“Ngủ ngon chứ gấu con ?” Vi vừa mở mắt ra đã thấy Thiên Vũ vẫn còn nằm đối diện, đang nhìn Vi mỉm cười
“Ừm… ngon lắm…” Vi bối rối, thấy mặt mình nóng hổi, cảnh… cảnh tượng này giống y như đôi vợ chồng thật sự ấy… Làm sao tim mình chịu nổi đây !>_
“Sao thế ? Vẫn chưa tỉnh ngủ à ?”
“Đâ…đâu có, mà sao lại gọi tớ là gấu con, tớ có tên đàng hoàng à nha !” Vi cong môi lên cãi
“Thì cậu cứ soi gương đi sẽ biết !” Vũ cười gian
Vi lập tức bật dậy, chạy đến trước gương
“A a a a a a….. Sao lại thế này ?”
“Ai biểu có người hôm qua ham khóc quá làm chi ?” Vũ đã đứng phía sau Vi tự lúc nào
“Hứ… kệ tớ…”
“À mà hôm nay mình đi chơi nhé ? Dù sao cũng là cuối tuần mà !”
“Cậu…cậu có phải đang chọc tức tớ không hả ? Mặt tớ như vậy làm sao tớ dám ra đường mà cậu rủ đi chơi ?”
“Không sao đâu ! Chỗ này sẽ không có nhiều người nhìn thấy cậu đâu, chỉcần đi xe khoảng 2 tiếng là tới, cậu đeo kính thì đâu có ai để ý đâu, đi nhé !” Vũ nài nỉ
“Ừ… đi thì đi” Vi ỉu xìu, dù không muốn nhưng nhìn vẻ mặt của Vũ, Vi cũng phải siêu lòng
“Đừng làm bộ mặt như vậy chứ ! Tớ chắc chắn cậu sẽ thích chỗ đó, tin tớđi !” Vũ nheo mắt nhìn Vi ra vẻ tự tin “Giờ thì vào rửa mặt rồi chuẩn bị đi, mình đi liền đó !” Vừa nói Vũ vừa đẩy Vi đi vào toilet.
————————————
“Cậu… cậu nói dối !” Vi vừa thở gấp vừa nức nở
“Cố lên một chút nữa thôi, tớ biết cậu làm được mà !”
“Không được ! Tớ không chịu nổi nữa, dừng lại đi, tớ mệt lắm rồi !” Vi ngồi phịch xuống tảng đá gần đó
“Không ngờ cậu lại yếu như thế, mới đi được chút xíu thôi mà !” Vũ ngồi xuống bên cạnh Vi
“Tớ đang mang thai mà cậu lại bắt tớ đi bộ nhiều như thế. Sao cậu nóichỉ cần đi xe 2 tiếng là tới cơ mà, đâu có nghe cậu nhắc đến vụ đi bộnày đâu. Tất cả là tại cậu, tớ không đi nữa !” Vi giận dỗi
“Được rồi tiểu thư à ! Là lỗi của tôi ! Vậy bây giờ để tôi cõng tiểu thư nhé !” Vũ nháy mắt tỏ vẻ châm chọc
“Ơ… không… không cần phải như thế, tớ nghỉ 1 chút là có thể đi được rồi”
“Ủa vậy sao lúc nãy có người không chịu đi nữa nhỉ ?”
“Hứ… giờ tớ đi là được chứ gì !” Vi hậm hực đứng dậy
“Này ! Từ từ đã, nắm lấy này !” Vũ vừa nói vừa chìa tay ra
“Nắm gì ?” Vi ngơ ngác
“Thì nắm tay tớ chứ nắm gì, vậy sẽ đỡ mệt hơn đó bé cưng à”
“Không… không cần đâu, tớ hết mệt rồi !”
“Mặt cậu còn đỏ thế mà bảo là hết mệt à ? Được rồi ! Đi thôi ! Nếu không nhanh lên đến trưa sẽ nắng lắm đó” Vũ kéo tay Vi lôi đi. Lúc này thì Vi chẳng còn thấy mệt gì nữa cả, chỉ thấy… dở khóc dở cười thôi. Cái tênnày… sao mà ngây thơ đến đáng sợ thế nhỉ ? Thật là…. muốn đánh cho hắnmột trận quá đi mất >_
———————————
“Tới rồi !”
Trước mắt 2 người là cảnh tượng hùng vĩ của một thung lũng được phủ bởinhững cánh đồng trà xanh trải dài, bốn bề gió thổi lồng lộng. Ở giữa còn có dòng thác mờ ảo nối liền với dòng sông xanh biếc cắt ngang thunglũng, tạo cảm giác như đang đứng ở một thế giới khác, hoàn toàn cáchbiệt với thế giới xô bồ bên ngoài
“Oaaaaa… Đẹp quá đi mất !! Sao cậu lại biết nơi đẹp đến như thế ? Tớ đãthấy cảnh này trong tranh ảnh nhiều rồi nhưng lần đầu tiên được chứngkiến tận mắt đấy ! Cậu xem nè, có giống trong phim không ?” Vi dang rộng cả 2 tay để mặc cho gió thổi “A a a a a…… I’m the king of the world!!!!!” Vi phấn khởi như đứa con nít, cười tít cả mắt
“Sao nãy giờ cậu cứ nhìn tớ thế ?” Vi chợt phát hiện ánh mắt dịu dàng của Thiên Vũ đang nhìn mình
“Lâu rồi tớ không thấy cậu cười như thế !” Vũ mỉm cười
“Ơ… tớ… thì tại tớ đang vui mà !” Mặt Vi đỏ bừng, lúng ta lúng túng
“Đó cũng là mục đích của tớ khi đưa cậu đến đây đấy !” Nụ cười của Vũlại càng sâu hơn “Giờ thì đi thôi ! Tớ còn muốn dẫn cậu đến chỗ này nữa” Thiên Vũ vẫn vô tư nắm tay Vi kéo đi
Thì ra là Vũ muốn mình vui à ? Cảm giác hạnh phúc xâm chiếm cả cơ thểlàm các giác quan của Vi đều bị tê liệt, chẳng còn suy nghĩ gì được nữacả. Hic… ông trời ơi, có phải con trở nên quá tham lam rồi không ? Giờphút này đây, con chẳng muốn buông tay Thiên Vũ ra chút nào >_
Lát sau… 2 người đã đến được một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ nằm chơ vơ giữa những cánh đồng trà xanh rộng lớn.
Vừa bước vào nhà, Vũ đã gọi to “Bà ơi ! Bà có nhà không ? Cháu đến thăm bà đây !”
“Ai đấy ?” Một cụ già tướng mạo hiền từ chậm rãi bước ra
“Cháu…Thiên Vũ đây ! Bà còn nhớ cháu không bà ?” Vũ tươi cười đi đến gần bà cụ
“Sao lại không nhớ chứ cái thằng… sao lâu thế mới đến thăm bà hả ?”
“Dạ… tại cháu bận quá… hì… bà đừng giận cháu nha” Vũ le lưỡi tỏ vẻ biết lỗi
“À đúng rồi ! Hôm nay cháu có dẫn vợ cháu đến thăm bà nữa nè bà… Cô ấy tên Nhật Vi” Thiên Vũ kéo Vi lại gần
“Cháu… cháu chào bà !” Vi vẫn còn ngơ ngác
Bà cụ nắm tay Vi cười hiền hậu “Chào cháu ! Vậy là bà lại có thêm 1 đứacháu nữa rồi nhỉ ? Bà cứ hối thúc thằng Vũ dẫn vợ lên đây cho bà xemmặt, thế mà lần nào nó cũng nói là nó chưa có vợ. Cháu nghĩ xem có tinđược không chứ ? Cái thằng đẹp trai mà lại tốt bụng như nó thì có khốicô theo í chứ. Thế mà sao lại không có vợ được cháu nhỉ ?”
“Dạ… Chắc tại nhiều cô theo quá nên anh ấy chẳng biết chọn cô nào đấy bà ạ” Vi liếc nhìn Thiên Vũ trêu chọc
“Bà ! Thì cháu đã dẫn vợ lên cho bà rồi đấy. Vậy mà bà còn trêu chọc cháu” Thiên Vũ đỏ mặt
“Được rồi ! Được rồi ! Bà không trêu nữa” Bà cụ vui vẻ “Thôi, 2 đứa vào trong rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, đi đường xa chắc mệt lắm rồi. Để hômnay bà sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn để đãi 2 đứa nhé !”
“Thôi bà ạ ! Bà không cần nấu gì đâu, cứ để tụi cháu nấu, tụi cháu đâu phải khách đâu mà bà lại khách sáo thế !”
“Cái thằng… lâu lâu tụi bây lên thăm bà nên bà định đãi tụi bây một bữa cũng không được à ?”
“Được rồi bà à ! Bà cứ đi nghỉ đi, chờ xem vợ con trổ tài nha ! Cô ấy nấu ăn ngon lắm đó bà !” Vũ nheo mắt nhìn Vi
“Đúng rồi đó bà ! Bà cứ nghỉ đi rồi khi nào nấu xong tụi con sẽ kêu bà nha” Vi tiếp lời Thiên Vũ
“Thôi được rồi ! 2 đứa cần gì thì cứ gọi bà” cụ Ngạn đành chịu thua
“Dạ, tụi con biết rồi”