Đường Uyển bất đắc dĩ nhướng mày, “Ồ, vậy thì tớ sẽ không hỏi nữa.”
Cố Giai Giai nghẹn ngào, quay sang nhìn cô chằm chằm “Hỏi đi!”
“Chính cậu không nói với tớ.”
Cô ấy lại rên rỉ, “Hỏi lại đi chứ?” Không biết người ta xấu hổ sao?”
“Được rồi, được rồi, ” Đường Uyển lại miễn cưỡng hỏi, “Vậy, Cố tiểu thư, lý tưởng của cậu là cái gì?” “
” Này này.”
Cô ấy không biết mình nghĩ đến cái gì hai tay ôm mặt, cười khổ, ngượng ngùng một lúc rồi ghé vào tai cô thì thầm lý tưởng của mình với cô.
Đường Uyển chưa bao giờ nghĩ rằng lý tưởng của cô ấy là viết và xuất bản những tiểu thuyết đam mỹ như vậy.
Cô ấy muốn trở thành một nhà văn.
Nghe thấy cô ấy còn muốn miêu tả cảnh tượng như vậy, Đường Uyển vội ngăn lại, “Không cần nói, tớ hiểu, tớ hiểu mà.”
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, Cố Giai Giai bĩu môi ngồi xuống, lộ ra vẻ nhỏ nhen đôi mắt oán giận, “Cậu không hiểu phong cách của tớ, người khác muốn nghe tớ còn không muốn nói cho.”
Đường Uyển cười một cách ngây thơ, “Được rồi, đừng làm ồn ào nữa, đây là lớp học tiếng Anh, và giáo viên sẽ bắt đọc thuộc lòng văn bản này, cậu đã ghi nhớ nó chưa?”
“Này, không…”
Cố Giai Giai cuối cùng cũng bình tĩnh lại, và nhanh chóng lấy tờ giấy tiếng Anh ra.
Đường Uyển đặt đề thi Olympic Toán học và mẫu đơn đăng ký lên bàn.
Buổi trưa. Quán ăn trước cổng trường.
Đường Uyển khẽ cắn đũa, nhìn người đàn ông đối diện đang yên lặng ăn cơm, có chút do dự không nói nên lời.
“Muốn nói gì thì nói,” anh dừng đũa, ngước mắt nhìn cô bằng ánh mắt không rõ ràng.
Cô lập tức đặt đũa xuống bát, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Chàng trai đến gặp tôi hôm nay là Chu Chấn Quân từ lớp 2. Cậu ấy là anh họ của Cố Giai Giai em gặp cậu ta tại bữa tiệc sinh nhật của Giai Giai. Lần này anh ấy được cô giáo toán học của chúng ta ủy thác đưa bài kiểm tra cho em.”
“Ừ.”
Anh cụp mi, vô tư nhặt rau trong bát.
Đường Uyển hơi nghiêng đầu, bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh, cười hỏi: “Ách, hôm nay anh nhìn thấy em nói chuyện với anh ta… anh ghen sao?”
Cuối cùng, anh khẽ liếm đầu răng, dựa lưng vào người. dựa vào lưng ghế nhìn sang một bên, vẻ mặt cùng giọng điệu có chút lạnh lùng, “Không phải.”
“Anh nói dối.”
Đường Uyển khoanh tay chống cằm, chậm rãi nói, như là nói hài hước, “A Châu, khi nào anh nói dối, anh sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt em.”
Mấy ngày nay, cô đã đoán ra được tính tình của anh.
Từ Thiệu Châu đưa mắt nhìn cô chằm chằm, mím môi không nói gì, ánh mắt dữ tợn nhưng không có lực ngăn cản, ngược lại lộ ra một tia tức giận.
Chuẩn bị xong xuôi, Đường Uyển cất đi, cầm bát đũa gắp hai ngụm cơm, vẻ mặt khả ái.
Cô ăn gần xong, lấy khăn giấy lau miệng, “Em no rồi, về phòng học thôi.”
Anh đứng dậy đi trả tiền.
Hai người đi bên đường.
Đường Uyển thấy quán trà sữa bên kia đường đang có sự kiện, mua một cốc trà sữa được tặng một cây kẹo mút sữa, cô bỗng thấy thèm thuồng, quay sang hỏi anh có muốn uống gì không, lại thấy anh đang nhìn xuống, không biết anh đang nghĩ gì.
Cô dừng lại, vươn tay kéo góc áo anh, “A Châu, anh muốn uống trà sữa không?”
Từ Thiệu Châu định thần lại, liếc nhìn quán trà sữa cách đó không xa nhẹ giọng đáp: “Không. Không muốn uống.”
” Vậy anh muốn ăn kẹo sữa sao?”
“Ừ.”
Đường Uyển cong môi rút tay lại: “Vậy anh ở đây chờ em, em đi mua.”
Thấy nhiều người xếp hàng như vậy, anh vừa định nói không cần thì cô chạy vèo đến bên đó, tóc đuôi ngựa của cô thấp thoáng
Chi tiết nhỏ này nó vô tình len lỏi vào mắt và tim anh.