“Đừng để ý đến hắn!”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Đường Tố nói với Tô Tử Khiêm: “Từ giờ trở đi, không cần cho người vào tiếp tục tra hỏi hắn.”
Qua chiếc kiếng nhìn xuyên qua phòng thẩm vấn. Tên Trần Khánh Khôn hai tay đút túi áo, bình tĩnh, ung dung ngồi trên ghế.
Giọng Đường Tố lạnh nhạt: “Hắn đã sớm chuẩn bị được xem trò vui!”
Hứa Luật: “Xem trò vui?”
“Ừm! Hắn tự tạo ra một màn kịch!”, Đường Tố nhếch miệng: “Hắn tự cao tự đại, vô cùng tin tưởng rằng cảnh sát không có chứng cứ cáo buộc hắn. Trước đây anh đã từng nói, chuỗi hành vi này của hắn chính là ‘Vượt Qua’, hắn muốn tự tạo ra một ‘kỳ tích mới’, thỏa mãn ‘quyền lực’ của hắn. Quyền lực mà hắn muốn chính là khả năng có thể khống chế cục diện. Giết người, chuyện này đối với hắn quá đơn giản, cũng không tài nào thỏa mãn được sở thích này của hắn. Hắn muốn chính là _ _ _”, nói đến đây anh ngừng một chút, ánh mắt nhìn về hướng Tô Tử Khiêm: “Điều khiển được phương hướng của dư luận, tạo nên sự khủng hoảng ở người dân, đem cảnh sát quay như chong chóng. Cuối cùng có thể thoát được sự trừng phạt của pháp luật. Đừng quan tâm đến hắn. Các người càng chú ý đến hắn, càng căng thẳng, hắn càng có cảm giác thành công.”
“Chờ một chút … Vậy ý của anh là … Chúng ta không làm gì được hắn?”, Hứa Luật dường như không tin vào tai mình: “Chúng ta chỉ có thể tạm giam hắn, chờ hết thời hạn, phải thả hắn ra?”
“Không phải chúng ta!”, Đường Tố sửa lại cách dùng từ: “Là ‘Bọn họ’.” Anh đưa mắt liếc nhìn ‘phía thứ ba’: “Bọn họ chính là những tên cảnh sát này … Không làm gì được hắn. Còn ‘Chúng ta’ đương nhiên không hết cách. Em còn có anh.”
Tô Tử Khiêm đã sớm lãnh giáo sự ‘Phân biệt đối xử của giáo sư Đường’, đá mắt nhìn Hứa Luật một cái — Đến em đi!!!
Hứa Luật khóc dở mếu dở: “Anh có biện pháp gì?”
“Đối phó với kẻ điên, phải để kẻ điên trị!”, Đường Tố nói ra một câu đầy ẩn ý sâu xa, sau đó bàn giao cho Tô Tử Khiêm: “Các anh thông báo với đám phóng viên của mấy tờ báo chính thống trong thành phố Giang, tiết lộ cho bọn họ một số tin tức quan trọng, để bọn họ phối hợp với công việc của cảnh sát.”
Ngày hôm sau, trên báo chí truyền hình thành phố Giang đưa ra hai luồng tin tức. Một luồng tin cho rằng vụ án này còn kinh khủng hơn vụ án của Trương Tùng năm đó gấp nhiều lần. Một số khác thì đưa ra ý kiến ngược lại, cho rằng tất cả là do sức ảnh hưởng to lớn của vụ án Trương Tùng, vụ án lần này cũng học theo vụ năm đó.
Trong khi hai luồng tin tức trái ngược đua nhau đưa tin, bên phía Cục cảnh sát lại nhận được một lá thư của hung thủ, mà ngay lúc này Trần Khánh Khôn vẫn còn đang bị tạm giam trong đồn cảnh sát.
— Nghe nói các người đã bắt được kẻ tình nghi … Chính vì thế đã có thể kết án được rồi ư. Vậy tôi có nên giết thêm một người để ăn mừng hiệu suất làm việc của cảnh sát …
Đường Tố ngồi nơi sofa phòng khách nhìn tin tức mới nhất: “Xem đi! Đây chính là điều hắn muốn!”
Hứa Luật khoác chiếc áo khoác bằng bông thật dày, tay cầm chén thuốc bắc giải cảm, mũi khụt khịt, dùng giọng mũi nói chuyện với anh: “Xem ra anh không cảm thấy ngạc nhiên!”
“Bất ngờ? Có gì đáng ngạc nhiên”, ánh mắt đang nhìn màn hình vi tính từ từ chuyển sang phía Hứa Luật: “Mấy trò mèo của hắn anh sớm đã nhìn thấu. Dựa vào tính cách tự phụ của hắn, xuất hiện loại chuyện thế này chẳng có gì bất ngờ …. Em đột nhiên bị cảm mới khiến anh bất ngờ đây.”
Hứa Luật nhấp một ngụm thuốc: “Rõ ràng là do gần đây thời tiết thay đổi!” Tối hôm qua cô đã cảm thấy cổ họng đau rát, nhanh chóng uống thuốc rồi. Vậy mà … sáng nay thức dậy vẫn bị cảm. Cô giơ tay xoa mạnh huyệt thái dương, cảm giác đầu đau không chịu nổi, đành phải xin nghỉ phép.
Một giây sau, một đôi tay nối tiếp động tác này của cô, lực vừa đủ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Aidda! Dựa vào ngón nghề này của anh, sau này nếu như có thất nghiệp cũng không lo không kiếm được việc làm”, trở thành chuyên gia trong lãnh vực massage chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Đường Tố không có ý kiến, chỉ hừ nhẹ một tiếng, cầm chiếc tách trong tay cô, đặt ở trên bàn. Đỡ cô nằm xuống đùi anh, điều chỉnh tư thế thích hợp rồi tiếp tục vì cô ra sức phục vụ.
“Anh không đi qua Cục sao?”, Hứa Luật vừa nhắm mắt vừa hỏi.
Đường Tố: “Không!”, ngừng một chút, anh bổ sung thêm, “Hiện tại em cần anh!”
Cô mở mắt, thu hết đôi mắt của anh vào tầm mắt mình: “Làm sao anh biết?”
“Bệnh nhân lúc nào cũng rất yếu đuối, cần người chăm sóc!”, anh nói.
Hứa Luật nheo mắt: “Ồ! Anh cũng biết chuyện này ư!”, đối với những lý luận về phương diện tình cảm của người bình thường này lẽ ra anh phải khịt mũi coi thường mới đúng chứ.
Đôi tay đang xoa xoa huyệt thái dương cho cô chợt khựng lại: “Điều này học được từ bà Minh Hoa. Khi anh còn bé, chính bà dùng luận điệu này nói chuyện với anh, bảo rằng nhất định phải làm bạn với anh.”
“Anh cũng bị bệnh?!?”, Hứa Luật cảm thấy thật thần kỳ. Giáo sư Đường không việc gì không làm được mà cũng bị ốm ư???
Đường Tố giải thích: “Vấn đề này không nằm ở anh. Khi đó anh còn nhỏ, là trách nhiệm của bà Minh Hoa.”
“Mẹ anh ….”, miệng vô thức bật ra hai từ này, trong đầu Hứa Luật không ngừng suy nghĩ, bà Minh Hoa là một người phụ nữ thế nào đây? Có thể sinh ra được những người con như Đường Tu và Đường Tố: “… Nhất định rất đáng nể!”
“Bà chắc chắn sẽ rất vui khi nghe em nói vậy!”, Đường Tố đáp: “Anh sẽ đưa em đến gặp bà.”
“Gặp … gặp mẹ anh?”, đây gọi là gặp phụ huynh đúng không? Tim Hứa Luật đập loạn nhịp.
“Ừm!”, Đường Tố trả lời một cách tự nhiên: “Để bà chuẩn bị hôn lễ.”
“Hôn … Hôn lễ???”
Ông trời ơi! Sự việc có phải diễn ra quá nhanh không? Không phải vừa mới đây họ đang thảo luận chuyện vụ án sao? Làm sao có thể nhảy ra chuyện gặp người lớn, tổ chức hôn lễ rồi.
“Yên tâm, bà thích nhất làm những chuyện thế này. À! Anh nghĩ trước đó anh cũng nên đi gặp bố mẹ em!”, anh nhớ ra mình còn chưa gặp bên gia đình Hứa Luật: “Lúc nào chúng ta về nhà một chuyến.”
Anh nhắc Hứa Luật mới nhớ cô còn chưa nói với mẹ chuyện cô đã ‘Đổi bạn trai’. Từ trước đến nay mẹ Hứa luôn cho rằng cô và Tô Tử Khiêm là một đôi.
“Quyết định vậy đi!”
“Hả! Cái gì??? Quyết định cái gì?”, Hứa Luật trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
“Sau khi vụ này kết thúc, chúng ta đi gặp bố mẹ em!”, rồi anh đưa ra quả quyết: “Nhiều lắm chỉ cần ba ngày là phá án.”
Hứa Luật há hốc miệng, thốt không nên lời.
“Yên tâm! Tất cả đã có anh!”, anh thập phần tự tin, cúi xuống hôn cô: “Em chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh để mình mau chóng khỏe lên là được.”
“Đừng … Sẽ lây bệnh!”, Hứa Luật muốn tách ra.
Không biết do tác dụng của thuốc hay do tay nghề mát-xa của anh quá tài tình mà cô ngủ say sưa không biết gì.
Đến khi tỉnh lại, cả người cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Do ngủ một giấc dài nên khi thức dậy trời đã tối sầm.
Cô rời giường, ra khỏi phòng ngủ. Ngoài phòng khách đã sáng đèn, nhưng không trông thấy bóng dáng anh đâu.
Agatha đang đứng trước cửa bếp. Đi tới, thì ra anh đang loay hoay trước bàn bếp. Không phải là lần đầu tiên trông thấy anh làm cơm, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy …
Rất ngọt ngào … Rất an tâm …
Khiến tâm trạng cô trở nên kích động.
“Đường Tố!”, cô bước đến, ôm chầm lấy anh từ phía sau, “Đợi vụ án kết thúc, về gặp bố mẹ em nhé!”
Đường Tố đang cân đường trên cân tiểu ly, hành động đột ngột này của Hứa Luật khiến anh múc quá tay một ít.
“Sườn xào chua ngọt!”, Hứa Luật thò đầu ra từ đằng sau, nhìn món ăn trên bếp: “Ôi ôi … Món em thích nhất! Đói quá …” Nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt khiến bụng cô sôi réo ùng ục: “Em đi rửa mặt đã!”
Dứt lời liền chạy ù vào phòng tắm, để một mình Đường Tố đứng đó cau mày nhìn nồi sườn. Rõ ràng là anh đã canh lượng đường rất thích hợp … nhưng bây giờ …
Anh không thèm sử dụng cân tiểu ly nữa mà múc thêm một muỗng nhỏ bỏ vào, ngọt một chút cũng không sao.
Tâm tình của anh lúc này cũng vậy thôi … Rất ngọt.
*
Hết thời gian tạm giam.
Trần Khánh Khôn lững thững ra khỏi cổng lớn của Cục cảnh sát. Nếu như có cặp mắt quan sát tỉ mỉ sẽ thấy bước chân của hắn khá gấp gáp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Thái độ xử lý của cảnh sát khiến trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, đi ngang qua sạp báo gần Cục cảnh sát. Hắn mua một tờ. Trong báo đề cập ảnh hưởng của vụ án Trương Tùng quá lớn đối với tình hình hiện tại. Cho rằng vụ của Trương Tùng chính là án mạng điển hình, còn vụ án sau này hung thủ chỉ ‘Bắt chước theo’.
Hắn tức giận, ném tờ báo vào sọt rác, sau đó bắt taxi, báo địa chỉ cần đến.
“Đi theo!” Tiểu Giang lệnh cho đồng nghiệp đuổi theo Trần Khánh Khôn đến một tiệm mì.
“Cái quán này …”, Tiểu Giang nhìn quán mì phía đối diện, quán ăn không lớn nhưng rất đắt hàng: “Không phải là quán ăn của mẹ Trịnh Hiểu Hồng sao … Tên này mới ra đã muốn làm loạn rồi ư.”
Được một lúc bên trong quán ăn vọng ra một trận huyên náo ồn ào. Hai người nhanh chóng xuống xe.
Chưa đến giờ cơm, khách không đông lắm.
Trần Khánh Khôn ngồi ở bàn bên cạnh, Trịnh Hiểu Hồng đứng một góc, dưới chân toán loạn mảnh chén dĩa vỡ, cả người cô ta run bần bật, đứng đó nhìn chằm chằm Trần Khánh Khôn.
Nghe thấy thanh âm chén dĩa rơi vỡ, mẹ Trịnh Hiểu Hồng vội vã từ nhà sau chạy lên, vừa nhìn thấy Trần Khánh Khôn bà ta nhanh chóng che chắn phía trước Trịnh Hiểu Hồng, rồi lớn tiếng la hét: “Hung thủ, Hung thủ giết người đang ở đây!”
Tất cả thực khách trong quán đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Đúng lúc này hai người bên Tiểu Giang chạy vào.
Mẹ Trịnh nhận ra Tiểu Giang, trông thấy anh ta như gặp được cứu tinh, chỉ vào Trần Khánh Khôn gấp gáp lên tiếng: “Anh cảnh sát! Hắn chính là tên giết người. Hắn lại muốn đến đây hại con gái tôi. Mau đến bắt hắn đi.”
— Nếu như có thể bắt thì cảnh sát đã sớm làm, làm sao có thể để hắn có thể ung dung như thế chứ. Tiểu Giang trong lòng cười khổ.
“Khách hàng là thượng đế. Các người mở quán không phải muốn có khách tới ăn sao?”, tên Trần Khánh Khôn cầm tờ thực đơn, nhìn Tiểu Giang nở nụ cười: “Hơn nữa, chính cảnh sát đã nói tôi không phải hung thủ, tại sao bà lại nói tôi như vậy. Nếu bà cứ tiếp tục tôi sẽ tố cáo bà tội phỉ báng. Cảnh sát Giang sao trùng hợp vậy. Anh cũng đến đây ăn mì sao?”
Tiểu Giang không thèm nói nhảm với hắn, trực tiếp kéo ghế ngồi đối diện: “Anh nói đúng, quán mở cửa chỉ mong có khách đến ăn. Anh có thể đến, tại sao tôi lại không thể.”
Trần Khánh Khôn: “Ở đây rất tuyệt. Có điều bà chủ hình như không hoan nghênh tôi. Để không ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, tôi đi trước vậy …”. Sau đó hắn khép quyển thực đơn, nhìn chằm chằm nét mặt đầy cảnh giác của mẹ Trịnh. Móc tiền từ trong túi đặt lên bàn: “Bữa này tôi mời. Ăn nhiều một chút. Ăn no mới có đủ sức theo dõi tôi.”