Chiến đấu hồi lâu, Tổ Kim Điện âm hiểm tàn độc, lại thêm lửa cháy rừng rực, thật sự khiến Tiêu Thu Thủy phải ứng phó cật lực.
Tổ Kim Điện hét lớn một tiếng, “vù” “vù” vù, ba đoàn lửa không ngờ lại liên kết với nhau, giống như một cây gậy lửa, lao ầm ầm tới chỗ Tiêu Thu Thủy.
Tình thế cấp bách, Tiêu Thu Thủy đánh ra hai chưởng liên tiếp, “phật” “phật” hai tiếng, hai đoàn lửa tắt ngấm. Khí công của Tiêu Thu thủy cực kỳ mạnh mẽ, Âm hỏa của Hỏa vương dù trên mặt nước cũng cháy mãi không dứt, nhưng bị chưởng phương của Tiêu Thu Thủy đánh trúng, Âm hỏa lập tức bị dập tắt.
Đáng tiếc, Tiêu Thu Thủy xuất chưởng không đủ kín kẽ, dập được hai ngọn, nhưng vẫn còn một đoàn lửa, không kịp tránh né, bị đánh trúng giữa ngực.
Tiêu Thu Thủy biết rõ nếu để ngọn lửa này thiêu đốt thì không chết cũng khó sông, nhưng tình thế khẩn cấp chẳng thể tính toán được gì nhiều, hai chưởng chập lại, bắt lấy đoàn lửa, ý muốn chống chọi một chút, tránh khỏi lập tức mất mạng.
Không ngờ đoàn lửa bị hắn bắt trúng liền lập tức tắt ngấm. Hóa ra nội công hắn quá cao, tuyệt không dưới Thiết Kỵ Ngân Bình phái Võ Đang, trưởng lão Bão Tàn Thiếu Lâm cùng bang chủ Cái Bang Cừu Vô Ý, so với phương trượng Thiếu Lâm Thiên Chính, chưởng giáo Võ Đang Thái Thiên cũng có thể nói là ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp. Lúc này hắn tâm thần kinh hãi, nội lực vụt chuyển, hai chưởng như băng giá cực hàn, Âm hỏa liền tắt.
Tổ Kim Điện thấy đã sắp sửa thành công lại bị Tiêu Thu Thủy phá mất, đương nhiên là nổi giận đùng đùng, nhưng lại càng cảnh giác với nội công Tiêu Thu Thủy, tuyệt không dám đấu cứng, hễ thấy có khe hở là nhanh chóng tấn công, chỉ cần Tiêu Thu Thủy không tập trung một chút thôi là sẽ mất mạng dưới hỏa công của hắn. Tổ Kim Điện hiện tại đang “dĩ dật đãi lao”.
Đúng lúc đó, bỗng nghe mấy tiếng đàn cầm, lại có nhị hồ u oán, sáo trúc du dương, tấu lên một đoạn, chính là khúc “Túy đả kim chi” trong quốc nhạ.
Khúc “Túy đả kim chi” này thanh vận vô hạn, Tiêu Thu Thủy nghe thấy liền thoáng rùng mình, lập tức không còn luống ca luống cuống như trước nữa, chuyển sang tiêu sái ứng phó. Hắn nội lực thâm hậu, tiềm lực vô hạn, chỉ cần thoải mái, công lực liền biến thành chưởng lực, nội tức hóa thành quyền phong, đề khí thành thuật khinh công đề túng, vận khí thành chỉ kình, ra tay mau lẹ, biến hóa vô cùng, Tổ Kim Điện nhất thời cũng phải chật vật đối phó.
Tiêu Thu Thủy đánh đến say sưa, phối hợp với nhạc khúc “Túy đả kim chi”, tiết tấu, ý cảnh, khí thái càng thêm tự nhiên. Hỏa công của Tổ Kim Điện bị hắn như say rượu ngả nghiêng, chỉ đông đánh tây, đánh cho thất linh bát lạc.
Chỉ nghe tiếng nhạc vụt chuyển, đàn cầm vang dội, như vó ngựa dồn dập, tiếng sao vút cao, lên xuống không ngừng, nhị hồ từ u oán biến thành sôi trào, chính là khúc “Xuân giao thí mã”.
Tiêu Thu Thủy tinh thần sảng khoái vô cùng, sử quyền tả xung hữu đột, vận chưởng như hồ điệp xuyên hoa, Tổ Kim Điện mồ hôi túa ra đầm điền, không thể ứng phó nổi, vội tung người, phóng ra bên ngoài.
Tiêu Thu Thủy tâm như giục ngựa tung vó, đang muốn truy kích, chợt nghe “choang” một tiếng, đàn ngưng âm diệt, nhị hồ, sáo cũng tiếng tắt thần lưu, hắn ngẩng người, chỉ thấy ba bóng người thong dong bay vào đại sảnh. Tiêu Thu Thủy nói:
– Là các vị.
Thiếu niên áo trắng ôm đàn, Ôn Diễm Dương cười đáp:
– Chính là chúng ta.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Chúng ta đã gặp mặt ba lần.
Thiếu nữ áo vàng cầm sáo, Giang Tú Âm nói:
– Chỉ sợ sau này sẽ còn gặp lại.
Tiêu Thu Thủy ngơ ngác hỏi:
– Các vị là bạn hay địch?
Đăng Điêu Lương áo đen, cầm nhị hồ, thở dài nói:
– Sao phải phân địch, bạn?
Nói đoạn, chậm rãi rút từ trong nhị hồ ra một thanh trường kiếm dài hẹp, đen tuyền.
– Ngươi rút kiếm ra.
Trong tay Tiêu Thu Thủy không có kiếm.
Hắn vẫn hỏi thêm một câu:
– “Cửu thiên Thần long” Ôn Thượng Phương năm xưa là gì của ngươi?
Người hắn hỏi là thiếu niên áo trắng.
Năm đó Cửu thiên Thần long Ôn Thượng Phương danh hiệu cũng là Diễm Dương, võ công cái thê,s tung hoành giang hồ, nhưng lại vì vợ ở bên cạnh dằn dỗi mà tâm thần đại loạn, bị kẻ địch đánh ngã. Khi ấy Ôn Thượng Phương trẻ tuổi tuấn tú, dung mạo có chút tương tự với thiếu niên áo trắng này, binh khí dùng cũng là “đàn”.
Ôn Diễm Dương lại thản nhiên cười:
– Ta là hắn sao?
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra.
Giang Tú Âm đột nhiên nói:
– Rút kiếm của ngươi ra!
Thiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
– Chém cái gì!
Ôn Diễm Dương quát lớn:
– Chém đàn!
“Xoẹt” một tiếng, rút ra một thanh kiếm lấp loáng như nước, đâm vụt tới, kiếm thân thẳng băng cắt gió, đâm ra như điện!
Tiêu Thu Thủy lại không có kiếm.
Ngay trong khoảnh khắc đó, hắn đốn ngộ “không” cũng chính là “có”.
Hắn vận khí huyệt, lấy tay làm kiếm, “vù” một tiếng, đánh ra một luồng kiếm phong, chém ngược lại.
“Đinh”, không ngờ lại có tiếng binh khí va chạm, nhưng cũng rất êm tai.
Tiêu Thu Thủy vừa xuất kiếm, Đặng Điêu Liêu và Giang Tú Âm cũng lập tức ra tay. Ba luồng kiếm quang kêu lên vun vút, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm kiếm tương liên, lại kiếm kiếm giao kích, vang thành một chuỗi tiếng nhạc, đinh đang không ngớt.
Tiêu Thu Thủy lấy tay làm kiếm, vung chặn đỡ gạt.
Kiếm pháp của ba người sáo, nhị hồ, đàn cầm lại biến đổi, tay phải sử kiếm, tay trái nhạc khí, kiếm giao kích với kiếm, nhạc khí đan xen với nhạc khí, phát ra nhạc vận vang dội. Tiêu Thu Thủy chiến đấu hồi lâu, dần dần bị kiếm phong, nhạc vận bao vây.
Tiêu Thu Thủy đã dần dần không địch nổi.
Lại sau một lúc, sáo, đàn cầm, nhị hồ lại biến đổi, nhạc khí sử ra như kiếm, kiếm thân rung động trong không trung, phát ra tiếng nhạc, lúc thì thân kiếm và nhạc khí giao kích, phát ra âm vận, không ngờ lại thành một khúc “Y hi” (vẫn như).
Vẫn như, vẫn như…
Vẫn như là năm đó.
Vẫn như là hôm qua.
Vẫn như là bóng hình đã mất, là ánh mắt chỉ gần trong gang tấc…
Vẫn như là ly biệt nơi chân trời, là quyến luyến tiếc nuối…
Vẫn như là…
Vẫn như.
Chợt nghe “vút vút vút” ba tiếng, ba mũi kiếm đã kề vào cổ họng, bối tâm, trước ngực hắn.
“Cách cách cách”, ba món nhạc khí đã đặt lên hai tay và hạ bàn hắn.
Tiêu Thu Thủy không cử động nữa.
Hắn đã bại.
Hắn đã quyết đấu với Tam tài kiếm khách đàn cầm, sáo, nhị hồ ba lần, lần lượt tại Quế Hồ, Đan Hà cùng lần này ở Hoán Hoa Kiếm lư, nhưng cả ba lần chiến đấu, không lần nào không bại.
Hắn không có gì để nói.
Nhưng nhạc vận của “Y hi” vẫn vương vấn trong tâm hồn.
Chỉ nghe Ôn Diễm Dương từ từ nâng đàn lên, thở dài:
– Ngươi vẫn chưa thể quên…
Trở thay thu kiếm, kiếm thoắt biến vào dưới đáy đàn.
Tiêu Thu Thủy mê mang hỏi:
– Rút cuộc thì các vị là ai?
Ba người còn chưa trả lời, Tiêu Thu Thủy đã chợt nghe thấy tiếng trống đánh.
Tiếng trống vừa dứt, một giọng nữ âm thanh thúy, êm tai hát lên.
– Chàng ở một thôn, thiếp một thôn.
Tiêu Thu Thủy giật mình chấn động, toàn thân phát run, kêu lên thất thanh:
– Đường Phương…
Chỉ nghe giọng nữ đó vút cao, như vượt qua đỉnh núi, tiếp tục hát:
– Núi cao nước xiết đường xa tắp;
Tiêu Thu Thủy nhảy lên, trong lòng mừng rỡ như nghìn chú hươu nhảy nhót, kêu lên:
– Đường Phương!
Cùng lúc đó, Tam tài kiếm khách xuất kiếm.
Kiếm nhanh, âm vận càng nhanh.
Kiếm là “thiên địa nhân” hợp kích.
Nhạc là “Thập diện mai phục”.
Nhưng Tiêu Thu Thủy không hề nghe thấy.
Bên tai hắn chỉ nghe thấy tiếng hát của Đường Phương.
Tiếng ca đó là ngàn vàn tiếng kêu gọi không lời trong lòng hắn.
Nhất định là cô ấy! Nhất định là Đường Phương.
Chỉ nghe tiếng hát đó cất lên trong trẻo:
– Rồi đến một ngày sông núi đổi, chỉ nguyện hai thôn biến một thôn.
Tiêu Thu Thủy không để ý gì nữa.
Hắn khí quán đan điền, thổ khí quát lớn, hai cánh tay, đều là kiếm, mười ngón tay, đều là kiếm khí, dược mã Hoàng Hà, kiếm khí Trường Giang!
Hắn kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, mắt điếc tai ngơ trước tiếng nhạc của sáo, nhị hồ, đàn cầm, chỉ nghe thấy tiếng hát của Đường Phương, muốn đánh ngã ba người trước mặt, nhanh chóng tới gặp Đường Phương.
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh” liên tiếp, Tiêu Thu Thủy vung tay múa chân, cũng không biết đã đấu với đối phương bao nhiêu kiếm, đã đấu với đối phương bao nhiêu chiêu.
Đây là lần thứ tư hắn giao đấu với Tam tài kiếm khách.
Lần này trong tâm trí hắn, âm nhạc mà Tam tài kiếm khách mang theo đã không còn thành âm điệu nữa, “Thập diện mai phục” cũng không bao vây nổi hắn.
Tiếng ca vụt tắt, đổi lại là tiếng trống.
Tiếng trống dồn dập, ác chiến chưa ngừng.
Người đánh trống là ai.
… Lại có người đang lướt tay trên dây đàn.
Chính là bài “Tướng quân lệnh”.
Tướng quân lên ngựa. Đường binh lưu khách.
Người nơi biên tái lo ngóng lửa.
Ngựa dạo núi sâu chẳng bóng câu.
Tiêu Thu Thủy như trở về lúc mới lập Thần Châu kết nghĩa, giục ngựa trước gió, sáng khoái ca vang. Tâm của hắn cũng khôi phục lại sự. Kiếm của Tiêu Thu Thủy cũng tràn ngập ý cảnh như thời mặc ý tung hoành, quyết sát Trường Giang ngày trước.
Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
…. Đường Phương, Đường Phương.
… Đường Phương!
“Tướng quân lệnh” vụt ngưng… Người còn, tướng quân ở đâu?
Ngựa ở đâu? Khói lửa ở đâu?… Còn cả Đường Phương ở đâu?
Tiêu Thu Thủy thoáng định thần lại, chỉ thấy ba kiếm của Giang Tú Âm, Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương đều đã gãy, rơi dưới đất.
Tiêu Thu Thủy gần như không dám tin, chỉ bằng một mình hắn mà có thể hai tay phá ba kiếm.
… Rút cuộc thì ba người này là ai? Tại sao võ công cứ lần sau cao hơn lầ trước? Vừa không muốn làm mình bị thương? Lại hết lần này tới lần khác tìm mình so kiếm?
Hồi lâu sau.
Đăng Điêu Lương mỉm cười khó nhọc:
– Kiếm pháp tốt.
Giang Tú Âm cười, để lộ hàm răng trắng ngọc:
– Chúng ta có thể quay về báo cáo rồi.
Tiêu Thu Thủy mờ mịt hỏi:
– Báo cáo cái gì? Báo cáo với ai?
Ôn Diễm Dương không trả lời mà nói:
– Cậu thắng, bởi vì cậu vong tình.
Tiêu Thu Thủy lại ngẩn ra, Ôn Diễm Dương nói tiếp:
– Có điều, cậu vì tình mà vong tình, chứ không phải vì tình mà đoạn tình, cho nên khó thành kiếm hùng, cũng không thành kiếm khách. Bởi vì kiếm khách vô tình, kiếm cuối cùng sẽ vì tình mà gãy.
Tiêu Thu Thủy như bị dội một gáo nước lạnh, giật mình tỉnh ra. Đăng Điêu Lương bỗng nói:
– Hắn không phải là kiếm khách.
Ôn Diễm Dương hỏi:
– Vậy thì cậu ta là gì?
Giang Tú Âm dẩu miệng cười:
– Cậu ta là hiệp khách. Hiệp khách đa tình.
Tiêu Thu Thủy vẫn vô cùng nghi hoặc, hỏi:
– Xin hỏi ba vị là ai?
Đây là lần thứ tư hắn hỏi câu này.
Giang Tú Âm cười hì hì đáp:
– Bọn ta ư? Bọn ta là cẩu hùng.
Đoạn chỉ ra sau lưng Tiêu Thu Thủy, khẽ cười nói:
– Bọn họ mới là hảo hán anh hùng!
Tiêu Thu Thủy quay lại nhìn, trái tim như bay vụt lên tận chín tầng mây.
Chính là Đường Phương.
Nhất thời, Tiêu Thu Thủy chẳng kịp nhìn rõ dáng vẻ Đường Phương lúc này như thế nào, hắn bước vội tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng ngần của Đường Phương, run rẩy nói:
– Đường Phương…
Đường Phương mỉm cười, tay cứ để cho hắn nắm, đặt đàn cầm xuống.
Tiêu Thu Thủy lập tức cảm thấy tất cả chẳng còn gì đáng để tâm nữa, chỉ có những điều trước mắt mới đáng trân trọng. Bỗng nghe tiếng giao đấu vang vọng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sảnh lại có thêm mấy người, đám Quỷ vương, Kiếm vương, Hỏa vương, Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết, Lang Nhất Lãng, Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu đều nhanh chóng bỏ chạy.
Tiêu Thu Thủy thấy bên ta đại thắng mới cảm thấy yên tâm, quay đang Đường Phương chân thành nói:
– Tôi gặp được cô, trong lòng thật vui mừng. Nhưng an nguy của huynh đệ lại không thể không lo lắng trước.
Đường Phương nửa vui nửa hờn, rút tay về, lùi lại nói:
– Vừa mới gặp mặt, cũng chẳng…. hỏi chuyện người ta, câu đầu tiên đã lo đến huynh với đệ rồi.
Tiêu Thu Thủy lại tưởng Đường Phương thật sự tức giận, cuống quýt không biết phải làm thế nào, nhất thời không biết nên nói gì, vội kêu lên:
– Tôi, tôi….
Bỗng nghe có người cười lớn, chửi:
– Ha! Cái tên này trông thấy chúng ta mà chẳng biết cư xử gì cả, một câu chào hỏi cũng chả có, cứ nắm tay Phương tỷ mà lắp ba lắp bắp.
Một người khác ỏn à ỏn ẻn chế nhạo:
– Người ta cửu biệt thắng tân hôn, đang bận nói chuyện yêu đương, cậu thấy nho không ăn được thì kêu là xanh, chẳng được cái gì tốt cả, còn không mau giúp một tay xử lý đám nhát gan khốn kiếp này!
Người đầu tiên giống như chột dạ, chửi lại:
– Cái gì mà nho không ăn được thì xanh, rõ ràng là vừa chua vừa chát mới đúng! Tôi nói nhé, rượu không uống được thì hôi, vậy mới là chuẩn!
Người thứ hai vặc lại:
– Tôi thấy hay là cứ thôi. Tửu lượng người khắc thế nào, tiểu Khâu tôi không biết, tửu lượng của Vua rắm Triều Châu nhà cậu, tôi đây rõ như lòng bàn tay. Một chén xuống bụng, hai mắt phát sáng, hai chén uống vào, cha cũng biến thành mẹ, ba chén rượu à… Bốn vó chổng lên trời, mà đấy còn là chén nhỏ lúc cúng bái nhé, nếu mà dùng bát thì, ha…!
Người đầu tiên nổi giận quát:
– Con mẹ nó, tên nhóc thối tha nhà mi, tửu lượng ta thấp, mi ghen tỵ à? Có bản lĩnh thì còn thấp hơn ta đi!
Người thứ hai hắc hắc cười lạnh:
– Anh hùng hảo hán chúng ta sao có thể tửu lượng so thấp không so cao?! Cậu muốn thấp, tôi lại sợ cậu chắc?
Người đầu tiên giận quá hóa cười:
– So tửu lượng thấp à? Đến đây đến đây, chúng ta uống ba chén, xem tên nào ngã xuống trước!
Tiêu Thu Thủy gần như không cần quay lại đã biết người tới là ai. Loại người cứ dây dưa lằng nhằng, lại nói hươu nói vượn, càng mồm mép ngụy biện như thế, trong thiên hạ ngoài Vua rắm Triều Châu Thiết Tinh Nguyệt, Mồm sắt Phúc Kiến Khâu Nam Cố ra thì còn ai vào đây nữa?
Tiêu Thu Thủy đang muốn kêu gọi, bõng nghe một người nói:
– Lão đại.
Tiêu Thu Thủy ngẩn người, chỉ thấy Tả Khâu Siêu Nhiên chắp tay đứng một bên, sắc mặt đầy vẻ thấp thỏm, bất an, hối hận.
Tiêu Thu Thủy lập tức hiểu ý, cười nói:
– Tả Khâu, chuyện gì cũng có nguyên nhân, không cần tự trách.
Đoạn bước tới nắm tay hắn, Tả Khâu Siêu Nhiên hai mắt ngấn lệ, nhưng nụ cười cũng dần thoải mái hơn.
Lúc này bỗng nghe Khâu Nam Cố châm chọc:
– Ba chén à? Ai da da, quá kém đó! Muốn so tửu lượng thấp, tôi còn thấp hơn cậu, một chén là ngã rồi!
Thiết Tinh Nguyên xưa nay vốn đã nóng vội, quát lên:
– Đó là giả vờ! Được! Cậu giả say, tôi cũng biết giả, vừa ngửi thấy mùi rượu tôi đã gục rồi!
Khâu Nam Cố cười khẩy, đầu lắc lia lại, nói:
– Không được, không được, tôi vừa trông thấy chén rượu đã toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra ngoài…
Thiết Tinh Nguyệt nghe đến líu lưỡi:
– …Chết luôn?!
Khâu Nam Cố:
– Không chết, chỉ say thôi, đồ đần!
Thiết Tinh Nguyệt nhảy dựng lên, tức giận chửi:
– Phì! Lừa đảo! Say rượu làm gì có cái bộ dạng như thế, rõ ràng là trúng độc.
Khâu Nam Cố cười như một con khỉ đang kêu khèn khẹt, đáp:
– Đúng rồi! Bé ngoan! Ta chính là tên lừa đảo đây!
Thiết Tinh Nguyệt nghe ra đối phương hóa ra là đang chửi mình, hai tay siết chặt, khớp xương kêu lên răng rắc:
– Mi muốn bị độc chết phải không?! Lâu không ăn đòn nên thèm phải không? Ta… Ta đánh phát rắm độc chết ngươi!
Nhắc đến đánh rắm, đó là bản lĩnh sở trường của Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố sao có thể bì được, vội vàng nhảy ra, đề phòng nói:
– Đừng đánh! Đừng đánh! Làm vậy là đi ngược lại đạo đức hiệp nghĩa, công ước võ lâm! Mi đánh rắm, ta sẽ nhổ nước bọt….
Thiết Tinh Nguyệt nghe vậy cũng giật mình nhảy tránh, nước bọt của Khâu Nam Cố cũng là võ lâm nhất tuyệt. Cùng lúc đó, chợt nghe có người yểu điệu nói:
– Hai người các ngươi một tên so tửu lượng thấp,một tên so đánh rắm nhổ nước bọt, đúng là loại kém cỏi! Là anh hùng hảo hắn thì so ăn cơm với bà đây.
Giọng nữ đó quát lên:
– Có dám không?
Chỉ thấy Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố mặt mày ủ rũ, đồng thanh nói:
– Dạ không…
Ai dám so ăn cơm với Đường Phì?
Cũng như là không ai dám so béo với Đường Phì vậy.
Tiêu Thu Thủy lại không biết cô gái to béo như gấu, giọng lúc nói chuyện lại ngọt ngào như đường mật này là ai.
Hắn thật sự không hiểu, tại sao loại người khó thuần như Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố lại ngoan ngoan dễ bảo trước mặt cô gái béo này như vậy.
… Đó là vì Tiêu Thu Thủy không giống Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt, từng đi chung đường, ở cùng chỗ trong thời gian dài với Đường Phì.
… Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố gọi những ngày đó là “quãng đời khổ nạn”, đến cả nghĩ tới cũng không dám nghĩ, hồi tưởng lại cũng không dám hồi tưởng.
Lúc này đại cục đã định, tất cả người của Quyền Lực bang đều rút lui, Đường Phì, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên cùng hai người áo trắng, Đường Bằng và Lâm công tử, đều đã tới.
… Người của Quyền Lực bang đương nhiên là biết câu “hảo hán không chịu thiệt trước mắt”.
… Vì thế bọn chúng lập tức rút lui.
… Có lẽ công tử Liễu Ngũ cũng không ngờ được, sau khi hắn đi, thế cục lại thay đổi nhanh chóng đến vậy, nhóm Tiêu Thu Thủy lại thoát được sinh tử đại hạn.
Tiêu Thu Thủy trông thấy Lâm công tử, vô cùng vui mừng.
– Lâm công tử.
Lâm công tử cười đến đầu mũi nghếch lên, lộ ra hai chiếc răng thỏ:
– Lão đại.
Lúc này Tiêu Thu Thủy bỗng phát hiện, Hải Nam Đặng Ngọc Bình, sư thúc Mạnh Tương Phùng đều đã biến mất.
…Mất tích trước khi Bạch phượng hoàng bị thương, sau khi Liễu Tùy Phong bỏ đi.
Chỉ thấy Đường Phì nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt giống như con mèo tham ăn trông thấy một khúc cá ngon lành:
– Hắn là lão đại của hai người.
Thiết Tinh Nguyệt nhe răng cười đáp:
– Hàng thật giá đúng.
Khâu Nam Cố cũng nhăn nhở tiếp lời:
– Già trẻ không lừa.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
– Đây là…
Đường Phương cười nói:
– Biểu muội của tôi, cô ấy là Đường Phì.
Tiêu Thu Thủy hơi chắp tay, Đường Phì lại chẳng để ý. Cùng lúc ấy, Tiêu Thu Thủy cũng trông thấy Âu Dương San Nhi đang đứng một bên.
Tiêu Thu Thủy nhớ tới cái chết của Mã Cảnh Chung, âm thầm thở dài. Nếu không phải bọn hắn thôi thúc Mã Cảnh Chung ra mặt, có lẽ anh ta đã không phải chết, trong lòng vô cùng hối hận, run giọng nói:
– Chị….
Lại thấy Âu Dương San Nhi cầm một chiếc trống nhỏ, đưa sang cho hắn. Bây giờ Tiêu Thu Thủy mới biết, khúc “Tướng quân lệnh” vừa nãy là do Đường Phương và Âu Dương San Nhi cùng tấu. Âu Dương San Nhi ngoại hiệu Mê thần dẫn, cũng có chút hiểu biết với nhạc cụ, binh khí nàng ta dùng cũng là một cây tiêu nhọn.
Chỉ nghe Âu Dương San nhi nói:
– Chiếc trống này vốn là của Ma ca ca, bây giờ tặng cho cậu. Mã ca ca thường nói: “Người xứng dùng chiếc trống này chỉ có Thu Thủy huynh đệ”. Cậu nhận lấy nó, cung coi như hoàn thành một tâm nguyện của Mã ca ca.
Tiêu Thu Thủy nghe mà trong lòng chua xót, nhận lấy chiếc giống, khẽ vỗ vài tiếng, quả như có tiếng binh khí giao kích, như có âm vang vọng chiến trường, hắn thoáng rùng mình, phảng phất như thấy gương mặt kiên định, tráng liệt của Mã Cảnh Chung ở ngay trước mặt.
Tiêu Thu Thủy còn đang muốn nói tiếp, Tề công tử đã lên tiếng:
– Nơi này không thể ở lâu, mau đi thôi.
Tiêu Thu Thủy vốn quay về Kiếm lư cứu viện cha mẹ, bằng hữu, nhưng bây giờ đã chẳng còn ai, trong lòng không khỏi đau đớn.
Lương Đấu nói:
– Hiện tại Quyền Lực bang đã hủy mất hai đại tông phái võ lâm Thiếu Lâm, Võ Đang. Trong mười bốn môn phái lớn, mười phái Điểm Thương, Hằng Sơn, Tung Sơn, Côn Luân, Mạc Càn, Vân Đài, Bảo Hoa, Đồng Quan, Mã Tích, Nhạn Đãng đã bị đánh tan nát, chỉ bằng bốn nhánh Phổ Đà, Hoa Sơn, Thiên Thai, Thái Sơn chắc chắn không phải đối thủ của Quyền Lực bang, cách duy nhất bây giờ là chúng ta phải thông báo với bang phái lớn nhất tỏng bạch đạo…
Tề công tử gật đầu:
– Đúng, bang chủ Cái Bang Cừu Vô Ý là người dám nói dám làm, cộng thêm Hòa Thượng đại sư Nam Thiếu Lâm, Bão Tàn hòa thượng Bắc Thiếu Lâm, Thiết Kỵ, Ngân Bình trưởng lão Võ Đang, hẳn là có thể quyết một trận tử chiến với đám Lý Trầm Chu.
Lương Đấu tiếp lời:
– Còn cả Tứ đại thế gia võ lâm. Trong “Mộ Dung, Đường, Nam Cung, Mặc”, Nam Cung đã quy thuận Quyền Lực bang, nếu Mộ dung, Đường, Mặc chịu trượng nghĩa xuất thủ, sự tình sẽ sáng sủa hơn nhiều.
Đường Bằng nói:
– Đường môn chúng tôi và Quyền Lực bang vốn thù sâu như bể, thề không đội trời chung.
… Quyền Lực bang trước sau từng ám sát ba người Đường Đại, Đường Nhu, Đường Mãnh của họ Đường, hai bên tranh gianh địa bàn ngày càng khốc liệt, Bích Lịch đường Giang Nam lại đầu nhập Quyền Lực bang, Đường môn đất Thục ngày càng bị cô lập, vì thế hai phái quyết một trận tử chiến chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tiêu Thu Thủy nói tiếp:
– Ngày trước tôi ở trong Xuyên thấy Quyền Lực bang giết người nhà họ Mộ Dung, xem ra hai nhà nhất định cũng sẽ trở mặt.
Tề công tử gật gật đầu:
– Vậy thì tốt rồi. Có điều gia tộc Thượng Quan trong Tam đại tà đào bàng môn vọng tộc, “Thượng Quan, Mộ Dung, Phí” cũng đã gia nhập Quyền Lực bang.
Tiêu Thu Thủy cao giọng nói:
– Theo như những gì tôi biết, người nhà họ Phi chắc chắn sẽ không để cho tộc Thượng Quan hoành hành.
… Họ Phí chính là họ bên bà ngoại Tiêu Thu Thủy, Phí Cung Nga bình sinh ghét ác như thù, quyết sẽ không nhập bọn với Quyền Lực bang.
Lương Đấu nói:
– Vậy bây giờ chúng ta phải liên kết với Cái Bang cùng Lưỡng Quảng thập hổ….
Nhắc đến đây, bỗng nhớ tới Lao Cửu chết thảm, Ngô Tài tàn phế, liền sửa lại:
-…Liên lạc với tám vị huynh đệ Lưỡng Quảng.
Tiêu Thu Thủy lo lắng hỏi:
– Chỉ không biết Mạnh sư thúc và Ngọc Bình huynh đi đâu rồi?
Khúc Mộ Sương cũng giật mình nhớ ra, nghi hoặc nói:
– Vừa rồi bọn họ vẫn còn ở đây mà!
Lâm công tử cũng đột ngột nhớ lại, vỗ đùi nói:
– Không xong!
Đường Phì vội hỏi:
– Có chuyện gì?
Lâm công tử bực bội trừng mắt nhìn nàng một cái, đáp:
– Đại Đỗ vốn cùng chúng ta tới đây, nhưng bây giờ… Cũng không thấy đâu nữa.
Tiêu Thu Thủy vui mừng nói:
– Điểu Điểu cũng đã tới…
Rồi lập tức lo lắng:
– Tại sao lại không thấy đâu…