Vũ choàng tỉnh dậy, nhìn qua cạnh đã không thấy Vi đâucả, Vũ liền bật dậy, chạy vào bếp… vẫn không thấy… Bỗng một cảm giác sợhãi dâng lên trong lòng… Vũ chụp lấy điện thoại định bấm gọi thì vừa lúc đó cửa nhà bật mở, Vi đang khệ nệ xách một đống đồ bước vào…
“Cậu dậy rồi à ?” Vi hơi ngạc nhiên khi thấy Vũ đang đứng đó và nhìnmình với ánh mắt rất lạ… Ngay lập tức Vũ chạy đến và ôm chầm lấy Vi,thật chặt… khiến Vi chẳng kịp phản ứng…
“Cậu đi đâu thế ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !”
“Tớ… tớ chỉ đi mua ít đồ để nấu bữa sáng thôi mà, nhà chẳng còn gì để ăn cả ! Cậu sao thế ?” Vi thấy Vũ có gì đó lạ lạ nhưng quả thật rất… đángyêu >_
“Lần sau đi đâu cũng phải nói tớ đưa đi nhé ! Tớ không muốn cậu đi 1mình, nếu lỡ lại xảy ra chuyện…” Chưa nói hết câu Vi đã lấy ngón tayngăn lại không cho Vũ nói tiếp
“Không có chuyện gì xảy ra cả, cậu lo lắng thái quá rồi đó… Nếu vì sợxảy ra chuyện mà đi đâu tớ cũng bắt cậu đi theo không phải là rất phiềnphức sao ? Cậu bình tĩnh đi ! Mọi chuyện đã qua rồi ! Sẽ không lặp lạinữa đâu, cậu đừng lo, lần sau tớ nhất định sẽ cẩn thận hơn !” Vi mỉmcười “ Giờ thì đi rửa mặt để chuẩn bị ăn sáng nhé ! Tớ xong ngay đây !”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, cậu không nhanh lên sẽ trễ giờ làm đấy !” Vi cương quyết
Nhắc tới đi làm… bỗng nhiên máu nóng lại sôi sục trong người Vũ… tên Hạo Minh khốn kiếp… nếu không nhờ Vi ngăn cản thì Vũ đã thưa hắn ra tòa đểhắn phải tự chịu trách nhiệm với hành động của mình rồi nhưng vì Vikhông muốn làm lớn chuyện nên tạm thời bỏ qua cho hắn vậy… Từ nay Vũkhông muốn dính líu gì tới hắn nữa, bởi vậy dù có chết thì Vũ cũng không bao giờ tiếp tục làm việc cho hắn… ánh mắt Vũ bừng bừng sát khí…
———————————
“Cậu đi nhé !” Vi tiễn Vũ ra cửa, hôm nay Vi không đi làm, vì vụ tai nạn hôm nọ, sức khỏe của Vi vẫn chưa bình phục hẳn nên Vũ bắt Vi phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới được đi làm lại
“Ừm tớ đi giải quyết một số việc ở công ty một lát rồi về ngay !”
“Ủa… sao thế ? Tớ đã nói là tớ ở nhà một mình được mà !”
“Được rồi ! Tớ đã quyết định rồi !” Không để Vi nói thêm Vũ liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa….
Nhưng rồi…Chợt nhớ ra… Vũ quay đầu lại mỉm cười và nói “Anh đi nhé, vợyêu !” Đã vậy còn kèm theo nụ cười đầy sát thương nữa chứ. Vũ không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng bỗng nhiên rất muốn làm nên cứ làmthôi, với lại… biểu hiện của Vi lúc đó cũng rất dễ thương mà ^^ Vũ cườithầm, tự đắc ý với hành động vừa nãy của mình…
Còn về phần Vi… vì quá bất ngờ nên vẫn còn đứng đó như trời trồng… cậuấy…sao lại như vậy ? Vi ngồi xỏm xuống đất, 2 tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng thật ra là rất vui sướng… chết rồi ! Làm sao mà thoát rađược nữa đây ? Không khéo mình sẽ làm chuyện phạm pháp mất thôi… huhu…
————————————
“Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi !” Vũ để lá đơn trước mặt Hạo Minh, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng
“Vũ không cần phải làm thế ! Tôi không nhận đâu !” Hạo Minh tuy đã lấylại được vẻ phong độ ban đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn ánh lên sự bithương
“Anh không nhận là chuyện của anh, tôi sẽ không đi làm nữa, chào anh !” vẫn ánh mắt lạnh lùng như thế, Vũ quay lưng bỏ đi
“Khoan đã ! Có thể nghe tôi nói được không ? Tôi… tôi… rất hối hận vềnhững gì đã gây ra với Nhật Vi ! Tôi… tôi thật sự xin lỗi !” Bước chânđã Vũ dừng lại…
“Thật sự… thật sự lúc đó tôi không thể tự chủ được hành động… tôi đã quá đau khổ… tôi đã tự dằn vặt bản thân rất nhiều lần… tôi xin lỗi” HạoMinh gục mặt vào 2 bàn tay, giọng nói run run như đang xúc động, tỏ vẻhối lỗi tận cùng…
Vũ vẫn đứng đó… không nói một lời… cũng không quay đầu lại…
Lát sau… Hạo Minh ngẩng mặt lên, đôi mắt đã đỏ ngầu… “Vũ không cần nghỉviệc ! Vì tôi mới là người phải làm như thế ! Ngày mai tôi sẽ bay sangCanada và không bao giờ làm phiền Vũ nữa ! Hi vọng Vũ và Vi sẽ tha lỗicho tôi…”
Vũ vẫn lặng im… nhưng trong thâm tâm Vũ biết Vũ đã không còn lý do gì để trách con người này nữa rồi…