Đường Uyển cảm thấy rằng gọi anh ấy như vậy sẽ khiến anh ấy tỏ ra thân thiết. Vì cô muốn theo đuổi anh ấy, tất nhiên cần phải đến gần anh hơn hơn.Và cô cũng rất yêu thích cái tên đó.
Thiệu Chu Từ không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là cau mày nói: “Kỳ quái.”
Không phản đối? Đó là đồng ý
Cô cong môi cười: “Không sao, em gọi vài lần nữa, anh sẽ quen.”
“…”
Từ Thiệu Châu ngậm ống hút sữa trong miệng cụp mắt xuống, không không bác bỏ lời nói của cô
Sau khi ăn tối xong, tôi xem phim thêm hai tiếng nữa, đã chín giờ tối. Đường Uyển cảm thấy tối nay mình quá tự phụ, tự phụ đến mức không làm bài tập cũng không làm đề kiểm tra.
Cô xoa mặt và lấy ra một đống bài tập về nhà từ cặp sách của mình.
Khi Từ Thiệu Châu chuẩn bị bước vào phòng với chiếc máy tính xách tay, cô nhặt chiếc ô gấp màu đen trên bàn cà phê và đưa cho anh ta, “A Châu, đợi một chút, đây là chiếc ô của anh hãy cất nó đi, đừng làm mất nó.”
Từ Thiệu Châu dừng lại, và đôi mắt anh rơi vào chiếc ô mà cô đưa cho.
Chiếc ô của anh ấy?
Không có gì ngạc nhiên khi nó trông quen thuộc. Anh đã quen với việc để ô trong tủ giày ở lối vào, vì vậy rất tiện lợi khi mang theo khi ra ngoài.
Anh không biết cô ấy lấy nó ra lúc nào. Anh đi đến cửa, mở tủ giày định cắm ô vào thì phát hiện bên trong đã có sẵn một chiếc ô màu đen, anh sửng sốt trong giây lát. Anh khẽ nheo mắt, nhìn hai chiếc ô giống hệt nhau màu đen, mới muộn màng nhận ra chiếc ô trên tay mình chính là chiếc ô anh đã vứt đi lúc trước.
Nhưng, tại sao nó lại ở đây với Đường Uyển?
Từ Thiệu Châu cẩn thận nhớ lại thời điểm anh ấy đánh rơi chiếc ô, và thấy rằng đó là tháng trước.
Vào thời điểm đó, cả hai không có bất kì mối liên hệ nào với nhau trong lớp.
Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi ở bàn cách đó không xa, ánh mắt có chút thâm trầm.
Cô ấy… thực sự thích bản thân anh đến thế sao?
Đường Uyển không biết chàng trai trẻ đang nghĩ gì, cô bây giờ đang bận học và quyết tâm hoàn thành bài tập về nhà trước mười hai giờ.
23:55, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ học tập hàng ngày. Đặt bút xuống, cô duỗi chân tay, xoa xoa cổ đau, sau đó nhìn vào phòng của Từ Thiệu Châu. Ánh sáng trong phòng anh có thể được nhìn thấy qua khe cửa, nhưng không thể biết anh đã ngủ hay chưa.
Bác sĩ nói rằng anh ấy đã uống thuốc ngủ một thời gian trước, điều đó có nghĩa là anh ấy thường xuyên bị mất ngủ vào ban đêm…cô đã bỏ hết thuốc ngủ của anh vào ngày anh xuất viện
Nếu anh ấy không uống thuốc ngủ, liệu anh ấy có ngủ được không?
Nghĩ đến việc sáng nay anh ấy phải vất vả như thế nào để dậy đi học, Đường Uyển có chút lo lắng.
Ngay lúc cô đang cau mày suy nghĩ thì cửa phòng mở ra.
Từ Thiệu Châu rũ mi ra khỏi phòng, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng. Anh vặn mở nắp chai, ngẩng đầu muốn uống, nhưng khóe mắt thoáng thấy cô gái bên bàn cà đang nhìn mình chằm chằm.
Có một khoảng dừng không thể nhận thấy trong chuyển động của anh ấy. Anh tùy tiện uống hai ngụm nước, quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Mấy giờ rồi, em không đi tắm sao?” Cô gái ngoan ngoãn trả lời: “Em đi đây.
” Bây giờ đi ngay đây.”
Anh đứng trước tủ lạnh một lúc sau, uống hết nửa chai nước khoáng. Tuy nhiên, người với nói anh sẽ đi tắm sớm không di chuyển, nhưng vẫn đang nhìn anh.
Tay cầm cái chai nắm chặt, Từ Thiệu Châu mặt không chút thay đổi nhìn cô “Nhìn anh làm gì?”
Đường Uyển ngẫm nghĩ nói: “ Em đang nghĩ, đêm nay không biết có nên ngủ với anh không.”
“!?”
Vẻ mặt anh có chút căng thẳng. Mím môi im lặng hai giây, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đường Uyển, đừng đẩy mình đi quá giới hạn.”