Đường Uyển, người đã tốt nghiệp đại học được vài năm, đã sững sờ khi nghe thấy từ “lớp”sau đó nhớ ra danh tính của bên kia.
Đây là giáo viên chủ nhiệm lớp A7 của cô năm thứ hai trung học, cô giáo Lý Vân.
Kiếp trước, bởi vì bố qua đời, tâm tình không tốt, lại phát sốt, cho nên cô xin nghỉ phép hơn nửa tháng, bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Lần này, cô ấy trả lời: “Ngày mai ạ.”
Ngày mai là thứ hai. Cô Lý ở đầu dây bên kia trả lời, rồi hỏi về tình hình hiện tại của cô.
Cô không nói gì nhiều, chỉ nói là ổn.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lâm vào trầm tư, không biết bao lâu sau, cô đưa tay lên che ngực, dở khóc dở cười.
Tại thời điểm này, cậu ấy… vẫn còn ở đó, phải không?
Trường cấp ba mà Đường Uyển theo học là một trường cấp ba bình thường, rất gần nhà. Trước đây, khi còn đi học, nếu cô ấy không trực, cô ấy luôn bước vào lớp muộn nhất. Nhưng lần này, cô lại đi rất sớm.
Bầu trời nhiều mây, trên đường không có xe cộ, nhưng các quán ăn sáng ven đường đã mở cửa. Từ nhà đến trường, cô đã nhiều lần đi bộ đoạn đường ngắn năm phút này, và bây giờ cô lại đi bộ, nhưng tâm trạng của cô bây giờ đã khác.
Cô mua hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành ở quán bún đối diện trường, vừa ăn vừa bước vào khuôn viên trường. Dựa vào trí nhớ, cô tìm lại lớp A7 cũ, nhưng sau một thời gian dài, cô không còn nhớ chỗ ngồi hiện tại của mình nữa.
Việc này thật là xấu hổ.
Cũng may cô là người đến lớp sớm nhất nên có thời gian từ từ tìm kiếm. Cô mơ hồ nhớ rằng cô ấy ở trong nhóm thứ hai…
Đường Uyển đi từ phía sau ra phía trước, quét qua từng hàng. Khi nhìn thấy chiếc bàn sạch sẽ không có sách ở hàng áp chót, cô không khỏi dừng lại, yên lặng nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, những ký ức đã phủ bụi nhiều năm chợt hiện về trong đầu.
Đây là chỗ ngồi của anh ấy….
Cô nhớ rằng chỗ ngồi của mình cách anh ấy hai hàng ghế. Đó là, nhóm thứ hai, hàng thứ tư.
Cô đứng cúi đầu, trong tay cầm nửa cái bánh bao, lặng lẽ sắp xếp lại ký ức.
Cô không định thần lại cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
“Tránh ra.”
Giọng nói khàn khàn trầm trầm của người thanh niên cứ như vậy dội vào màng nhĩ cô sau nhiều năm.
Đường Uyển sững sờ.
Cô sững sờ quay đầu lại, bắt gặp đôi đồng tử màu nâu sẫm của thanh niên.
Từ Thiệu Châu.
Cô thì thầm tên anh trong đầu.Lúc này anh đã cao 1,8mvóc người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, mái tóc đen nhánh ngoan ngoãn buông xuống trên đôi mày đẹp, bóng dáng uyển chuyển khiến anh nhìn có chút u ám.
Anh vẫn như vậy dù kiếp trước hay kiếp này vẫn là một con người lạnh lùng và ẩn chứa sự u ám. Nhưng đối với Đường Uyển anh mãi là một người tốt nhất trong tâm trí của cô.
Thấy cô mãi đứng yên, Từ Thiệu Châu hơi nghiêng đầu dò hỏi, ánh mắt bình tĩnh không dao động.
Đường Uyển có hơi đỏ mặt, vội vàng tiến lên hai bước. Anh tùy ý duỗi đôi chân dài móc chiếc ghế dưới gầm bàn ra, dỡ chiếc cặp sách trên vai đặt lên lưng ghế, sau đó anh ngồi xuống, lấy một cuốn tiểu thuyết kinh điển nước ngoài ra đọc, chuyên tâm vào việc của mình.
Anh không nhìn cô, như thể cô chỉ là một người xa lạ. Kỳ thật lúc này bọn họ mặc dù học cùng lớp, nhưng cũng không quen biết, từ khi bắt đầu đi học đến nay cũng chưa nói quá năm câu. Có lẽ anh thậm chí còn không nhớ tên cô.
Đường Uyển đứng trước bàn làm học thêm hai giây, sau đó di chuyển chân đi về phía trước, tìm chính xác chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.Cô nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen sạch bóng, gặm bánh bao hấp, đầu óc bắt đầu trống rỗng.
Ngày 9 tháng 5 là ngày Từ Thiệu Châu nhảy lầu tự tử ở trường. Đó là ngày mai.
Mọi người đều nói rằng đó là do áp lực học tập quá nhiều, nhưng cô tin thực tế không phải vậy chắc chắn kiếp trước đã xảy ra sự việc gì đó nhưng bản thân cô cũng không rõ..
Lúc này ở kiếp trước, cô xin nghỉ phép nửa tháng, đến khi quay lại trường học mới biết chuyện này. Bản tin đưa tin học sinh lớp 11A7 nhảy khỏi tòa nhà, nhưng nó cũng không gây xôn xao dư luận nhiều.