Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’



*Nguyên gốc: Xác hóa sáp, Adipocere*

Điện thoại là Quản Thịnh Văn gọi tới.

“Tiểu Hứa, có một hiện trường cô đến giúp tôi một tay được không?”, thanh âm Quản Thịnh Văn truyền đến có chút uể oải: “Con trai tôi sốt cao quá, bây giờ đang nằm viện, tôi phải ở đây trông nó.”

“Được!”

Không nói hai lời, Hứa Luật ngay lập tức đồng ý.

“Tôi đã nói qua chú Mạc, lát nữa cô qua Cục nhận các tài liệu liên quan nhé! Còn y cụ … cô tự mình đem theo được không?”

“Đương nhiên!”

Mỗi pháp y đều dùng bộ y cụ của riêng mình, cho dù hiện tại có làm việc hay không cô vẫn luôn mang theo bên mình.

“Hiện trường đó cứ giao cho tôi, anh chăm sóc cho bé đi!”

Một cuộc trò chuyện rất ngắn, cúp điện thoại, Hứa Luật đứng dậy chuẩn bị lên lầu thay quần áo, đến cầu thang, cô đột nhiên dừng bước hỏi người đang nằm trên ghế: “Đường Tố, có vụ án anh muốn đi cùng không?”

Mười lăm phút sau hai người đã có mặt tại Cục cảnh sát.

Nghề pháp y không tàn khốc như trong miêu tả của mấy bộ phim truyền hình kiểu như chạy xấc bất xang bang, thi thể làm trở tay không kịp. Theo thống kê hàng năm trong nước có đến hơn hàng chục triệu trường hợp chết bất thường, số người tự sát lên đến hai trăm tám mươi ngàn người, chết vì dùng phải độc phẩm lên đến hai trăm ngàn, tử vong do tai nạn giao thông khoảng gần một trăm ngàn, tai nạn lao động vào khoảng một trăn bốn mươi ngàn, ngoài ra còn nhiều nguyên nhân tử vong khác …

Mà tất cả những thứ này đều cần pháp y ra tay xử trí.

Theo báo cáo, tỉ lệ phạm tội tại thành phố Tân không cao so với mặt bằng chung trong cả nước nhưng hàng năm ước tính có hơn hai ngàn vụ không bao gồm tai nạn giao thông.

Công việc của pháp y như Hứa Luật và Quản Thịnh Văn gần giống nhau, chủ yếu là phụ trách thăm dò hiện trường, kiểm tra thi thể, phân tích hiện trường; còn những hiện trường nhỏ và đơn giản khác do các pháp y khu vực phụ trách.

Cô cầm tư liệu vụ án từ trong văn phòng trực, Hứa Luật nhờ chú Mạc Thông cấp một chiếc xe, sau đó cùng Đường Tố chạy nhanh đến hiện trường. Mạc Thông cũng phái thêm một trợ lý pháp y tên Tiểu Lưu đi theo.

Tiểu Lưu phụ trách lái xe, Hứa Luật dùng thời gian này đọc toàn bộ tài liệu liên quan.

Án phát ở bãi rác khu Văn Hương nằm ngoại thành thành phố Tân, khi nhóm Hứa Luật đến khu vực đã được niêm phong.

Hứa Luật cầm y cụ của mình hướng về phía đường phân cách, lấy giấy tờ chứng minh đưa cho cảnh viên canh giữ ở đó, Đường Tố không đi theo mà đứng một chỗ.

“Đường Tố?”

“Có mang theo máy chụp hình không?”, Đường Tố đột nhiên hỏi.

“Có!” Camera là một trong những vật bất ly thân của cô, dùng để chụp hiện trường.

“Chụp toàn bộ tình hình tại hiện trường”, anh đưa máy chụp hình cho Tiểu Lưu phân công nhiệm vụ.

“Chuyện này …”, Tiểu Lưu còn đang lơ ngơ.

“Anh ấy nói thì làm ngay đi!”

Hứa Luật biết Đường Tố không phải là người làm chuyện phí công vô ích, lần này anh bắt làm vậy chắc chắn là có lý do riêng. Để Tiểu Lưu chụp ảnh, Hứa Luật và Đường Tố tiến đến khu vực có mấy chiếc túi.

Chưa đến gần đã ngửi thấy nồng nặc mùi hôi thối.

“Xin chào! Tôi là Pháp y Hứa!” Cô tự giới thiệu mình với Đội trưởng Lý.

“Pháp y Hứa, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu”, Đội trưởng Lý bắt tay cô: “Anh Quản có gọi điện thoại nói với tôi rồi, có cô đến hỗ trợ, vụ án nhất định không gặp chút rắc rối nào.”

Hứa Luật không hàn huyên với ông ta mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tình huống thế nào?”

“Đây, cái túi này”, Đội trưởng Lý chỉ vào một chiếc túi ướt nhẹp cách đó vài bước: “Nơi đây chưa được cấp phép là nơi xử lý rác, nhưng dân cư quanh vùng đều mang hết rác thải đến nơi này đổ, Bình thường không có ai quản lý, khoảng ba bốn tháng cơ quan chính quyền lại tổ chức một đội đến thu gom làm vệ sinh. Thi thể này là do mấy công nhân đang dọn dẹp phát hiện được.” Ông ta chỉ vào một lỗ hổng bên thành túi, ‘Thi thể hóa Adipocere’. Nghĩ đến cặp chân nhăn nhúm kia ông vẫn còn cảm thấy buồn nôn.

Ông nhìn gương mặt còn khá trẻ của Hứa Luật, trong lòng còn vài phần hoài nghi. Tuy đã nghe danh pháp y Hứa nhưng theo ông ‘Gừng càng già càng cay’, nha đầu này thật sự lợi hại chứ?

Anh Quản à anh Quản … anh đừng có hại tôi chứ!!! Hứa Luật vừa nghe ông Lý tường thuật, vừa quan sát tình cảnh xung quanh.

Hiện trường đổ rác không được cấp phép được xem như là hiện trường nằm ngoài giới hạn. Như vậy độ khó càng cao bởi không có camera giám sát, mỗi ngày trôi qua đều biến đổi muôn hình vạn trạng, cơ bản không có chút đầu mối.

Tình trạng của thi thể cũng thế, không cần phán đoán cũng biết được cái chết có khả nghi có khả năng là án mạng … bởi thi thể đâu thể tự mình chui vào trong túi.

Đã có nghi ngờ, bắt buộc phải tìm cho rõ.

Theo lời khai của Hoàn Vệ, một công nhân đến dọn vệ sinh: “Sáng nay nhóm chúng tôi được phân nhiệm vụ đến xử lý khu vực rác thải này, khi dọn được một nửa liền cảm thấy một mùi rất thối xông lên, còn nói giỡn với nhau là có đống chuột chết bên trong đó. Dọn tiếp một hồi, thì phát hiện chiếc túi lớn đó, mọi người lại nghĩ ai đem chó chết heo chết cho vào bao, đang tính thu đi thì miệng túi bị tuột ra, lộ ra hai cái chân người, mấy người chúng tôi bị dọa chết khiếp … sau đó nhanh chóng báo cảnh sát.”

Hứa Luật hỏi: “Mỗi lần mọi người đến tổng vệ sinh đều dọn dẹp sạch sẽ sao?”

“Đó là đương nhiên”, gã công nhân tên Hoàn Vệ nhìn cô một cái.

Hứa Luật: “Lần tổng vệ sinh trước là khoảng thời gian nào?”

“Khoảng ba bốn tháng trước … làm sao?”

Hứa Luật hỏi xong câu này, liền quay sang Đội trưởng Lý: “Toàn bộ chiếc túi cho đưa về nhà tang lễ thôi!”

Hiện trường điều tra chẳng còn chút giá trị, lo thi thể vẫn tốt hơn.

Theo lẽ thường, chỉ có Sở cảnh sát cấp quận mới được trang bị phòng giải phẫu chuyên biệt, còn cấp huyện xã thường sẽ nghiệm thi ngay trong nhà tang lễ. Dù sao giá thành trang bị một phòng giải phẫu hoàn chỉnh cũng không rẻ. Thành phố Giang và thành phố Tân là một trong những thành phố lớn mới có thể trang bị nổi thiết bị tiên tiến.

Phía bên kia, Tiểu Lưu cũng đã chụp ảnh hiện trường xong xuôi. Ba người quay vào xe về nhà tang lễ.

“Pháp y Hứa, cô biết người bên Bộ Tư Pháp gọi chúng ta là gì không?”, Tiểu Lưu vừa lái xe vừa cười nói, “Đều gọi chúng ta là nhân viên ba ‘cửa’: Ăn ở quán cơm, ngủ ở nhà trọ, làm việc ở nhà tang lễ.”

Kiểu xưng hô như vậy Hứa Luật cũng đã nghe qua. Giới pháp y ai cũng hiểu, điều này cho thấy hành nghề pháp y rất gian khổ, nhiều lúc vì án mạng mà thay vì anh được nghỉ ngơi bên gia đình thì lại phải làm bạn với thi thể.

“Tiểu Lưu, tôi hỏi anh Xác hóa sáp, Adipocere* nghĩa là gì?”

Tiểu Lưu là trợ lý của pháp y Quản Thịnh Văn, đã từng theo Quản Thịnh Văn xử không ít vụ nhưng ‘Thi thể hóa Adipocere’ là lần đầu tiên anh ta gặp phải: “Pháp y Hứa, có phải nghĩa là dạng này thi thể không bị thối rữa đúng không? Xác hóa sáp, Adipocere* (Sáp mỡ tử thi) là một hiện tượng đặc biệt của thi thể, thi thể trải qua một thời gian dài ở dưới nước hoặc nơi ẩm ướt yếm khí, chuyển biến từ từ, mỡ dưới da bị thủy phân (phân giải) thành acid béo và glycerine, acid béo và sản phẩm phân giải của protein là acid amin (amino axit), tạo thành hợp chất acid béo, kết hợp với ion Ca2+, Mg2+ hình thành một dạng sáp màu trắng, được gọi là adipocere. Pháp y Hứa, lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này, lát nữa cô nhất định phải cho tôi mở mang tầm mắt.”

Hứa Luật nhìn gương mặt anh ta tràn đầy phấn khởi, cô nở nụ cười mang hàm ý xâu sa: “Nhất định!”

Đến nhà tang lễ, chiếc xe chở thi thể cũng vừa đến!

“Tôi đến giúp!”, Tiểu Lưu xung phong không cần người nhắc, tiến đến giúp di chuyển thi thể.

Hứa Luật kéo tay anh ta lại, đưa cho anh ta một chiếc khẩu trang hoạt tính: “Anh muốn giúp tôi không cản, nhưng phải biết tự bảo vệ mình.”

Vừa trông thấy thi thể, từ tình hình cùng mùi tỏa ra trên ‘Thi thể hoá sáp’ đại khái có thể đoán được tử thi đang phân hủy ở mức cao, như vậy chắc chắn sẽ sản sinh khí độc, khẩu trang hoạt tính cũng giúp loại bỏ phần nào độc tố.

Có người tự nguyện đến giúp nhân viên bên nhà tang lễ cầu còn không được. Hợp lực đem túi đựng thi thể lôi khỏi thùng xe đặt vào bàn giải phẫu phía bên trong. Làm một mạch, một lúc sau Tiểu Lưu xoay nhanh người chạy ra ngoài … ói mật xanh mật vàng.

Hứa Luật trang bị găng tay, khẩu trang hoạt tính, muốn gọi Tiểu Lưu vào hỗ trợ nhưng trông anh ta còn đang nôn mửa ngoài kia, liền đưa bộ găng tay cùng khẩu trang qua cho Đường Tố: “Giúp một tay!”

Đường Tố cũng chẳng nói thêm lời nào, tiếp nhận sau đó theo bước cô đem thi thể từ trong túi lôi ra ngoài. Thi thể được đặt trên bàn giải phẫu, vì mỡ đã được chuyển hóa thành sáp nên khi lấy ra cũng không chút khó khăn.

Từ trong chiếc túi, có thể nhìn thấy thi thể mặc một chiếc áo hoa ngắn tay cùng chiếc quần tây đen đã thấm ướt nước. Toàn bộ thi thể được bao bởi một lớp sáp dày, da dẻ bị ẩm đến mức nhăn nheo.

Nạn nhân là nữ, quần áo chỉnh tề, không có dấu hiệu bị lôi kéo, từ quần áo cũng như vóc người có thể phán đoán là một lão bà, tuổi tác đã cao. Bởi vì mặt hướng phía đuôi túi nên phần mặt bị lớp sáp đóng khá dày, không cách nào thấy rõ dung mạo.

Lời tác giả: Vụ án mới!!! Không biết Giáo sư Đường và Hứa Luật sẽ kết hợp với nhau như thế nào???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.