẫn hiện lên rõ ràng như thế giống như chỉ mới hôm qua.

Bốn năm…

Hai người yên lặng rất lâu không ai nói câu nào sau đó Lôi Hòa Nghi đặt cọ xuống, động tĩnh không nhỏ khiến Sở Mặc Thần bị thu hút. Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi sau đó tiếp tục nhìn bức tranh hỏi anh:

– Sở Mặc Thần, sinh nhật của anh là ngày nào vậy?

Sở Mặc Thần tuy không hiểu vì sao Lôi Hòa Nghi đột nhiên hỏi như vậy nhưng vẫn thoải mái trả lời.

– Ngày 5 tháng 9!

Lôi Hòa Nghi nhắm tịt hai mắt lại che đi nỗi đau xót, hai tay đặt lên đùi siết chặt lại nắm lấy tà váy, móng tay dài làm xước mấy đường trên cặp đùi trắng nõn, tơ máu dần xuất hiện. Sở Mặc Thần giật mình giữ lấy hai tay cô, la lớn:

– Lôi Hòa Nghi!

Cô giật mình nhìn Sở Mặc Thần rồi đứng dậy chạy về phòng, Sở Mặc Thần cũng đứng bật dậy nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn cô chạy đi chứ không đuổi theo, anh biết cô hiện tại cần được một mình.

Lôi Hòa Nghi khóa cửa phòng lại, ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào cửa ôm mặt khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống dưới sàn hệt như vòi nước bị hỏng cứ rơi mãi không ngớt.

Ngày sinh nhật của Sở Mặc Thần cũng chính mà ngày ‛Lôi Hòa Nghi’ gặp tai nạn không qua khỏi cũng là ngày cô chết đi ở kiếp trước sau đó xuyên đến đây sống với cơ thể Lôi Hòa Nghi. Sở Mặc Thần cũng được sinh ra vào ngày này chứng minh điều gì không cần nói cũng hiểu, điều này có nghĩa là kiếp trước Sở Mặc Thần cũng chết cùng một ngày với cô. Chính xác hơn là Nguyệt Nghi chết rồi thì tín ngưỡng chống đỡ cho Lăng Mặc Thần cũng không còn, anh không còn luyến tiếc thế giới này nữa mà đi cùng cô. Người đó đối với cô nặng tình như vậy, yêu đến điên cuồng, tốt đến đau lòng, thử hỏi cô làm sao quên đây, tại sao ngay từ đầu không cho cô quên để bây giờ dù cô muốn cũng không thể quên? Đáng lẽ hai người đã có một cuộc sống rất hạnh phúc nhưng chuyện đó vĩnh viễn không xảy ra. Cả hai sớm đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, dù có thế nào cũng không thể quay về như trước được nữa. Cô bây giờ là Lôi Hòa Nghi còn anh là Sở Mặc Thần, giữa hai người không có bất kỳ liên hệ nào nữa mà anh cũng không nhớ cô, không quen biết càng không yêu cô. Cảm giác vừa thống khổ vừa bất lực này chỉ có cô một mình gánh lấy, không ai hiểu cả.

Lôi Hòa Nghi bị những suy nghĩ của mình vây khốn, tự mình làm khổ mình, khóc đên tê tâm liệt phế, khóc đến kiệt sức, thở không ra hơi sau cùng chỉ còn những tiếng thút thít nghẹn ngào rất đáng thương. Cách một cánh cửa, Sở Mặc Thần đứng bất động không biết làm gì. Phòng này không có cách âm, cho dù Lôi Hòa Nghi cố gắng kìm nén tiếng khóc nhưng những tiếng nức nở của cô như có ma lực cứ thế chui vào tai anh cực kỳ rõ ràng. Nghĩ đến cô gái bên trong khóc thương tâm như vậy, Sở Mặc Thần không hiểu sao vừa đau lòng vừa không nỡ nhưng nếu làm phiền cô lúc này anh cũng không biết phải an ủi thế nào huống chi lý do cô khóc anh cũng không biết thì làm sao an ủi.

Sở Mặc Thần lần đầu tiên gặp phải một chuyện nan giải như vậy, khó chịu vò đầu bứt tóc. Tay đưa lên cửa nửa muốn gõ nửa muốn không sau cùng vẫn hạ xuống, thở dài lấy hết can đảm nói với Lôi Hòa Nghi.

– Không biết vì sao em khóc nhưng mà thật lòng tôi không muốn em như thế này, không muốn nhìn thấy em đau lòng cho nên… xin em đừng khóc nữa. Nếu là vì tôi mà em khóc vậy thì… ra đây đánh mắng tôi thế nào cũng được chỉ cần em không khóc nữa là tốt rồi. Nguyệt nhi, cho phép tôi gọi em như vậy bởi vì nhìn thấy em tôi lại nghĩ đến nhũ danh đó, Nguyệt nhi – mặt trăng nhỏ, xinh đẹp như vậy không nên khóc, khóc rất xấu cho nên đừng khóc nữa, được không?

Nói rồi rút điện thoại Lôi Hòa Nghi để quên trong phòng ra đẩy vào khe cửa phía dưới đưa vào cho Lôi Hòa Nghi. Bên trong tiếng nức nở nhỏ dần sau đó không còn âm thanh nào nữa lúc này Sở Mặc Thần mới thở phào một hơi từng bước lui về sau rồi nói:

– Tôi… đi đây, cần gì thì cứ gọi cho tôi.

Sau đó quay người rời đi, bên trong Lôi Hòa Nghi cố gắng kìm nén tiếng khóc nhưng nghe những lời Sở Mặc Thần thủ thỉ thì nước mắt lần nữa như con đập bị vỡ ào ào đổ xuống. Hai tay giơ lên ôm mặt, từng giọt nước mắt theo khe hở ngón tay rơi xuống tí tách. Trong đầu hiện lên một dòng ký ức xưa cũ.

Chàng thiếu niên nhiệt huyết tiêu sái nắm tay thiếu nữ yêu kiều như hoa.

– Lăng Mặc Thần, mọi người đều gọi muội là Nghi Nghi chỉ có huynh không gọi muội như vậy, sao lại gọi muội là Nguyệt nhi chứ.

Thiếu niên xoa đầu tiểu nữ tử bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng.

– Bởi vì muội là Nghi Nghi của mọi người nhưng chỉ là Nguyệt nhi của một mình ta thôi. Nguyệt nhi – mặt trăng nhỏ, mặt trăng của một mình Lăng Mặc Thần ta mà thôi. Mặt trăng nhỏ xinh đẹp như Nguyệt nhi vậy, đẹp nhất khi muội cười. Nếu muội khóc rồi sẽ không xinh đẹp nữa giống như mặt trăng bị mây đen che khuất vậy, không còn đẹp nữa. Cho nên Nguyệt nhi tuyệt đối không được khóc, xinh đẹp như vậy khóc rồi sẽ rất xấu cho nên ta không muốn muội khóc cũng sẽ không để muội khóc.

Tiểu nữ tử mặt đỏ ửng e lệ tựa đầu vào vai thiếu niên bên cạnh, mềm mại lên tiếng:

– Được, Nguyệt nhi không khóc, mặt trăng nhỏ của Thần ca ca sẽ mãi mãi xinh đẹp.

Thiếu niên bật cười cúi đầu hôn lên trán tiểu nữ tử, vẻ mặt muốn có bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu.

Lôi Hòa Nghi chống vào cửa đứng dậy lê từng bước đến cửa sổ nhìn lên trời cao.

– Trăng hôm nay thật đẹp nhưng là mặt trăng của tất cả mọi người còn mặt trăng nhỏ của Thần ca ca đã sớm không còn rồi. Thật xin lỗi…

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Lôi Hòa Nghi giật mình nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Đó là chiếc điện thoại Sở Mặc Thần đã đẩy vào, Lôi Hòa Nghi lau nước mắt trên mặt đi đến cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình.

– Cung Huyền Thương…

Bất tri bất giác lại ấn nút nghe ngay lập tức giọng nói hạnh phúc của Cung Huyền Thương vang lên.

– Nghi Nghi… thật không ngờ em lại nghe máy, không làm phiền em ngủ chứ.

Vốn chỉ ôm tâm lý may mắn với xác xuất rất nhỏ thật không ngờ cô lại bắt máy, anh có thể nghe được giọng của cô.

Lôi Hòa Nghi bên kia mím môi sau đó chỉ nói một chữ.

– Không!

Vừa nghe tiếng nói đậm giọng mũi của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương đã biết cô khóc còn khóc rất nhiều. Vẻ hạnh phúc lập tức biến mất thay vào đó là sự lo lắng lẫn đau lòng.

– Nghi Nghi, em khóc!

– Ừm!

– Có chuyện gì?

– Không có gì chỉ là nhớ lại một ít chuyện cũ thôi!

– Cho nên hiện tại vẫn chưa ngủ được.

– Vâng!

– Muốn anh an ủi em không?

– … Em không biết!

– Vậy anh phải làm gì em mới thôi đau lòng đây?

Lôi Hòa Nghi yên lặng đi đến ngồi xuống giường, nhìn ra bên ngoài, đấu tranh suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

– Cung Huyền Thương, em muốn nghe anh hát, được không?

– Được, em muốn mọi thứ đều được, đợi anh một lát.

– Vâng!

Nghe giọng điệu ngoan ngoãn nghe lời của cô Cung Huyền Thương rất hài lòng, đi một mạch về phía căn phòng chứa đàn piano của anh.

– Nghi Nghi, em nằm lên giường đi, anh ru em ngủ.

Lôi Hòa Nghi nằm xuống đắp chăn, Cung Huyền Thương nghe tiếng lật chăn trong lòng càng thêm yêu thương.

– … Rồi ạ!

– Ngoan!

Khen một tiếng rồi Cung Huyền Thương đặt điện thoại sang một bên, mười ngón tay linh hoạt di chuyển trên từng phím đàn, giọng hát ấm áp như có ma lực cũng theo đó truyền vào tai Lôi Hòa Nghi. Dù cách màn hình điện thoại cũng không ngăn được cô phiêu du theo từng câu hát của Cung Huyền Thương. Hai mắt chậm rãi khép lại, toàn tâm toàn ý nghe anh hát.

“Khi chú bướm gãy cánh bay được một vạn năm ánh sáng

Em sẽ đến buổi hẹn với tôi chứ

Khi sa mạc cằn cõi đón đợt tuyết tiếp theo

Liệu chúng ta có trở về được như lúc đầu.

Thời gian xuyên qua hồi ức đan chéo vào nhau

Dừng lại ở hình ảnh thuở mới quen

Ánh hoàng hôn kề bên sườn mặt dịu dàng của em

Nhiều năm trôi qua

Em vẫn như vậy.

Em xuyên qua thời không, lướt qua ngân hà trong giấc mộng

Là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm

Em là câu chuyện được sàng lọc qua hàng vạn niên đại xa xăm

Là kết cục đời này tôi viết không xong.

Em trước mắt tôi, cách một giây năm ánh sáng

Ngoài tầm tay, với chẳng tới, nắm chẳng được

Em là hồi ức của kiếp này, em là người không ai thay thế được

Em là thời không sâu thẳm, là khắc cốt ghi tâm.

Thời gian xuyên qua hồi ức đan chéo vào nhau

Dừng lại ở hình ảnh thuở mới quen

Ánh hoàng hôn kề bên sườn mặt dịu dàng của em

Nhiều năm trôi qua

Em vẫn như vậy.

Em xuyên qua thời không, lướt qua ngân hà trong giấc mộng

Là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm

Em là câu chuyện được sàng lọc qua hàng vạn niên đại xa xăm

Là kết cục đời này tôi viết không xong.

Em trước mắt tôi, cách một giây năm ánh sáng

Ngoài tầm tay, với chẳng tới, nắm chẳng được

Em là hồi ức của kiếp này, em là người không ai thay thế được

Em là thời không sâu thẳm, là khắc cốt ghi tâm.

Em xuyên qua thời không, lướt qua ngân hà trong giấc mộng

Là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm

Em là câu chuyện được sàng lọc qua hàng vạn niên đại xa xăm

Là kết cục đời này tôi viết không xong.

Em trước mắt tôi, cách một giây năm ánh sáng

Ngoài tầm tay, với chẳng tới, nắm chẳng được

Em là hồi ức của kiếp này, em là người không ai thay thế được

Em là thời không sâu thẳm, là khắc cốt ghi tâm.”

(THỜI KHÔNG NGÂN HÀ – Ngải Thần)

Cung Huyền Thương vừa hát cho Lôi Hòa Nghi cũng là nói cho cô biết tâm ý của mình. Lôi Hòa Nghi dù lòng đã rối như tơ vò nhưng vẫn đủ minh mẫn để biết Cung Huyền Thương muốn nói gì. Tinh thần vốn đã loạn nay càng thêm loạn, cứ từng người từng người lần lượt xuất hiện khiến cô không cách nào bình tĩnh được, tại sao lại như vậy chứ, trêu chọc cô như vậy vui lắm sao?

Cung Huyền Thương ở bên kia vẫn yên lặng, mãi một lúc lâu sau không nghe động tĩnh gì từ phía Lôi Hòa Nghi anh mới lên tiếng:

– Nghi Nghi, ngủ ngon, hi vọng chúng ta sớm ngày gặp lại, anh vẫn luôn đợi quyết định của em.

– Ngủ ngon, Cung Huyền Thương!

Chúc anh ngủ ngon xong Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại sang một bên mở mắt nhìn trần nhà rồi từ từ nhắm lại, tất cả phiền não như bị âm thanh ấm áp quyến rũ của Cung Huyền Thương đánh bay ngược lại mang đến cho cô một ưu phiền mới. Dù vậy giọng hát của Cung Huyền Thương vẫn có tác dụng khiến Lôi Hòa Nghi yên lòng đi vào giấc ngủ, mà đêm nay cô đã mơ một giấc mơ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.