“Cảm ơn.”
Đường Uyển có ấn tượng với cô ấy cũng không tệ.
Cả hai đều không có tính cách không nói nhiều, hòa thuận như suối róc rách gặp nhau, bầu không khí yên bình.
Hai người lặng lẽ đi cạnh nhau một đoạn đường, khi đến gần nhà mình ngõ hẻm, Lâm Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái bên cạnh, há miệng vài lần, chần chờ không nói nên lời. cuối cùng gọi cô ấy nhẹ nhàng.
“ Đường Uyển.”
“Hả?”
Cô ấy dừng lại, “Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”
Đường Uyển cũng dừng lại, ôn hòa nhìn cô: “Ừ,cậu muốn hỏi gì?”
Lâm Đồng khó chịu kẹp mái tóc gãy bên cạnh mình vào tai, “Tôi muốn hỏi, Từ Thiệu Châu có phải là bạn trai của cậu không?” Đó là một câu hỏi được mong đợi sự trả lời đã lâu
Đường Uyển cong môi trả lời cô: “ Bây giờ không phải, nhưng tương lai sẽ là.”
“Có phải cậu đuổi theo anh ấy trước không?”
Sở dĩ Lâm Đồng có suy đoán như vậy là bởi vì cô không thể tưởng tượng được chàng trai lạnh lùng trầm mặc kia lại chủ động theo đuổi một cô gái Nghĩ đến cảnh tượng tình cảm của anh, cô ấy có chút ghen tị, trong lòng còn có một tia ghen tị quấn lấy, cho nên trong lòng cô ấy không muốn người chủ động là anh
Cô gái trước mặt gật đầu: “Ừ.”
Cô ấy cười, “ Cậu rất dũng cảm.”
Ít nhất…..dũng cảm hơn cô ấy.
Khi Lâm Đồng nói điều này, đôi mắt của cô ấy có chút cô đơn.
Đường Uyển biết rằng cô ấy thích Từ Thiệu Châu, đồng thời cũng biết rằng cô ấy sẽ không trở thành tình địch của cô, bởi vì một học sinh giỏi với điểm số cao như cô ấy nhất định là nhận quá nhiều kỳ vọng từ cha mẹ và giáo viên, vì vậy cô ấy không thể tùy tiện làm những gì mình muốn.
Đường Uyển không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Khi con người lớn lên, ai rồi cũng sẽ trở nên dũng cảm.”
“Mong là như vậy.”
Lâm Đồng gượng cười nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, vừa đi vừa dừng, lúc nào không biết đã đến con ngõ bên cạnh cửa hàng hoa.
Lâm Đồng nói lời tạm biệt với cô: “Được, tôi ở đây thôi, tôi vào nhà đây.” “
“Được rồi”, Đường Uyển liếc nhìn con hẻm tối và những ngọn đèn đường bị hỏng, thản nhiên hỏi: “Tối quá, cậu có thấy rõ đường không không?”
“Không sao, đi vài bước nữa là tới rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người vẫy tay chào tạm biệt.
Lâm Đồng đến gần con hẻm tối và chậm rãi đi bộ, đột nhiên, một chùm ánh sáng từ phía sau chiếu vào, chiếu sáng con đường phía trước. Bóng của cô ấy được chiếu trên mặt đất và kéo dài rất dài.
Cô ấy sững người một lúc, không khỏi quay đầu lại nhìn thì phát hiện chính là Đường Uyển đã bật đèn pin điện thoại soi cho cô ấy
“Vào đi, lần sau nhớ mang theo đèn pin.”
Dưới ánh đèn, cô gái lộ ra vẻ dịu dàng.
Giờ khắc này, Lâm Đồng đột nhiên hiểu rõ, tại sao cô có thể khiến cho người thanh niên kia đối đãi khác biệt.
Bởi vì cô ấy có ánh sáng phát ra từ con người của cô ấy
Rất ấm áp….
Lâm Đồng nở một nụ cười chân thành, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Nhà cô ấy thực sự không xa chỉ cách hai nhà là đến. Sau khi cô ấy mở cửa và bước vào, Đường Uyển đặt chiếc điện thoại đang cầm xuống và tắt đèn pin.
Lâm Đồng vừa về đến nhà, anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.Thấy cô về, mẹ đang ngồi xem TV trong phòng khách vội vàng tiến lên giúp cô cởi cặp sách: “Sao hôm nay con về muộn thế? Cô giáo giữ con lại sao?” Cô nhẹ nhàng giải thích: “Ngày cuối cùng huấn luyện, giáo viên chỉ nói thêm một chút.”
“Lâu quá, hơn tám giờ rồi, cô giáo con không cảm thấy buổi tối con gái về nhà không an toàn sao?”
“Con về với bạn.”
Mẹ Lâm nhíu mày: “Nam hay nữ?”