Ánh Sáng Thành Phố

Chương 17: Quyết định chung



Hắn lau khô cái đĩa cuối cùng, đặt vào trong tủ quầy, sau đó, dựa bên cạnh mặt bàn hút một điếu thuốc.

Bé trai béo ngồi trên sàn nhà, hai tay xé một cái đùi gà chiên, ăn ngon lành. Hắn vừa hút thuốc, vừa mỉm cười nhìn bé trai béo.

Thằng nhóc hư này, thật là ham ăn. Bất quá không thể trách nó, khi mình lớn bằng nó thế này, có thể có một cái đùi gà để ăn, quả thực đã là phúc phận lớn lao rồi.

Hút xong điếu thuốc, hắn đứng dậy đi đến ngăn tủ ở góc tường, lúc vòng qua bé trai béo, vỗ vỗ đầu nó. Mở tủ ra, hắn từ dưới những y phục chất thành chồng lấy ra một balô du lịch cỡ lớn, từ động tác cật lực của hắn đến xem, thứ này rất nặng. Hắn kéo balô du lịch dài tới bên giường, mở ra, đầu tiên là cẩn thận xem xét thứ gì đó trong balô một chút, lập tức túm một bao máy tính trên tủ đầu giường qua, lấy ra một máy tính xách tay nhồi nhét vào trong balô.

Chưa đợi hắn kéo balô lại, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến một giọng nữ lanh lảnh:

“Ông chủ, tôi tới rồi.”

Hắn đáp lại một tiếng, vội vàng xuống lầu. Cô gái đã quen với việc ông chủ ra ngoài, chỉ đứng ở sau quầy bar yên lặng chờ ông chủ sắp xếp. Chỉ thị của hắn hôm nay không giống ngày xưa, ngoài tiếp đãi khách hàng tận tình, chăm sóc bé trai béo kia ăn cơm, đừng để nó quấy rầy khách vân vân. Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, nếu hắn trở về quá muộn, cô gái có thể tự mình đóng cửa quán về nhà.

An bài xong sự tình hôm nay, hắn lại trở về trên lầu, mới vừa đi lên gác xép, liền nhìn thấy bé trai béo ngồi bên cạnh balô kia, giựt miệng túi ra, hiếu kỳ nhìn vào bên trong.

Hắn lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, vài bước vọt tới, túm lấy bé trai vứt sang bên cạnh. Mông bé trai nặng nề ngã trên sàn nhà, bất mãn khóc lớn lên.

Hắn không kịp để ý tới bé trai khóc nháo, nhanh chóng xem xét thứ bên trong balô, sau khi xác nhận bình yên vô sự mới yên lòng.

Nghĩ đến một màn vừa rồi, hắn nhịn không được nghĩ mà sợ, hướng về phía bé trai béo lớn tiếng trách mắng: “Đã nói con bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện đụng vào đồ của chú!”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính mình lại cảm thấy buồn cười. Nếu bé trai béo có thể nghe hiểu lời của hắn, cần gì phải được hắn chăm sóc chứ?

Bé trai béo chịu khiếp sợ này, tiếng khóc lớn hơn nữa. Hắn vội vàng đổi sang khuôn mặt tươi cười, dỗ mãi cuối cùng từ trong tủ lạnh lấy ra một cây xúc xích đưa cho nó, tiếng khóc lúc này bỗng im bặt.

Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, đứng nhìn bé trai trong chốc lát, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa.

Nhâm Xuyên được dời tới một khách sạn nhỏ ở ngoại ô. Sở dĩ lựa chọn nơi này, là vì cảnh sát chủ yếu xét thấy rằng địa điểm xa xôi không dễ bị người phát hiện, hơn nữa, vạn nhất “Ánh sáng thành phố” đắc thủ, chọn dùng thủ đoạn giết người có lực phá hoại lớn cách mấy, nơi này xa khu náo nhiệt, cũng không thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Nhâm Xuyên đối với việc rời khỏi cục cảnh sát rất không tình nguyện, cơ hồ là bị cảnh sát đẩy lên xe. Song khoảng cách xe cảnh sát đến khách sạn nhỏ càng gần, Nhâm Xuyên ngược lại càng trở nên an tĩnh, không ngừng xuyên qua cửa sổ xe nhìn quanh phía ngoài, tựa hồ đang phân biệt cái gì đó.

Khách sạn nhỏ ở vùng đồng không mông quạnh này là nhà khách của một nhà máy hóa chất vùng ngoại ô, chỉ là một tòa nhà nhỏ ba tầng. Nhà máy hóa chất đã di dời, nhà khách này chuyển nhượng cho tư nhân. Từ vẻ ngoài nhìn xem, kinh doanh cũng xoàng xỉnh. Bất quá theo dân cảnh địa phương lén tiết lộ, khách sạn nhỏ này cũng không dựa vào kinh doanh bình thường thu lãi, hoài nghi vẫn che đậy làm tụ điểm đánh bạc và mại dâm. Đại khái là vì cớ này mà cảnh sát địa phương đưa ra yêu cầu trưng dụng nơi đây, kẻ kinh doanh khách sạn nhỏ này ngay cả nửa chữ không cũng không dám nói.

Nhâm Xuyên được sắp xếp trong phòng 207 lầu hai, đồ ăn thức uống đều có cảnh sát chỉ định nhà hàng đặt trước, phòng 207 trên dưới khoảng bốn phòng đều có cảnh sát vào ở, thuận tiện giám thị và bảo vệ. Sân và xung quanh tòa nhà đều có cảnh viên tuần tra 24h, ba người một tổ. Đeo hai súng ngắn kiểu 92, một súng tiểu liên cỡ nhỏ kiểu 79 cùng với côn điện cảnh sát, dao găm cảnh dụng, trang bị thiết bị vô tuyến, hai giờ đổi một tốp.

Buổi sáng ngày 28 tháng 11 yên ổn vô sự. Nhâm Xuyên ở trong phòng đóng cửa không ra, hai bữa cơm đều có cảnh sát đưa đến phòng. Ba giờ chiều cùng ngày, đột nhiên một chiếc xe có rèm lái tới phụ cận tòa nhà, tài xế khi nhìn thấy cảnh sát vũ trang tuần trang, lập tức quay đầu chạy trốn. Tổ chuyên án như lâm đại địch xuất động ba chiếc xe cảnh sát, 11 cảnh viên bức chiếc xe tình nghi dừng lại. Khi nhân viên lên xe kiểm tra thực hư, phát hiện chỉ có một nam một nữ. Người đàn ông trung niên tây trang giày da nhìn thấy mấy cây súng tiểu liên chỉa về phía mình, lập tức sợ đến tiểu trong quần. Người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm dày xinh đẹp cũng toàn thân run rẩy. Sau khi kiểm tra thân phận hai người, các cảnh sát đại khái muốn làm rõ ràng ý đồ của bọn họ. Đây bất quá chỉ là một cặp khách làng chơi đến chỗ cũ giao dịch mà thôi. Xét thấy không nắm vững chứng cứ xác thực song phương tiến hành hoạt động mại dâm, tổ chuyên án cũng không muốn xử lý loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, cưỡng chế đuổi bọn họ đi cho xong việc.

Song theo cảnh viên bảo vệ Nhâm Xuyên nói, khi bốn cảnh sát mang súng tiến vào phòng Nhâm Xuyên, từ bộ đàm vô tuyến giải thích không rõ tình hình chiếc xe, Nhâm Xuyên tưởng ‘Ánh sáng thành phố’ tới, sợ đến chui thẳng vào gầm giường. Mãi đến khi giải trừ cảnh giới, gã mới thận trọng bò ra. Việc này khiến cho các cảnh sát vừa buồn cười, lại vừa căm ghét.

Thẳng đến đêm đó, phụ cận tòa nhà vẫn không có động tĩnh. Cách mỗi một giờ, Tiểu Mao chỗ phòng giám sát mạng sẽ hướng tổ chuyên án báo cáo tình huống. ‘Ánh sáng thành phố’ thủy chung không xuất hiện trên mạng. Song, suy đoán về hắn lại ở trên mạng càng truyền càng nóng, không ít dân mạng đã xác định ‘Ánh sáng thành phố’ sẽ giết chết Nhâm Xuyên và chiều mai. Thậm chí hẹn nhau toàn bộ lên internet trông chờ, chờ tin tức thẩm phán vô lương mất mạng.

Tổ chuyên án không dám lơi lỏng. Bởi vì, cuộc chiến chân chính sắp bắt đầu.

Sáng sớm ngày 29 tháng 11, tổ chuyên án triệu tập toàn thể thành viên mở một hội nghị, trong hội nghị không có nội dung gì mới, chỉ đem nhiệm vụ của tổ thương nghị một lần nữa, kỳ thật mọi người đối với những việc này đã sớm thuộc lòng, cho nên thời gian diễn ra rất ngắn. Tan họp, bữa sáng vừa vặn được đưa đến, người của các tổ lần lượt ăn cơm. Phương Mộc bưng một phần ăn sáng đưa lên phòng Nhâm Xuyên.

Gõ vài cái lên cửa, bên trong phòng không hề có động tĩnh gì, trong kính cửa bóng mờ chớp động lại cho thấy rõ Nhâm Xuyên đang ở trong phòng len lén quan sát mình, Phương Mộc không nhịn được nữa. Cao giọng nói: “Là tôi, mở cửa!”

Nhâm Xuyên lúc này mới mở cửa ra, một cỗ mùi thuốc lá trộn lẫn cùng mùi hôi thân thể gay mũi phả vào mặt. Phương Mộc nhíu mày, một tay bưng khay, một tay che mũi, đi vào.

Nhâm Xuyên tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, một ngày một đêm không tắm rửa trên mặt bóng ngậy, phỏng chừng gã hôm qua ngay cả quần áo cũng chưa dám cởi, cứ như vậy mặc đồ nằm một đêm.

“Để đó đi.” Dứt lời, Nhâm Xuyên liền chán nản ngã ngồi trên giường, giữa ngón tay còn kẹp nửa mẩu thuốc lá đang cháy. Phương Mộc nhìn trên bàn, bữa tối hôm qua đưa tới cơ hồ còn nguyên xi chưa động đến, trong gạt tàn thuốc trái lại cắm đầy đầu lọc thuốc lá hỗn độn.

“Tối qua ngủ ngon không?”

“Không phải ngủ không ngon.” Nhâm Xuyên cúi thấp đầu, hữu khí vô lực đáp, “Mà căn bản không ngủ.”

“Thế thì không được, ông tốt nhất nên ăn chút gì đó, ngủ một lát.” Phương Mộc cân nhắc từ ngữ, “Hôm nay. . . . . . Rất then chốt, ông phải đảm bảo thể lực và tinh thần cần thiết.”

“Nói sau đi.” Nhâm Xuyên hút thuốc, hai mắt che kín tơ máu bị sặc ra nước mắt. Gã xoa xoa khóe mắt, quay đầu nhìn điểm tâm trong khay: “Tôi nuốt không trôi, thấy thế nào cũng giống như cơm trước giờ chém đầu vậy.”

Phương Mộc vừa tức vừa buồn cười: “Cơm cho tội phạm tử hình mới là cơm chém đầu! ‘Ánh sáng thành phố’ không thể phán ông tội chết, hắn không phải thẩm phán, ông mới là thẩm phán. Ăn uống đàng hoàng đi, bổ sung tinh thần!”

Nhâm Xuyên chỉ ấp úng ừ một tiếng rồi không mở miệng nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt đã qua nửa ngày. ‘Ánh sáng thành phố’ vẫn như trước không hề có động tĩnh gì, tựa hồ thoáng cái đã mai danh ẩn tích.

Nhâm Xuyên bên này trái lại tâm trạng đổi liên tục. Buổi sáng ầm ĩ muốn gặp mẹ mình ở nông thôn quê nhà tận Cam Túc. Giữa trưa muốn giấy bút viết di thư, buổi chiều lại như phát điên yêu cầu kiểm tra tất cả đạn dược của cảnh viên có đầy đủ hay không.

Cử chỉ gần như điên khùng này khiến cho không khí vốn khẩn trương càng thêm sốt ruột.

“Mẹ nó, chích cho gã một liều thuốc an thần đi.” Dương Học Vũ mắng, “Thật mẹ nó đáng ghét mà.”

Phân cục trưởng đã mở ra hộp thuốc thứ ba, nhìn ra được ông ta cũng đồng dạng vô cùng cáu kỉnh.

“Ráng nhịn chút nữa.” Ông ta nâng cổ tay xem đồng hồ. “Đã gần 6h.”

Màn đêm sắp buông xuống, thành phố này sắp sửa chấm dứt một ngày sôi nổi và ồn ào, một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Ánh sáng như một luồng sát khí tất hiện nọ, lại thủy chung chưa xuất hiện.

Song, dù đã về đêm nhưng vẫn không làm cho các cảnh sát cảm thấy buông lỏng, ngược lại cảnh giác gấp bội. Đêm tối là gì, là không biết, là che đậy, là không kiêng kỵ.

Trong tòa nhà đèn đóm sáng trưng, tất cả phòng, bất kể có người hay không đều mở đèn. Trong sân cũng đặt thêm mấy bóng đèn lớn sáng như tuyết. Trên khoảnh đất trống bên ngoài, thỉnh thoảng có đèn pin cường quang quét tới quét lui.

Cơ hồ mỗi hơn 10 phút sẽ nhìn đồng hồ, cảm giác thời gian chậm đến đáng sợ. Trên bầu trời một mảnh đen nghịt, nhìn không thấy những đám mây trôi nổi, tựa hồ thiên địa vạn vật đều ứ đọng lại.

Người bên cạnh, lời nói chậm rãi ít hơn, động tác nhỏ lại càng ngày càng nhiều. Phân cục trưởng nhìn kinh kịch trong chương trình TV, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đầu gối, loại hoàn toàn không khớp với nhịp. Dương Học Vũ cứ đi tới đi lui điều chỉnh vị trí bao súng, tựa hồ đang cân nhắc có thể làm thế nào để rút súng ra với tốc độ nhanh hơn.

Ngoại trừ trong thiết bị truyền tin vô tuyến thỉnh thoảng truyền đến thông báo tình hình tuần tra bên ngoài, trong tòa nhà hoàn toàn yên tĩnh. Cũng chính vì vậy, lúc điện thoại di động của phân cục trưởng đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều bị dọa sợ, một cảnh sát trẻ tuổi giật nảy mình, đồng thời đưa tay đỡ bao súng bên hông.

Phân cục trưởng bất mãn trừng mắt liếc cậu ta, còn mình trấn tĩnh lại trước, đưa tay nhấn xuống nút nghe. Chưa đến vài câu, sắc mặt của ông ta liền thay đổi cực nhanh, nói một câu “Tùy thời hướng tôi báo cáo” rồi cúp điện thoại.

Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, phân cục trưởng đã nhấc áo khoác lên, cầm lấy thiết bị truyền tin nói: “Nhân viên ở hai bên phòng Nhâm Xuyên đừng di chuyển, tại chỗ đợi lệnh, những người khác lập tức xuống lầu lên xe!”

Dương Học Vũ vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Con mẹ nó chúng ta rút lui!” Sắc mặt phân cục trưởng nhìn thật không tốt, “Mục tiêu của ‘Ánh sáng thành phố’ là bà cụ Hồ!”

Trên xe chạy băng băng trở về nội thành, Phương Mộc rốt cuộc cũng đã rõ đầu đuôi sự tình.

Sau khi ‘ánh sáng thành phố’ đăng bài bỏ phiếu, cả nhà bà cụ Hồ cũng không để ý. Song, theo chuyện Nhâm Xuyên bị sát thủ liên hoàn lấy mạng càng nháo càng lớn, bà cụ Hồ và con trai Hùng cũng cảm nhận được một chút bất an. Mặc dù Nhâm Xuyên từng ‘giúp’ bọn họ, người họ Hồ vẫn kiên trì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không chỉ cự tuyệt bên ngoài bình luận sự tình này, khi Nhâm Xuyên gọi điện sang, yêu cầu bà cụ Hồ ra mặt, cùng Tề Viện quay video cầu xin ‘Ánh sáng thành phố’ tha mạng, người nhà họ Hồ cũng một mực từ chối. Ngày 29 tháng 11 là thời hạn chết ‘Ánh sáng thành phố’ công bố, tên Hùng nửa lo lắng nửa ham vui đợi cả ngày cũng không phát hiện bất cứ tin tức gì. Sau khi tan tầm, đã nhận định đó là một trò đùa dai tên Hùng cùng mấy người bạn đi uống chút rượu. Hơn 7h tối về đến nhà, tên Hùng ở cửa nhà mình (nguyên là căn hộ hai phòng 301 tòa nhà số 2 ký túc xá công nhân viên nhà máy giấy) đột nhiên bị vấp một cái té ngã. Bởi vì trong hành lang cũng không có đèn cảm ứng tiếng động, tên Hùng sau khi dùng điện thoại di động chiếu sáng, phát hiện mình vấp phải một đoạn thừng dài, nhìn qua rất giống kích nổ, một đầu khác trong vại dưa chua ở cửa nhà mình. Tên Hùng đánh bạo mở hủ dưa chua, bất ngờ phát hiện vài thứ gì đó giống như ngòi nổ, chung quanh đặt một vòng nhựa dẻo, bên trong tràn đầy chất lỏng phiếm hồng. Tên hùng lập tức báo cảnh sát. Trung tâm chỉ huy 110 sau khi biết được thân phận tên Hùng cùng bà cụ Thái, lập tức thông báo tổ chuyên án.

Các thành viên tổ chuyên án khổ sở trấn giữ mấy ngày mấy đêm hưng phấn hẳn lên, đồng thời vừa vui mừng vừa nghĩ mà sợ. Vui mừng chính là, ‘Ánh sáng thành phố’ mặc dù cố ý gạt cảnh sát, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vẫn là phí công; Nghĩ mà sợ chính là, nếu không phải tên Hùng ngẫu nhiên phát hiện kích nổ, số lượng lớn đều tập trung ở chỗ Nhâm Xuyên, một khi xảy ra sự cố, căn bản không kịp phản ứng.

Phương Mộc lại thủy chung trầm mặc không nói, anh cảm thấy rất kỳ quặc.

‘Ánh sáng thành phố’ dùng chiêu điệu hổ ly sơn, đích xác phù hợp với đặc điểm tâm tư kín đáo của hắn. Bất quá, hắn đem mục tiêu sát hại từ thẩm phán đại biểu quyền lực tư pháp quốc gia, biến thành bà lão bình thường, vậy sẽ làm hành vi phạm tội gây ‘hiệu ứng chấn động’ của hắn bị giảm đáng kể. Bên cạnh đó, nếu phân tích tâm lý của Phương Mộc cùng với người đó cơ bản trùng khớp, đó là một người khá cố chấp, nói được thì làm được, hơn nữa cực đoan chú trọng đánh giá của người khác đối với mình. Trước đó ở trên mạng trắng trợn phát ra thông báo giết người, chuyện tới trước mắt lại dùng hư chiêu, trái lại làm hại bà lão tay không tấc sắt. Việc này vô luận thế nào đều trái ngược với danh hiệu tự phong ‘Ánh sáng thành phố’ của hắn.

Còn nữa, dựa vào phương thức gây án của ‘Ánh sáng thành phố’ đến xem, hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường. Lần này không chỉ có lưu lại, hơn nữa còn là một sơ hở lớn như thế. Thấy thế nào, đây cũng không giống như việc ‘Ánh sáng thành phố’ gây nên.

Mắt thấy xe cảnh sát chạy càng lúc càng xa, Phương Mộc rốt cuộc ngồi yên không được nữa, anh nhổm dậy thò người về ghế ngồi sau, trực tiếp nói với phân cục trưởng: “Đội trưởng, em cảm thấy không đúng lắm.”

Phân cục trưởng đang cầm điện thoại liên lạc phòng cháy chữa cháy và sắp xếp bộ phận bom mìn, sau khi cúp điện thoại mới hỏi: “Sao lại không đúng?”

Phương Mộc đem lý do của mình đơn giản giải thích một lần, phân cục trưởng nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nghĩ vấn đề không lớn. Người quỷ kế đa đoan như vậy, muốn làm thủ thuật che mắt cũng hợp tình hợp lý. Mặt khác, hắn chỉ phát ra kỳ hạn giết người, cũng không nói muốn giết ai, nếu giết chết bà cụ Hồ, cũng coi như không làm phụ lòng các fans hâm mộ của ‘Ánh sáng thành phố’ —- Không tính là mất mặt.”

“Thế nhưng, em nghĩ hắn một mực nhằm vào Nhâm Xuyên đăng bài bỏ phiếu, làm ra tin tức lớn như vậy, lại đi giết người khác, thế này không giống hắn. . . . . .”

“Đó chỉ là cậu nghĩ thôi!” Phân cục trưởng không chút khách khí cắt ngang lời anh, “Một suy đoán, một chuyện xảy ra thật, cậu nói tôi nên tin cái nào?”

Phương Mộc đang muốn phân bua, Dương Học Vũ đang lái xe liền vỗ vỗ anh.

“Phương Mộc, trước đó anh đã suy nghĩ việc này quá phức tạp, cũng quá thần kỳ rồi.” Dương Học Vũ bộ dáng trong lòng đã có dự tính, “Sự thật chứng minh, tên khốn này bất quá cũng chỉ đến thế thôi. Lại nói, ngay cả trong trường hợp tệ nhất, cho dù hắn đang gạt chúng ta. Bên cạnh Nhâm Xuyên còn có hai người, hai súng, sợ cái gì?”

Phương Mộc ngẫm lại, không mở miệng nữa, tâm trạng lại trước sau không thể bình tĩnh được.

Hơn 20 phút sau, vài chiếc xe cảnh sát lái vào Khu ký túc xá công nhân viên xưởng chế tạo giấy. Dân cư tòa nhà số 2 đã được sơ tán toàn bộ, cảnh sát chạy tới trước đó đã phong tỏa hiện trường, phần lớn cư dân đang vây quanh vòng cảnh giới xem náo nhiệt, tựa hồ trước mắt không phải nguy hiểm, mà là vở kịch hay.

Phân cục trường nhảy xuống xe đầu tiên, trước hết hỏi tình huống mẹ con bà cụ Hồ, sau khi hai người đã được sắp xếp thỏa đáng, lập tức mang Dương Học Vũ, Phương Mộc và những người liên quan đi thẳng đến căn hộ hai phòng đơn lầu ba.

Chạy tới trung tâm hiện trường, sắp xếp cảnh sát tháo bom đem chất nổ từ trong vại dưa chua cẩn thận lấy ra, lập tức, sáu bình chất lỏng đựng trong chai Coke cũng lần lượt từ trong hủ lấy ra.

Cảnh sát ở đây đều ngừng thở, cứ như sợ bất cứ tiếng động nào cũng làm ngòi nổ đột nhiên phát nổ vậy. Đội cảnh sát phá bom không thể nào khẩn trương hơn được nữa, hai ba cái nhổ sạch kích nổ, đem ngòi nổ ném vào trong hộp kim loại bên người, rồi phất tay ra hiệu: “Lên đây đi, không sao nữa rồi.”

Phương Mộc nhìn chất nổ trong rương, đây là một ngòi nổ quấn bằng băng dính màu vàng, tổng cộng bốn cái, chính giữa dùng băng dính màu vàng đồng dạng bọc một vật hình vuông, phỏng chừng là thuốc nổ. Lập tức, anh lại vặn mở một chai coke, để bên mũi ngửi, là xăng.

Anh suy nghĩ một chút, kéo cảnh sát vũ trang đang cởi đồng phục chống cháy, hỏi: “Thứ này uy lực thế nào?”

“Thành thật mà nói, chẳng ra gì.” Cảnh sát đội phá bom vẻ mặt ung dung, vỗ vỗ cảnh cửa chống trộm chất liệu sắt phòng 301, “Hơn nữa là xăng, có thể gây ra nổ mạnh mức độ nhất định, bất quá lực trùng kích có hạn, sẽ không trực tiếp gây nguy hiểm cho người trong phòng.”

“Nói cách khác. . . . . .”

“Đúng, tôi hoài nghi phần tử phạm tội muốn gây ra hỏa hoạn, chứ không phải nổ mạnh.”

“Hỏa hoạn. . . . . .” Mày Phương Mộc nhăn lại, sau khi suy tư trong chốc lát, anh kéo Dương Học Vũ đang chỉ huy vận chuyển xăng.

“Học Vũ, tôi vẫn cảm thấy không đúng.”

“Lại làm sao vậy?” Dương Học Vũ vẻ mặt không nhịn được, “Việc này không phải đã rõ rồi sao —- ‘Ánh sáng thành phố’ muốn thiêu sống bà cụ Hồ và con của bà ta. Giống với suy đoán của anh, phương pháp nguy hại an toàn cộng đồng.”

“Vấn đề là ở chỗ này,” Phương Mộc vội vàng nói, “Trong án mạng chung cư cao cấp Phú Đô chính là phóng hỏa, lúc này đây vẫn là phóng hỏa —- ‘Ánh sáng thành phố’ theo đuổi chính là một loại cảm giác nghi thức mãnh liệt, hơn nữa phải phản ánh ra chủ đề ‘thiện ác có báo ứng’. Cậu nghĩ hắn sẽ cam nguyện lặp lại hành động của mình sao? Nếu mục tiêu là bà cụ Hồ, thủ pháp hắn lựa chọn khẳng định có liên quan đến chuyện người này lừa đảo!”

Dương Học Vũ nghe đến ngây người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Ý của anh là — ‘Ánh sáng thành phố’ muốn giết chính là Nhâm Xuyên?”

Phương Mộc kiên định gật đầu: “Đúng!”

“Vậy làm sao đây? Chúng ta đều đang ở đây cả.” Dương Học Vũ nhìn dưới lầu, “Bằng không xin chỉ thị của lãnh đạo trước xem?”

Trong lòng Phương Mộc dự cảm không rõ ràng càng ngày càng mãnh liệt, anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi vào điện thoại một cảnh sát bên cạnh Nhâm Xuyên. Điện thoại rất nhanh nối máy.

“Phương Mộc? Các cậu bên kia thế nào?”

“Nhâm Xuyên có nhà không? Hai người các anh lập tức mang theo vũ khí đến phòng của ông ta.” Phương Mộc nhìn đồng hồ đã hơn 9h10′, “Chúng tôi sẽ lập tức trở lại.”

“Được được.” Trong ống nghe truyền đến tiếng quần áo ma sát cùng với tiếng mở cửa và tiếng bước chân. Vài giây sau, tiếp đập cửa vang lên.

“Nhâm Xuyên, Nhâm Xuyên, mở cửa, là chúng tôi.”

Song, Phương Mộc không nghe được bất luận hồi đáp gì.

Một thanh âm khác vang lên: “Có thể đã ngủ rồi không?”

“Không thể nào.” Thanh âm cảnh sát nghe điện thoại do dự, “Vừa rồi khi phân cục trưởng bọn họ rút lui, thằng cha này còn sợ chết sợ sống mà.”

Phương Mộc lại không có kiên nhẫn chờ nữa, hét lớn một tiếng: “Đá văng cửa đi, nhanh lên!”

Đối phương cuống quít đáp ứng, sau vài tiếng va chạm nặng nề kèm theo tiếng ván gỗ vỡ vụn, thanh âm của anh ta lập tức trở nên bối rối.

“Chết tiệt! Nhâm Xuyên không thấy đâu nữa!”

Vài phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát đã lao vùn vụt trên đường, Dương Học Vũ một tay nắm chắc vô lăng, tay kia cầm điện thoại hướng phân cục trưởng báo cáo.

Lúc đã lái đi rất xa, Dương Học Vũ mới nhớ tới hỏi: “Trực tiếp trở về? Thằng cha đó đã chạy mất, đi đâu tìm gã đây?”

Tâm Phương Mộc đã loạn như ma, trong lòng cuống quít tự bảo mình phải trấn tĩnh, quyết đoán nói: “Về trước đi! Cậu liên lạc với sở cảnh sát phụ cận, phái người tìm trước ở phụ cận một chút.”

Dương Học Vũ đáp một tiếng, lập tức gọi điện tìm người. Phương Mộc thì nhấc điện thoại liên lạc với bộ phận kỹ thuật hình sự, yêu cầu lập tức tiến hành định vị điện thoại di động của Nhâm Xuyên. Kết quả định vị rất nhanh đã gửi lại, điện thoại di động của Nhâm Xuyên vẫn còn trong khách sạn, xem ra khi gã rời đi cũng không mang theo di động.

Tại sao Nhâm Xuyên phải đi? Đi như thế nào? Là chủ động hay bị người bắt đi? Người nọ đã được giám thị, tại sao cảnh sát thủ vệ hai bên không hề phát hiện?

Nghi vấn liên tiếp tuôn ra trong đầu Phương Mộc.

Lúc này, đường xá thành phố C đèn đóm sáng trưng, từng trản đèn đường cùng dòng xe cộ như nước chảy chiếu sáng mặt đường tựa như ban ngày. Cách đó không xa, những dãy kiến trúc cao thấp chằng chịt này cũng đã lên đèn, rực rỡ như sao trời.

Xe Jeep lái qua một con phố huyên náo, trong một tiệm mạng sát đường, mơ hồ có thể thấy toàn đầu người lúc nhúc, vô cùng náo nhiệt.

Phương Mộc đột nhiên ý thức được, luồng cường quang nọ, đã đến.

Khi bọn họ chạy tới khách sạn, sở cảnh sát phụ cận đã điều cảnh sát tới đem tòa nhà ba tầng lục soát từ trong ra ngoài một lần. Trong phòng 207, điện thoại di động của Nhâm Xuyên lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường. Trên đường ống sưởi bên cửa sổ thắt một cái khăn trải giường, một đầu khác thả bên ngoài cửa sổ.

Mễ Nam đã ở đó, nhìn thấy Phương Mộc tiến đến, trực tiếp nói: “Bệ cửa sổ có dấu chân đạp lên, ngoài ra trên tường bên ngoài cũng có. Song chỉ có dấu chân của một người — Nhâm Xuyên là tự mình rời đi.”

“Dưới lầu thì sao?”

“Cũng có dấu chân sau khi hạ xuống.” Mễ Nam hiển nhiên đã biết Phương Mộc muốn hỏi gì, “Ông ta nhắm hướng đông nam chạy đi, đã sắp xếp người đuổi theo.”

Phương Mộc rảo bước đi tới trước cửa sổ, nhìn về hướng đông nam. Nơi này đất rộng người thưa, thị lực có thể nhìn đến đều là một vùng đen nghịt, chỉ có thể ở xa xa nhìn thấy mấy ngọn đèn thưa thớt.

Nhâm Xuyên đã đi đâu?

Dương Học Vũ khép điện thoại lại, đi tới nói: “Đã phái người đến nhà Nhâm Xuyên.”

Phương Mộc đi tới đi lui, nghĩ thầm kỳ thật cũng vô ích. Điện thoại di động Nhâm Xuyên cũng nhét trong phòng, ý đồ trốn tránh cảnh sát tìm kiếm đã vô cùng rõ ràng, khẳng định sẽ không về nhà.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi quần đột ngột vang lên, Phương Mộc vừa vội vàng cầm lên nhìn, là Tiểu Mao.

“Alo, Phương cảnh quan sao?” Thanh âm Tiểu Mao lộ ra sự hoảng sợ khó thể che giấu, “‘Ánh sáng thành phố’ lên mạng rồi.”

“Sao?” Phương Mộc lập tức khẩn trương hẳn lên, “Lại đăng bài?”

“Đúng. Song, không phải bài viết bình thường.” Tiểu Mao lắp bắp một chút, “Hắn. . . . . Hắn đang tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường.”

“Cái gì?!” Phương Mộc cảm thấy khó có thể tin, “Phát sóng trực tiếp hiện trường?”

“Đúng, Nhâm Xuyên. . . . . .Nhâm Xuyên đang ở trong tay hắn.”

Phát sóng trực tiếp hiện trường. Đại não Phương Mộc chuyển động cực nhanh, nói như vậy, thiết bị điện tử ‘Ánh sáng thành phố’ sử dụng hẳn là vẫn liên tục ở trên mạng.

“Tra ra vị trí hắn lên mạng. Mau, phải nhanh!”

Lời còn chưa dứt, Phương Mộc đã lao xuống lầu.

Xe Jeep hướng phía đông nam khách sạn lao vút đi, ở trên xe, tin tức về ‘Ánh sáng thành phố’ liên tục truyền đến.

Vài phút trước, ‘Ánh sáng thành phố’ đột nhiên đăng nhập website ‘Cảng tin tức thành phố C’, tuyên bố một bài viết, nội dung là một đoạn văn và một liên kết mạng.

Đoạn văn nọ là: Ngày 29 tháng 11, bạn chính là Ánh Sáng Thành Phố.

Mạng liên kết còn lại là một trang video nổi danh nào đó. Video được truyền dẫn đồng bộ, phương thức dưới hình ảnh là hệ thống máy bỏ phiếu trực tuyến gồm năm con số. Bên cạnh kèm theo bài giải thích, nội dung chủ yếu là đầu đuôi vụ án Tề Viện cùng với phán quyết bất công gây ra một loạt thảm kịch những người già té ngã không ai nâng đỡ. Câu nói sau cùng là: Nếu bạn cho rằng thẩm phán vô lương này đáng chết, bạn chính là trọng tài, bạn chính là ánh sáng chính nghĩa của thành phố này!

Nhân vật chính trong video, chính là Nhâm Xuyên.

Bộ phận giám sát mạng cùng tập trung vị trí lên mạng của ‘Ánh sáng thành phố’, hơn nữa, máy tính truyền hình ảnh video chính là thiết bị điện tử ‘Ánh sáng thành phố’ vẫn sử dụng. Tìm được máy tính này, chẳng khác nào đã tìm được Nhâm Xuyên.

Chỉ có điều vị trí bộ phận giám sát mạng cung cấp chỉ là một phạm vi đại khái, cùng vị trí thực tế vẫn còn tồn tại sai số nhất định. Khi đám người Phương Mộc chạy xe tới, phát hiện nơi này chính là một vùng sáng đèn Phương Mộc nhìn thấy ở cửa sổ, cách khách sạn một đường thẳng tắp chưa tới 2km.

Đây là khu ổ chuột ở vùng ven đô thị, nhà trệt thấp bé trải rộng trong đó, chừng hơn 20 hộ lớn lớn nhỏ nhỏ. Lục soát từng nhà nhất định phải mất không ít thời gian. Phương Mộc là người đầu tiên nhảy xuống xe, đi thẳng đến một hộ dân gần đó.

Cư dân nơi này vẫn như cũ giữ nguyên thói quen mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nhà. Chủ hộ sớm đã đi ngủ bị khí thế ào ạt của cảnh sát dọa sợ không nhẹ. Phương Mộc hỏi liền mấy lần, ông ta mới lắp bắp nói ra vị trí nhà của chủ thôn.

Máy bỏ phiếu trực tuyến năm con số ‘Ánh sáng thành phố’ trang bị, hẳn là dùng để đạt tới số lượng bỏ phiếu cố định làm thời cơ xuống tay giết người. Phương Mộc suy đoán số lượng này hẳn là một vạn. Về phần thủ đoạn giết người của ‘Ánh sáng thành phố’ trước mắt còn chưa thể biết được, nhưng nhất định là thủ pháp có lực phá hoại rất lớn, cho nên, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là một tìm người, hai là sơ tán quần chúng.

Không còn cơ hội trì hoãn nữa, Dương Học Vũ dẫn thôn dân từng nhà sơ tán, Phương Mộc thì bảo nông dân nào đó dẫn đường đến nhà trưởng thôn.

Phương Mộc không nhìn thấy đoạn video, nhưng từ miêu tả của Tiểu Mao đến xem, vị trí của Nhâm Xuyên phải là bên trong. Như vậy có nghĩa, Nhâm Xuyên đã bị nhốt trong một gian nhà dân tại đây. Nơi có người ở khẳng định không thích hợp xuống tay gây án. Khả năng lớn nhất có thể là mua hoặc mướn nhà dân nào đó bỏ trống.

Trưởng thôn rất nhanh liền chỉ rõ những nhà dân bỏ trống và cho thuê, sau đó liền vọt chạy thoát thân. Phương Mộc chỉ huy vài đồng sự chia nhau lục soát, cũng cố ý dặn dò một khi phát hiện lập tức báo cáo, không được tự tiện hành động. Nhiệm vụ truyền xuống xong, Phương Mộc tự mình hướng góc tây bắc của thôn chạy đi.

Lúc này đã không còn kịp xin lệnh lục soát nữa. Phương Mộc đi tới căn nhà đầu tiên được cho thuê, chủ nhà sau khi ra mở cửa, Phương Mộc lấy ra thẻ cảnh quan lướt qua một chút, liền nhanh chóng nhảy vào nhà. Trong tiếng hét không ngớt của vợ chủ nhà quần áo không chỉnh tề, nhà dân hai gian chưa tới 40 mét vuông rất nhanh đã lục soát xong. Không có dị thường. Phương Mộc cũng không giải thích gì với chủ nhà đang nổi giận đùng đùng, vội vàng chạy tới nhà tiếp theo.

Nhà tiếp theo là một căn nhà trống, Phương Mộc trực tiếp phá cửa vào, sau khi nhanh chóng xem xét một lượt, lại nhào ra ngoài.

Căn nhà thứ ba chính là nhà cho thuê, là nhà ngói hai gian và một sân. Phương Mộc ở ngoài cửa sắt trước sân hô vài tiếng, trong phòng không ai đáp lại, bất quá, từ trong cửa sổ sườn tây nhà ngói, mơ hồ nhìn thấy một tia sáng, từ hình dạng lớn nhỏ đến xem, dường như là một màn hình.

Tâm Phương Mộc chợt động, vội vàng luống cuống bay qua cửa sắt, nhảy vào trong sân. Trên cửa gỗ sườn tây nhà ngói treo một khóa sắt. Phương Mộc lén tìm kiếm một vòng, nhặt lên một viên gạch ở góc tường, hai ba cái hạ xuống đập rơi khóa sắt.

Giựt ra cửa gỗ, Phương Mộc thoáng ổn định tinh thần, rút súng tiến vào trong, mới vừa đẩy cánh cửa bên trong phòng ra, đã bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người.

Nhâm Xuyên bị trói quặt sau lưng trên ghế, ngoài miệng dán kín băng dính màu vàng, nước mắt nước mũi giàn giụa bị màn hình trước mặt chiếu xạ thành một mảnh trắng bệch.

Ở trên người gã, quấn kín dây điện đủ màu, đầu cuối nối với một bưu kiện bị băng dính màu vàng quấn chặt, đang kề sát trước ngực gã.

Phương Mộc khẽ cắn môi, tiến lên xé ra băng dính ngoài miệng Nhâm Xuyên. Nhâm Xuyên lập tức thở mạnh một hơi, ngay sau đó liền kịch liệt ho khan, vừa ho vừa mơ hồ kêu lên: “Mau. . . . . Mau cứu tôi!”

Phương Mộc không có thời gian để ý tới gã, hướng bộ đàm rống to: “Mau tìm nhân viên tháo bom đến!” Lập tức, đi tới trước cửa sổ vài bước, vươn tay bắn hai phát súng lên trời.

Sau khi hướng các đồng sự báo rõ vị trí của mình, Phương Mộc cắm súng về bên hông, xoay người ngồi xổm phía trước Nhâm Xuyên, một bên xem xét bưu kiện trên người Nhâm Xuyên, một bên vội vàng hỏi han: “Sao ông lại ở đây?”

“Đây. . . . . .Đây là nơi lúc trước tôi lén thuê, nếu ‘Ánh sáng thành phố’ thật sự muốn giết tôi, tôi liền. . . . . liền trốn đến đây.” Nhâm Xuyên nghẹn ngào, “Vừa rồi các cậu rút lui toàn bộ, tôi nghĩ các cậu muốn đem tôi làm mồi nhử. . . . . .Tôi sợ, bỏ chạy ra. Không ngờ tới. . . . . .Hắn cư nhiên lại ở đây.”

Phương Mộc lúc này mới hiểu được, khi Nhâm Xuyên bị mang tới khách sạn, tại sao lại đột nhiên an tĩnh — Gã đang phân biệt vị trí mình sắp xếp để ẩn thân.

Bưu kiện trên người Nhâm Xuyên nhất định là chất nổ, bất quá lại không thấy được thiết bị hẹn giờ, một sợi cáp điện nối với máy tính xách tay trước mặt Nhâm Xuyên. Phương Mộc kề sát vào màn hình, nhìn thấy chính là trang mạng video nọ. Trong hình ảnh video phía trên, khuôn mặt phóng to của Phương Mộc rõ ràng có thể nhìn thấy.

Thật sự là phát sóng trực tiếp hiện trường!

Trên máy bỏ phiếu tự động phía dưới cửa sổ video hiển thị, đã có 8725 người bỏ phiếu. “Khi nào nổ?” Phương Mộc lập tức xoay người hỏi Nhâm Xuyên. Người nọ đã run rẩy như lá thu trong gió, hai mắt trừng trừng nhìn số liệu trên máy bỏ phiếu không ngừng gia tăng.

“Hắn nói. . . . . . .Một vạn. . . . . .Vừa đến một vạn sẽ phát nổ. . . . . .”

Đại não Phương Mộc chuyển động cực nhanh, mặc dù trước mắt còn chưa biết nguyên lý thiết bị phát nổ, nhưng nếu cùng kết nối với máy đếm bỏ phiếu và internet, đóng máy tính hoặc ngắt mạng có lẽ sẽ ngăn cản phát nổ.

Thế nhưng, sơ hở rõ ràng trước mắt như vậy, ‘Ánh sáng thành phố’ sao lại không nghĩ ra?

Phương Mộc đứa mắt hướng về phía máy tính xác tay nọ. Lúc này đây, ‘Ánh sáng thành phố’ cũng không dựa vào wifi, đương nhiên, chỗ này cũng không có khả năng có wifi, hắn sử dụng một card mạng USB vô tuyến. Phương Mộc nhìn card mạng kia, đang do dự có nên rút ra hay không, Nhâm Xuyên liền nhìn ra ý đồ của Phương Mộc, sợ hãi kêu to:

“Đừng rút! Cũng đừng đóng máy tính — Hắn. . . . .Hắn nói, những việc này đều trực tiếp kích nổ quả bom.”

Đệt! Phương Mộc mắng to một tiếng, cầm điện thoại bấm số Tiểu Mao, mới vừa nối máy, anh liền rống lên: “Mau thông báo website đóng cửa bỏ phiếu, còn nữa, tìm người phá cái máy bỏ phiếu kia đi, không thể để vượt quá một vạn!”

“Làm ngay làm ngay.” Đầu kia điện thoại rõ ràng nghe được tiếng đánh chữ lách tách, ngay sau đó, thanh âm Tiểu Mao lại truyền đến, “Anh Phương, em nhìn thấy anh rồi, anh mau rút lui đi, dựa theo tốc độ bỏ phiếu này. . . . . Căn bản không kịp.”

Phương Mộc nhìn lướt qua máy bỏ phiếu, lựa chọn để cho Nhâm Xuyên chết đã vượt qua chín ngàn.

Lúc này, Dương Học Vũ vọt đến, lập tức hiểu ra thế cục của vị trí Nhâm Xuyên, vội vàng phất tay ngăn chặn đồng sự phía sau tiếp tục tiến vào.

“Tất cả mọi người đi ra ngoài, cách xa nơi này một chút!”

“Sắp xếp chuyên viên phá bom chưa?” Phương Mộc vội vàng hỏi.

“Không còn kịp rồi, đều đã ở chỗ bà cụ Hồ bên kia.”

Dương Học Vũ cởi áo khoác, vén tay áo lên, “Chúng ta tự mình làm thôi.”

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!” Nhâm Xuyên nhìn Dương Học Vũ tiến sang, sợ hãi hô, “‘Ánh sáng thành phố’ nói, hủy thứ này không được, vừa chạm vào liền nổ!”

“Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!” Dương Học Vũ đã mặt đầy mồ hôi, cẩn thận chuẩn bị rút dây điện này, trong miệng thấp giọng nói thầm, “Con mẹ nó con mẹ nó, cái nào mới đúng. . . . . . .”

Phương Mộc cũng tiến đến trước bưu kiện, anh hoàn toàn không hiểu về chất nổ phải làm thế nào phá bỏ, cũng không biết Dương Học Vũ hiểu rõ nhiều ít bao nhiêu. Mắt thấy Dương Học Vũ nắm một sợi dây điện, do dự một chút, lại chọn một sợi khác, trong lòng càng thêm lo lắng.

Đột nhiên, trong dư quang của Phương Mộc hiện lên một bóng người, Mễ Nam mang theo hộp dấu chân vọt đến.

“Ai cho em vào?” Phương Mộc vừa vội vừa tức, đưa tay xoay người Mễ Nam, “Mau chóng ra ngoài cho anh!”

Mễ Nam đẩy anh ra, đem hộp dấu chân đặt dưới chân Nhâm Xuyên mở ra, lấy ra cây nhíp, kéo và dao rọc giấy đưa cho Dương Học Vũ.

“Hiện tại không có chuẩn bị dụng cụ, những thứ này có lẽ anh có thể sử dụng được.”

Nói xong, cô lấy ra tờ giấy A4, sau khi viết lên vài chữ, giơ hai tay lên, đặt trước máy quay.

Trong hình ảnh video lập tức xuất hiện một tờ giấy trắng, phía trên viết: Hiện trường còn có cảnh sát, đừng bỏ phiếu nữa, các bạn đang giết người!

Nhất thời, tốc độ bỏ phiếu giảm xuống rõ ràng.

Mễ Nam đã tranh thủ thời gian quý báu, Phương Mộc và Dương Học Vũ cũng không dám trì hoãn chút nào. Bọn họ cầm kéo và dao rọc giấy, cẩn thận đẩy hai lớp băng dính màu vàng bên ngoài bưu kiện ra, một bọc thuốc nổ lớn lộ ra.

Dương Học Vũ cắn răng, trong đám dây điện chi chít này, rốt cuộc lựa chọn một sợi, thoáng nhìn Phương Mộc, lại nhìn Mễ Nam. Mễ Nam gật đầu, đưa tay cầm tay Phương Mộc.

Động tác này khiến cho vẻ mặt Dương Học Vũ biến đổi, lập tức, vẻ dứt khoát lại trở về trên mặt, trên tay dùng chút lực, dây điện bị rút ra. . . . . .

Nhâm Xuyên rên một tiếng, nhắm mắt lại.

Một giây này, tựa như một thế kỷ dài đằng đẵng, song, bình an vô sự.

Dương Học Vũ tựa hồ mò được một vài quy luật, động tác trên tay nhanh hơn, trong nháy mắt, lại có mấy sợi dây điện được rút ra.

Chẳng lẽ thật sự có thể sáng tạo kỳ tích? Đáy lòng Phương Mộc dâng lên một tia hy vọng. Thế nhưng, Mễ Nam đột nhiên kêu lên.

Phương Mộc vội vàng đến trước màn hình, tốc độ bỏ phiếu vừa giảm bớt lại như bão tố dâng lên, số liệu trên máy bỏ phiếu đã biến thành 9547.

Mễ Nam nóng nảy, trước máy quay cuống quít vẫy tờ giấy A4 nọ, trên mặt cơ hồ là biểu cảm khẩn cầu.

Dương Học Vũ đã đoán ra tình hình phía sau không ổn, hay tay bắt đầu run rẩy.

“Dừng! Dừng lại!” Nhâm Xuyên đột nhiên kêu to lên, “Phương cảnh quan, điện thoại di động! Ghi âm!”

Phương Mộc ngẩn ra, lập tức hiểu được ý đồ của Nhâm Xuyên.

“Cám ơn mọi người, thế nhưng không còn kịp rồi.” Nhâm Xuyên như trước mặt đầy nước mắt, thanh âm lại bình ổn, “‘Ánh sáng thành phố’ là một người đàn ông, mang khẩu trang, không biết hình dạng, bất quá hắn cao khoảng 1m74, vóc người trung bình, khí lực trên tay rất lớn, mặc quần áo thể dục màu đen, mũ lưỡi trai màu đen, không có giọng nói. . . . . .Đúng rồi, mắt một mí, mày rậm. . . . . .Tôi có thể nhớ được chỉ có bây nhiêu. Cám ơn các cậu, nói cho mẹ tôi biết. . . . . .”

Gã không nói được nữa, liếc mắt nhìn máy bỏ phiếu một cái, số liệu phía trên đã biến thành 9763.

“Đi mau, đi mau!” Nhâm Xuyên rống to, toàn thân kịch liệt run rẩy, “Không còn kịp nữa rồi!”

Chỉ còn lại hơn hai trăm phiếu, bỏ phiếu trong phạm vi cả nước, đạt tới một vạn chỉ là chuyện trong vài giây.

Dương Học Vũ mắng to một tiếng, đưa tay túm lấy Mễ Nam và Phương Mộc, xoay người hướng bên ngoài căn nhà phóng đi. Phương Mộc giãy giụa quay đầu lại, nhìn thấy Nhâm Xuyên lệ nóng doanh tròng nhìn mình, trong mắt là vô hạn lưu luyến và tiếc hận, môi mấp máy. . . . . .

“Nói cho bọn họ biết, tôi không phải thẩm phán vô lương!”

Cơ hồ là cùng lúc, câu nói sau cùng của Nhâm Xuyên bị bao phủ trong tiếng nổ mạnh cực lớn, ba người Phương Mộc chỉ vừa kịp chạy ra khỏi nhà ngói, đã bị lực chấn động mãnh liệt phía sau ném bay ra ngoài, nặng nề ngã trong sân.

Ước chừng sau vài phút, thân thể Phương Mộc mới từ trong chết lặng dần dần khôi phục lại tri giác, đau nhức theo sau kéo tới, phảng phất như vừa mới bị va vào đầu xe lửa hất văng lên. Miệng Phương Mộc đập trên mặt đất lạnh cứng, môi rạn nứt, máu tươi chảy trong miệng, một cỗ mùi tanh ngọt xộc vào xoang mũi.

Trong lỗ tai vẫn đang vang ong ong, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn vô cùng. Phương Mộc gian nan đứng dậy, khối lớn gạch vỡ và mảnh gỗ từ trên người rơi xuống. Anh bất chấp xem xét thương thế trên người, nửa quỳ nửa bò qua túm Mễ Nam lên. Mễ Nam đầy mặt và đầu cổ là bụi đất, tóc cũng tán loạn, cả người co quắp trên mặt đất, trên tay cũng đầy vết thương. Phương Mộc run rẩy gạt tóc của cô ra hai bên, nhìn từ trên xuống dưới, may mà đầu không bị thương nặng, thân thể và tay chân tựa hồ cũng bình yên vô sự. Anh miễn cưỡng chịu đựng nửa ngồi xuống, gắt gao ôm Mễ Nam vào ngực.

Thân thể Mễ Nam đầu tiên là cứng đờ, liền sau đó là run rẩy, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ. Nước mắt từ trên mặt cô cuồn cuộn chảy xuống, miệng nửa hé mở, không biết là rên rỉ hay thống khổ, Phương Mộc đã hoàn toàn nghe không được nữa.

Dương Học Vũ lảo đảo đứng lên, lại té ngã, cuối cùng chỉ có thể ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn Phương Mộc và Mễ Nam đang ôm nhau.

Mấy cánh tay lần lượt đưa qua, phủi bụi đất và gạch vỡ trên người Phương Mộc, lại nâng bọn họ đứng lên. Trước mắt Phương Mộc nơi nơi nhoáng lên bóng người và ánh đèn pin, cùng với căn nhà ngói đã bị nổ tung, đang toát ra khói đặc cuồn cuộn.

Hơn 10 phút sau, Phương Mộc cùng Dương Học Vũ, Mễ Nam được đưa lên một chiếc xe cấp cứu, chở đến bệnh viện phụ cận cấp cứu. Ở trên xe, nhân viên cứu hộ vội vàng đo huyết áp, nhịp tim, truyền dịch cho Phương Mộc, Phương Mộc vẫn không nhúc nhích mặc cho bọn họ an bài, tựa hồ đã bị vụ nổ mãnh liệt vừa rồi chấn cho hồ đồ.

Xe cấp cứu lái vào khu vực nội thành, hai bên đường thoáng cái sáng bừng lên. Đủ loại tiếng vang dần dần truyền vào tai Phương Mộc, từ yếu đến mạnh, dần dần rõ ràng.

Anh từ trên cáng cứu thương miễn cưỡng ngồi dậy, ghé vào bên cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, cảm thấy ý thức từng chút trở lại trên người.

Nổ mạnh. Phát sóng trực tiếp hiện trường. Nhâm Xuyên. Bỏ phiếu trực tuyến. Ánh sáng thành phố. . . . .Một đám từ ngữ vụn vặt thoáng hiện trong đầu Phương Mộc.

Ngoài cửa sổ xe, cả thành phố còn chưa ngủ này. Đủ loại bảng hiệu bảy sắc cầu vồng vẫn lộng lẫy chói mắt như trước, trên đường phố vẫn phồn hoa huyên náo như trước. Tốp nam nam nữ nữ ăn mặc hợp thời hoặc kéo nhau đi, hoặc vội vã tới lui, hoặc tươi cười rạng rỡ, hoặc trầm ngâm không nói.

Một xe sắt đẩy hàng rong rao hàng dọc đường, hạt dẻ rang trên xe nóng hôi hổi.

Một đôi nam nữ ở góc đường thâm tình ôm lấy nhau.

Một đứa trẻ nhìn xâu kẹo hồ lô màu sắc ngọt ngào thèm chảy nước miếng.

Một thiếu nữ lưu luyến trước tủ kính sáng ngời quên cả đường về.

Ngày 29 tháng 11, tiếp tục một cuộc sống bình thường không hơn.

Đối với một số người mà nói, cũng là ngày cuối cùng của sinh mệnh.

Xe cấp cứu ngoặt vào một con phố. Sát đường, một bảng hiệu đủ màu biến hóa không ngừng chợt lóe qua.

Phương Mộc đột ngột hét lớn một tiếng: “Dừng xe!”

Tài xế xe cấp cứu bị dọa giật mình, bản năng giẫm xuống phanh xe. Xe cấp cứu ở trên mặt đường trượt một chút, cuối cùng lắc lư đậu ở ven đường.

Phương Mộc mặt không chút thay đổi đứng dậy, tùy ý rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, máu lập tức phụt ra, ngưng tụ thành một điểm đo đỏ.

Anh đẩy cửa sau xe cấp cứu, nhảy xuống, thất tha thất thểu đi đến con phố đối diện.

Dưới bảng hiệu ‘Mạng E tình thâm”, một cánh cửa thủy tinh nửa khép hờ. Phương Mộc nhấc chân đá văng, xông thẳng vào tiệm mạng.

Nhân viên quản lý trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ xông vào cả người bụi đất và máu me này, đang muốn mở miệng ngăn cản, thẻ cảnh quan liền xông đến trước mắt.

Ngoại trừ vài người cạnh cửa, đại đa số khách đang lên mạng đều không chú ý tới cảnh sát lảo đảo tựa hồ tùy thởi sẽ té ngã này. Bọn họ như trước canh giữ trước màn hình, vẻ mặt hưng phấn mà đọc, bình luận, tiếng hô to gọi nhỏ liên tục không ngớt.

“Chết tiệt, thật sự nổ, nổ rồi!”

“Trâu bò mà ghê, quá độc ác. . . . .”

Phương Mộc túm một dân mạng bên cạnh đứng dậy. Thằng bé này mười tám mười chín tuổi đang chơi trò Ma Thú Tranh Bá, vẻ mặt nó mê man nhìn người đàn ông như bị điên này, trên tay còn cùm cụp cùm cụp nhấp chuột.

Phương Mộc đẩy nó lên ghế, xoay người nhìn đám dân mạng kia. Người đang ông trung niên đầu tóc thưa thớt đang lộ vẻ kích động nhìn hình ảnh trên video: Mễ Nam giơ giấy A4 lo lắng lắc lư, phía sau là Dương Học Vũ bận rộn cùng Nhâm Xuyên toàn thân cứng đờ.

Phương Mộc túm lấy cổ áo gã, kiên quyết kéo gã lên. Người đàn ông trung niên thốt nhiên bị tập kích, theo bản năng giãy giụa.

“Mày. . . . . .Mày làm gì?”

“Mày có bỏ phiếu không?” Phương Mộc kề sát mặt gã, cơ hồ đụng vào chóp mũi gã, “Nói! Mày có bỏ phiếu không?”

Người đàn ông trung niên muôn dạng hoảng sợ nhìn khuôn mặt tràn dầy bùn đất máu me này, run rẩy nói: “Mày. . . . .Mày điên rồi mày. . . . .”

“Có bỏ phiếu không?” Phương Mộc rống to, bước bọt còn mang theo máu phun trên mặt người đàn ông trung niên.

“. . . . . .Đã bỏ. . . . .Đã bỏ.”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Phương Mộc đã trói quặt hai tay gã ra sau, mặt hướng xuống ấn trên bàn máy tính, ngay sau đó, “Rắc” một tiếng còng tay lại.

Người đàn ông trung niên như bị chọc tiết gào to. Những người đang lên mạng khác trong tiệm mạng cũng bị kinh động, đều ngồi tránh ra xa. Rất nhanh, bên cạnh Phương Mộc xuất hiện một khoảnh trống người.

“Còn ai nữa?” Phương Mộc loạng choạng, tựa hồ đã bị động tác vừa rồi tiêu hao hết khí lực toàn thân, “Còn ai đã bỏ phiếu?”

Trong đám người thoáng chốc một mảnh im ắng, liền theo sau, thanh âm hoảng sợ từ trong các góc phòng vang lên:

“Mau báo cảnh sát đi.”

“Đây nhất định là bệnh tâm thần. . . . . .”

“Có phải là người nhà của thẩm phán kia hay không nhỉ. . . . .”

Thình lình, Phương Mộc rút súng lục ra, thẳng tắp chỉ vào trán một thiếu niên.

“Mày có bỏ phiếu không?”

Thiếu niên cơ hồ bị dọa phát khóc, toàn thân run run co rút vào trong đám người, trong miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm không có không có. Phương Mộc xoay người, họng súng lại chỉ hướng một người khác.

“Mày thì sao, mày có bỏ phiếu không?”

Người nọ khoa trương dùng hai tay che mặt, cuống quít lui về phía sau.

“Tôi không có giết người mà, giết người chính là ‘Ánh sáng thành phố’. . . . . . .”

“Mày chính là hung thủ!” Phương Mộc đã gần như điên cuồng, súng trong tay thay nhau chỉ điểm trước những khuôn mặt đáng ghét này, “Hung thủ! Bọn mày đều là hung thủ!”

Nhân viên quản lý tiệm mạng trốn sau quầy, cầm lấy điện thoại đè xuống ba số.

“Alo, 110 sao? Mau tới đây, chỗ chúng tôi có một người điên cầm súng. . . . .”

Chưa đợi gã nói xong, một bàn tay đã đoạt lấy ống nghe, nặng nề dập xuống.

Dương Học Vũ xoay người đi về phía Phương Mộc, một tay ôm lấy thắt lưng anh, tay kia đoạt lấy súng trong tay anh.

“Phương Mộc, bỏ đi.” Dương Học Vũ ngoài dự liệu không phát hỏa, trong giọng nói tràn ngập bi thương, “Anh bình tĩnh một chút. . . . . .”

Phương Mộc hất Dương Học Vũ ra, thấy rõ người phía sau, điên cuồng tìm kiếm trên người Dương Học Vũ.

“Học Vũ. . . . . . Còng tay. . . . . .Mau. . . . . .Bắt hết bọn họ lại.. . . . Bọn họ đều là tội phạm giết người. . . . . . “

Dương Học Vũ bất đắc dĩ ngăn cản, Phương Mộc cũng không thuận theo không khuất phục hướng anh ta đòi còng tay.

“Còng tay. . . . . Bắt người. . . . . .Nhanh lên một chút!”

Dương Học Vũ cười khổ lắc đầu, hướng hai cảnh sát phía sau đưa mắt ra hiệu. Hai cảnh sát kia ngầm hiểu, động tác nhanh nhẹn tiến lên bắt lấy Phương Mộc, đoạt được súng của anh, túm lấy hai tay anh kéo ra ngoài.

Phương Mộc liều mạng giãy giụa, hai chân đạp loạn trên mặt đất, thẳng đến khi bị kéo tới cửa, còn hướng về phía đám người hoặc sợ hãi hoặc cười trộm hoặc chết lặng kia rống to:

“Hung thủ! Bọn mày đều là hung thủ! Đều là hung thủ! !”

__________________________________________

Tiêu: Edit chương này xong nhớ tới một bộ phim đã từng xem, ko biết bác Lôi Mễ có xem film này chưa, coi còn kích thích hơn cả vụ này nữa XD. Untraceable!!!! Được so sánh như Sự Im Lặng Của Bầy Cừu thời internet :3

[ [


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.