Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 14: Hai người phúc hắc



Trong đầu cô bỗng nhiên nhảy ra ba chữ……. Phá quán!

Dường như nghiệm chứng cho suy nghĩ trong đầu của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần cầm chiếc đũa gẩy gẩy đĩa sò biển, “Đồ hải sản mà không nấu chín thì ăn vào rất dễ xảy ra tử vong”. Nói xong, anh làm ra vẻ ghét bỏ, buông đũa xuống, vắt chân nhìn phản ứng của Đào Thanh Úc.

Sắc mặt Đào Thanh ÚC lúc trắng lúc xanh, cho dù có là người ngu hơn nữa cũng nhìn ra được Du Lăng Thần đang nhặt xương trong trứng gà.

(*) Nhặt xương trong trứng gà: chỉ sự soi mói, bới móc.

Nhưng mà đúng là có vài đĩa sò biển lúc mở ra, trên da vẫn còn màu hồng nhạt, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Vừa rồi anh ta nhìn thấy Du Lăng Thần xuất hiện trong khách sạn của mình thì ý nghĩ đầu tiên mà anh ta nghĩ đến, là Du Lăng Thần cảm thấy khách sạn của mình kinh doanh không thua kém gì Du Lăng Thần, chạy đến nơi này để thăm dò tình hình của đối thủ. Cho nên trong người hắn tự nhiên có một cảm giác ưu việt…..

Trong lòng anh ta nghĩ, nhà họ Du là người đứng đầu thì sao? Cũng không đấu lại anh ta.

Đúng lúc trong lòng Đào Thanh ÚC đang sóng trào mãnh liệt, Du Lăng Thần lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Tổng giám đốc Đào, với người kinh doanh khách sạn thì coi trọng nhất là chất lượng của thức ăn. May là đĩa sò biển này đưa tới bàn của chúng ta, nếu bưng tới bàn của những vị khách khác, người ta ăn đau bụng thì danh dự của khách sạn sẽ giảm đi rất nhiều đấy”.

Suýt nữa Dư Tư Nhạc phun ngụm nước chanh ra ngoài, chiêu này của anh hai thật là cao! Đánh xong một gậy còn cho người ta một quả táo, làm cho người ta không dám gây sự với anh. Rõ ràng là muốn phá quán của người ta, lại còn nói ra một lý do đường đường chính chính, khiến đối phương chỉ có thể nói theo anh. Nếu không, người mất thể diện, mất mặt chắc chắn không phải là anh, mà là người tên Đào Thanh ÚC kia.

Trịnh Thiếu Hoa đóng vai phản diện, “Tổng giám đốc Đào, chúng tôi biết trong cửa hàng của anh có nhiều khách, khó tránh việc sẽ mắc phải sơ sẩy, may mà chúng ta đều là người quen, việc hôm nay không quan trọng. Có lẽ là bạn anh đang sốt ruột chờ anh ở bên kia, anh không cần tiếp đón chúng tôi, tôi và Du thiếu từ từ ăn là được”.

Dư Tư Nhạc há hốc mồm, không ngờ anh Trịnh cũng như vậy, quá vô sỉ, đây không là đuổi người một cách lộ liễu sao? Lời này nói ra còn để mặt mũi cho đối phương, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Sắc mặt Đào Thanh ÚC đen như đáy nồi…..

Cô tin rằng, nếu anh hai lại nói một câu gì đó chọc giận anh ta, không chừng anh ta sẽ không chịu nổi mà ngất đi?

Đào Thanh ÚC cắn răng, nhịn lại sự căm phẫn đến xương tủy, “Vậy thì Tổng giám đốc Du và Viện trưởng Trịnh từ từ thưởng thức, có gì hãy gọi quản lý”.

Anh ra đạp chân rời đi, bóng lưng có chút chật vật.

Anh ta vừa đi, Dư Tư Nhạc không nhịn được mà khen ngợi anh hai, nói rằng ánh mắt của anh thật là tinh tường, vậy mà có thể phát hiện sò biển nấu không chín.

“Chẳng lẽ em không biết Du thiếu nổi danh là soi mói sao?”. Trịnh Thiếu Hoa cười nhạt nói, “Nếu cậu ta thật sự muốn soi mói thì mỗi một đồ ăn ở đây cậu ta đều có thể chỉ ra khuyết điểm.”

Nhân viên của tập đoàn nhà họ Du, có người nào mà không nơm nớp lo sợ đi làm? Mỗi người làm việc đều cực kỳ cẩn thận, tất cả đếu đo Du Lăng Thần áp bức mà thành! Chỉ cần anh cảm thấy, không hài lòng thì nhân viên đó phải làm đi làm lại phần công tác đó.

“Người kia là ai?” Dư Tư Nhạc chớp mắt hỏi.

Trịnh Thiếu Hoa nói tiếp, “Đó là đối thủ một mất một còn trong kinh doanh của anh trai em.”

Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn Du Lăng Thần, “Anh hai, anh đã sớm biết khách sạn này là của người đó sao?”

Nếu mà biết thì cô nhất định sẽ không chọn khách sạn này để đi chơi.

Du Lăng Thần gật đầu, “Anh nghĩ rằng sẽ không gặp.”

Dù sao thì Đào Thanh Úc cũng là một tổng giám đốc, là một người bận rộn, khách sạn của anh ta cũng không chỉ có một cái, mà lần này gặp gỡ… xem ra là oan gia ngõ hẹp?

Du Lăng Thần động đũa gắp thức ăn cho Dư Tư Nhạc, “Em còn muốn ăn gì không? Cứ việc gọi, dù sao thì có người mời, cứ coi như bắt chẹt anh ta một chút.”

Dư Tư Nhạc nghẹn một chút, sau đó mở thực đơn ra, gọi một chút đồ ăn giá cao. Đến khi bọn họ ăn xong, cả bàn vẫn còn đầy đồ ăn, có một số đồ thậm chí còn chưa động đến.

Đào Thanh Úc coi tiền như rác, lần này thật là lỗ vốn.

Sau khi no bụng, mấy người Dư Tư Nhạc về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sau khi đã ngủ đủ, Du Lăng Thần gọi Tiểu Vương tới đón bọn họ, ba người đi về nhà của mình.

Rất nhanh đã đến giữa kỳ, bởi vì Dư Tư Nhạc toàn tâm toàn ý cho việc học, trong kỳ thi cũng có được bản thành tích kha khá. Dù sao thì không có cơ sở kiến thức, Dư Tư Nhạc cũng không trông cậy vào việc có thể một bước lên trời. Có thể được thế này cũng đã đạt đến tiêu chuẩn cô định ra cho mình.

Mỗi ngày Dư Tư Nhạc đều cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ tiếc là những ngày nhàn nhã như vậy rất nhanh sẽ kết thúc.

Tối hôm đó, Dư Tư Nhạc đang ngồi làm bài bên bàn nước, đột nhiên nghe thấy anh hai gọi dì Lưu đến.

“Nghe nói thời gian trước con trai cô nằm viện, tốn không ít tiền phải không?” Du Lăng Thần ngồi trên ghế salon, cách chỗ Dư Tư Nhạc không xa.

Dư Tư Nhạc nghe thấy rõ ràng những gì anh nói, cô dừng việc làm bài tập, lắng nghe đối thoại của bọn họ.

Từ lúc nào anh hai lại quan tâm đến nhân viên thế? Rất không hợp với phong cách của anh.

Trong tay dì Lưu đều là dầu mỡ, bà lau tay vài cái rồi nói, “Vâng, Du thiếu.”

“Trong nhà còn nhiều tích góp chứ?” Du Lăng Thần tiếp tục hỏi.

Nếu là những người khác hỏi vấn đề này, sẽ làm không ít người chán ghét. Nhưng Du Lăng Thần lại nói với giọng điệu máy móc, không có tình cảm nhưng cũng không tỏ vẻ miệt thị.

“Trong nhà có tôi và ông xã ra ngoài kiếm tiền, chu cấp cho con trai đi học, mỗi tháng còn phải gửi tiền cho cha mẹ, tiền còn lại cũng không nhiều nhưng cũng đủ.”

Nghe xong lời này cũng biết dì Lưu là một người dễ thỏa mãn.

Ấn tượng của Dư Tư Nhạc với bà lại tốt thêm một bậc, cô lo lắng anh trai sẽ làm khó cho bà, vừa định lên tiếng nói chuyện thì Du Lăng Thần lại nói.

“Tôi biết bây giờ trong nhà cô có chút khó khăn, vừa đúng lúc khách sạn đang thiếu người, cô qua bên đó giúp đi. Tôi biết cô có chứng chỉ đầu bếp nên mới cho cô đảm nhiệm phần công việc này, tiền lương gấp đôi so với bây giờ, cô cảm thấy thế nào?”

Dì Lưu ngây ngẩn cả người, có thể tăng lương cai mà mất hứng?

Nhưng mà bà đã chăm sóc cho Dư Tư Nhạc mấy năm, có chút tình cảm, bây giờ bà đi thì ai sẽ là người chăm sóc cho tiểu thư?

“Năm nay Tiểu Nhạc cũng đã 17 tuổi, mấy tháng nữa cũng trưởng thành rồi, cũng là lúc nên tự lập, không ai có thể chăm sóc em ấy cả đời.” Du Lăng Thần không hổ là boss, nói chuyện cũng rất chu toàn, “Tiểu Nhạc, em nói có đúng không?”

Nghe thấy tên của mình, Dư Tư Nhạc phụ họa nói, “Dì Lưu, có thể có một công việc tốt là không dễ dàng, dì đến khách sạn làm đi, anh hai nói rất đúng. Với lại con đã không còn là đứa bé, con biết nấu cơm, giặt quần áo, con có thể tự chăm sóc mình, không thành vấn đề.”

Mắt dì Lưu ướt nước, trước kia bà vẫn cho rằng Du thiếu bất cận nhân tình, không ngờ cậu ấy lại rất quan tâm đến tình huống kinh tế nhà bà.

“Cảm ơn Du thiếu, cảm ơn tiểu thư.” Dì Lưu lau nước mắt.

Nếu như bà biết được mục đích mà Du Lăng Thần làm, chỉ là muốn cho anh và em gái ở cùng nhau, không biết bà sẽ nghĩ thế nào.

Vì nghĩ ra cách làm cho dì Lưu cam tâm tình nguyện, Du Lăng Thần đã tốn không ít tế bào não. Anh thấy Dư Tư Nhạc không những không tức giận mà còn càng thân cận với anh, anh cảm thấy… tất cả đều rất tốt.

Ngày hôm sau, dì Lưu thu dọn xong đồ đạc, đến khách sạn báo danh.

Vì vậy công việc nấu cơm hằng ngày lại rơi vào trên người của Dư Tư Nhạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.