Mặt của anh góc cạnh phân minh, cho dù trong hình ảnh máy quay mơ hồ, cũng có thể nhìn ra anh đang cắn chặt hàm răng, trên gương mặt bắp thịt nhô ra hết sức rõ ràng.
Giang Á kinh ngạc nhìn màn hình, một lúc lâu, chậm rãi giơ tay lên, tua đoạn video về khởi điểm.
Phương Mộc đứng đối diện Thai Vĩ. Rút súng. Nổ súng. Thai Vĩ ngửa mặt ngã xuống đất. Khách hàng trong quán cafe bỏ chạy tứ tán. Phương Mộc xoay người đối diện máy quay theo dõi.
Giang Á tua đi tua lại đoạn video chỉ hơn 10 giây này, trong hình ảnh Phương Mộc cũng không ngừng lặp lại động tác rút súng, nổ súng và xoay người. Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng.
Phương Mộc nhìn chằm chằm máy quay theo dõi, cũng nhìn chằm chằm Giang Á ngồi sau màn hình. Tròng kính trên mặt anh hơi phản quang, nhưng hàn quang sắc bén bắn ra từ trong ánh mắt vẫn như hoàn toàn xuyên thấu Giang Á.
Giang Á thoáng run rẩy. Đúng vậy, cậu ta bại lộ dưới máy quay theo dõi, chính là để cho mình nhìn thấy.
Ta biết, ta biết ngươi muốn làm gì.
“Ông chủ, tôi đã kêu rót thêm hai lần rồi.” Một người đàn ông trung niên bưng cốc cafe trống không đi tới, bất mãn nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giang Á mạnh xoay đầu lại, tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu ông ta đang nói gì, chỉ trừng trừng dõi theo ông ta.
Người đàn ông trung niên bị dọa sợ, không tự chủ được mà thụt lùi lại hai bước.
Giang Á khôi phục lại tinh thần, trên mặt như trước lãnh nhược băng sương. Hắn quét mắt liếc người đàn ông trung niên một cái, đột ngột thanh giọng, hướng các khách hàng trong quán hô: “Thật ngại quá, quán đóng cửa.”
Trong một mảnh tiếng oán giận và chỉ trích, quán cafe “Lost in Paradise” rất nhanh không còn một bóng người. Giang Á nặng tay mạnh chân thu dọn chén đĩa trên bàn, hết thảy ném vào trong bồn nước. Sau đó, hắn đi tới bên cạnh cửa, kéo cánh cửa cuốn xuống. Trong nháy mắt hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài ấy, Giang Á nhìn thấy góc đường cách đó không xa, có hai người đàn ông ngậm điếu thuốc lá chợt lóe qua.
Giang Á nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười. Lần sau gặp được những cảnh sát giám thị này, có nên đưa qua vài phần điểm tâm không nhỉ?
Sau khi kéo bức màn nhung dày, Giang Á không giống như thường ngày cẩn thận kiểm tra sảnh ăn, chỉ qua loa đảo mắt một vòng, sau đó nhanh chóng bước lên gác.
Trên bàn ăn của gác xép, bày đủ loại tư liệu lộn xộn, có kết cấu súng ống và hướng dẫn sử dụng, cũng có bản đồ khu Thiết Đông, đặt trên cùng, là tấm hình của Thai Vĩ.
Giang Á đi thẳng qua bàn ăn, mở máy tính xách tay đầu giường, tìm được trang mạng vừa xem, lại xem đoạn video vừa rồi một lần nữa.
Lúc này đây, hắn vặn lớn âm lượng, tiếng súng nọ vang trong gác xép quanh quẩn thật lâu.
Giang Á lẳng lặng ngồi trong chốc lát, châm một điếu thuốc lá, đôi mắt thỉnh thoảng quét về phía trang mạng trên màn hình, vẻ mặt phức tạp. Sau khi do dự trong chốc lát, hắn vẫn là trở lại trước máy tính, xem những bình luận bên dưới. Chỉ nhìn vài lượt, đôi mắt hắn thoáng cái đã trừng lớn.
“‘Ánh sáng thành phố’ hiện thân!”
Hô hấp của Giang Á chợt dồn dập hẳn lên, hắn liên tục nhấn chuột, nhanh chóng xem xét tất cả bình luận. Quả thật, bình luận cùng loại càng ngày càng nhiều.
“‘Ánh sáng thành phố’ nguyên lai là một cảnh sát!”
“Khó trách mạnh như vậy, nguyên lai là cớm. . . . . . .”
“Cũng đã lộ mặt rồi, còn có lần sao không?”
. . . . . . . . . . . .
Ngực Giang Á kịch liệt phập phồng, sắc mặt cũng chầm chậm đỏ lên. Đột ngột, hắn vứt đầu lọc thuốc đi, cực nhanh gõ xuống vài chữ trong mục bình luận: Hắn không phải ‘Ánh sáng thành phố’! Song, mũi tên chuột ngừng trên nút “gửi đi” hồi lâu, cuối cùng, hắn vẫn là lần lượt xóa đi những chữ này.
Khốn nạn! Tên khốn nạn này!
Tên cảnh sát gầy yếu kia làm sao có thể là “Ánh sáng thành phố”? Vị thần phán quyết cái thành phố này là ta! Ta mới là ‘Ánh sáng thành phố’!
Hắn cáu kỉnh đứng dậy, tựa hồ ngực bị một tảng đá lớn chèn kín, nặng trĩu không thở nổi. Rút liền hai điếu thuốc, tới lui qua lại trong gác xép mười mấy vòng, rốt cuộc tình tự của Giang Á mới dần dần bình phục. Hắn đi tới bên cạnh bàn ăn, tiện tay cầm lấy bức ảnh của Thai Vĩ, cao thấp đánh giá tỉ mỉ.
Mấy ngày qua, hắn đã dò tìm được chi tiết về cảnh sát tên Thai Vĩ này rõ ràng, đối với chiều cao, thể trọng, nơi ở và hoàn cảnh công tác, tuyến đường đi, số di động, quy luật làm việc nghỉ ngơi của y đều rõ như lòng bàn tay. Hắn thậm chí đã lập ra mấy “Phương án báo ứng”, chỉ đợi sau khi thời cơ chín muồi sẽ xuống tay. Song, một tiếng súng vang trong quán cafe Starbucks kia đã khiến cho những việc này trở thành vô ích. Làm cho hắn khó chấp nhận được, là những người dân ngu xuẩn của cái thành phố này, cư nhiên cho rằng Phương Mộc chính là ‘Ánh sáng thành phố’!
Nguyên lai ‘Dập tắt’ theo như lời cậu ta, cư nhiên là ý tứ này.
Phương Mộc, ngươi sau khi cướp đi Ngụy Nguy, ngay cả cái tên này cũng muốn cướp luôn sao?
Ngươi muốn dùng phương thức này, khiến ta từ vị thần muôn người chú mục, đọa lạc thành ông chủ quán tuân theo nề nếp, vâng vâng dạ dạ sao?
Ngươi muốn cho người của thành phố này quên lãng ta, nhớ kỹ ngươi sao?
Ngươi muốn đem những “Nghi lễ báo ứng” hoàn mỹ đủ để viết vào lịch sử phạm tội này, hết thảy quy kết trên danh nghĩa của ngươi sao?
Giang Á đột ngột vung tay, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, một xấp giấy in lớn theo động tác của hắn bay phất lên, rồi chậm rãi rơi xuống trên sàn căn gác.
Giang Á thở hổn hển, quay đầu lại nhìn chằm chằm máy tính xách tay bên cạnh đầu giường. Trong hình ảnh video, Phương Mộc lạnh lùng nhìn hắn, bên mép tựa hồ có thêm một tia ý cười trào phúng.
Ngươi cứ chờ đó, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ để cho cái thành phố này biết, ai mới là ‘Ánh sáng thành phố’!
Ngày 9 tháng 12, số 49-4 phía bắc phố Thái Nguyên khu Khoan Thành thành phố C phát sinh một vụ nổ súng. Người bị hại được đưa đến bệnh viện phụ cận cứu chữa, kẻ hành hung bỏ chạy mất tích. Sau khi cảnh sát nhanh chóng chạy tới, tiến hành tường tận điều tra hiện trường và lấy ra được một số dấu vết. Địa điểm phát sinh án là một quán cafe Starbucks, hệ thống máy quay theo dõi trong quán đã ghi lại đầy đủ cả quá trình phát sinh án. Xế chiều hôm đó, có người nhiều chuyện đem đoạn video trên phát tán lên mạng. Trong mấy giờ ngắn ngủi, hơn mười vạn dân mạng đã thông qua việc xem đoạn video này hiểu rõ vụ án.
Ngày 10 tháng 12, ngày thứ hai sau khi phát sinh án, cảnh sát dưới áp lực cực lớn triệu tập hội nghị thông báo tin tức, hướng truyền thông thông báo một số tình tiết vụ án. Cảnh sát chứng thật, người bị hại là phân cục phó Thai Vĩ của phân cục Thiết Đông cục công an thành phố C, hung khí là một khẩu súng ngắn cảnh sát ổ xoay loại 92. Thai Vĩ bị trúng đạn phần ngực, sau khi đưa đến bệnh viện cấp cứu đã lâm vào hôn mê sâu, chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Qua điều tra nguồn gốc súng, cũng tiến hành đối chiếu với máy quay theo dõi lấy được tại hiện trường, xác định kẻ tình nghi là người của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát tỉnh Phương Mộc.
Cảnh sát đã xem hình của Phương Mộc cùng đặc thù tương quan phát lệnh xuống các phân cục và sở cảnh sát, truy bắt toàn thành phố.
Lệnh truy nã vừa phát ra, thành phố C xôn xao.
Càng hỗn loạn hơn cả chính là tổ chuyên án của án mạng liên hoàn “Ánh sáng thành phố” và sở cảnh sát tỉnh.
Người phụ trách tổ chuyên án và người lãnh đạo trực tiếp của Phương Mộc Biên Bình trước sau bị lãnh đạo sở tỉnh gọi tới nói chuyện. Một cảnh sát trước công chúng bắn giết một cảnh sát khác, đây là vụ bê bối lớn đến không thể lớn hơn nữa. Cảnh sát lúc đầu có ý giấu giếm, song, video theo dõi của hiện trường vụ án sau khi bị truyền lên mạng, bất luận hành vi che giấu gì đều chỉ nhận được chỉ trích càng nghiêm khắc hơn.
Chỉ có điều, người biết rõ đại khái tình tiết vụ án đều rõ ràng, Phương Mộc khẳng định không phải ‘Ánh sáng thành phố’. Về phần anh bắn giết Thai Vĩ, càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng nổi. Hai người quen biết gần 10 năm, mặc dù không thể nói là thân như tay chân, nhưng từng là chiến hữu kề vai sát cánh. Phương Mộc sau khi nhận súng, không lựa chọn bắn chết Giang Á, mà lại bắn Thai Vĩ rất có khả năng trở thành mục tiêu của Giang Á, chẳng lẽ anh điên rồi sao?
Chỉ có một người biết, Phương Mộc không điên.
Mễ Nam sau khi biết được việc này, lập tức đi tìm phân cục trưởng, lại được báo phân cục trưởng và Dương Học Vũ mọi người đã bị mời khẩn cấp sang sở cảnh sát tỉnh. Mễ Nam không dừng lại, trực tiếp chạy tới sở cảnh sát tỉnh. Làm cho cô thật không ngờ chính là, mình lại nhào đến vô ích.
Theo người biết rõ tình hình cho hay, Thai Vĩ trong hôn mê từng có thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, trong miệng mơ hồ không rõ nhắc tên của Biên Bình. Biên Bình sau khi biết được, lập tức gián đoạn cuộc nói chuyện cùng lãnh đạo sở tỉnh, chạy ngay đến bệnh viện cảnh sát thành phố Thai Vĩ đang chạy chữa.
Mễ Nam ngựa không dừng vó đi tới bệnh viện cảnh sát thành phố. Trong bệnh viện đã tụ tập lượng lớn nhân viên cảnh vụ và truyền thông tin tức. Đồng sự ở đây cho Mễ Nam hay, phân cục trưởng và Biên Bình đang trong phòng bệnh của Thai Vĩ, cũng dặn dò bất luận ai cũng không được tiến vào.
“Tôi phải gặp phân cục trưởng và trưởng phòng Biên ngay.” Mễ Nam lo lắng nói với cảnh sát trông cửa bên ngoài: “Phương Mộc khẳng định không phải hung thủ thật sự, anh ấy nổ súng là có nguyên do. . . . . . .”
Nói xong, cô lại hướng phòng bệnh xông vào, lại bị cảnh sát vẻ mặt xanh xám đẩy về.
“Chúng tôi đã nhận lệnh, bất luận ai cũng không được tiến vào —– Cô là người mình, đừng để chúng tôi khó xử.”
Mễ Nam gần như không thể khống chế được lại muốn xông lên, nhưng cảm thấy cánh tay bị người vững vàng giữ lấy. Cô vô thức nhìn lại, là Dương Học Vũ.
“Học Vũ? Anh tới vừa lúc.” Mễ Nam như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng kéo anh ta, “Mau! Chúng ta cùng đi tìm phân cục trưởng bọn họ, anh là người cuối cùng gặp mặt Phương Mộc, anh hiểu rõ anh ấy, anh nhất định biết, anh ấy sẽ không giết Thai Vĩ. . . . . .”
Dương Học Vũ bị Mễ Nam túm đến liên tục lắc lư, trên mặt lại chỉ đáp lại bằng nụ cười khổ. Chuyện Phương Mộc bắn giết Thai Vĩ, đồng dạng khiến anh ta cảm thấy khiếp sợ. Song, bây giờ nhớ lại, đoạn đối thoại của Phương Mộc với anh ta trong hành lang khi đó, thà nói là biểu lộ rõ nỗi lòng, không bằng nói là lời trăng trối trước khi lâm chung. Nói cách khác, Phương Mộc khi nhận súng, cũng đã chuẩn bị tốt việc giết người rồi.
Dương Học Vũ không ngờ chính là, người Phương Mộc muốn giết cư nhiên là Thai Vĩ.
Hai người đứng tại chỗ im lặng mà giằng co, cách đó vài thước, chính là cảnh cửa phòng bệnh đóng chặt. Trong phòng bệnh, là phân cục trưởng, Biên Bình và Thai Vĩ đã hôn mê bất tỉnh. Song, nơi đó không hề an tĩnh, tiếng cãi vã kịch liệt ngờ ngợ có thể phân biệt. Đột nhiên, một thanh âm chợt đề cao âm lượng, nghe ra, tựa hồ là Biên Bình.
“Chuyện cho tới bây giờ, tôi biết anh không thể tin tưởng Phương Mộc nữa. Thế nhưng, xin anh tin tưởng tôi, được chứ?” Trong thanh âm của Biên Bình mang theo khẩn cầu, còn có sự kiên quyết không cho phép dao động, “Một tuần, một tuần là được!”
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Ước chừng 10 phút sau, phân cục trưởng và Biên Bình trước sau lần lượt ra khỏi phòng bệnh.
Thấy hai người bọn họ đi ra, sớm chờ đã lâu các ký giả ùa lên, ánh đèn loang loáng lách tách lóe lên không ngừng, hơn mười micro cũng đưa tới trước mặt bọn họ.
“Tình tiết vụ án có tiến triển gì mới không?”
“Tình hình cục trưởng Thai thế nào, khi nào có thể tỉnh lại?”
“Xin hỏi động cơ giết người của Phương Mộc là gì?”
“Cảnh sát có cho rằng cần phải nghiêm khắc quản lý việc sử dụng súng ống lại không?”
…………………………
Phân cục trưởng và Biên Bình liếc mắt nhìn nhau. Biên Bình gật đầu, phân cục trưởng lại một lần nữa hướng mặt về phía micro và máy quay, mặt không chút thay đổi nói: “Vừa rồi, bác sĩ nói cho chúng tôi biết, cục trưởng thai Vĩ đã được chuẩn đoán là chết não. Những thứ khác, không thể trả lời.”
Dứt lời, ông liền đẩy phóng viên trước mặt ra, không hề quay đầu lại đi về phía trước. Biên Bình theo sát phía sau, vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng khóc hô tê tâm liệt phế:
“Sếp!”
Phân cục trưởng và Biên Bình quay đầu sang, nhìn thấy Mễ Nam lệ rơi đầy mặt bị Dương Học Vũ gắt gao túm lấy, đang không ngừng giãy giụa.
“Đi tìm anh ấy, van cầu các anh, tìm kiếm anh ấy, đừng để anh ấy xảy ra chuyện. . . . . .”
Phân cục trưởng khẽ cắn môi, không nói một lời xoay người tiếp tục đi, Biên Bình nhìn chằm chằm Mễ Nam vài giây, nhấn mạnh từng chữ: “Đây là lựa chọn của cậu ấy.”
Nóng lòng tìm kiếm được chân tướng hơn các ký giả vây quanh hai người biến mất cuối hành lang, chân Mễ Nam mềm nhũn, tê liệt ngã trong lòng Dương Học Vũ.
“Cứu anh ấy, cứu anh ấy, tôi biết anh ấy muốn làm gì. . . . . .” Mễ Nam cơ hồ khóc đến bất tỉnh nhân sự, “Anh ấy sẽ chết mất. . . . . .”
Trong đầu mọi người đều chỉ có một vấn đề: Phương Mộc đang ở đâu?
Cảnh sát đang tìm kiếm Phương Mộc, bởi vì anh phải đưa ra một giải thích hợp lý cho hành vi của mình, còn phải chịu trách nhiệm.
Mễ Nam đang tìm kiếm Phương Mộc, bởi vì cô hy vọng anh sống sót.
Giang Á đang tìm kiếm Phương Mộc, vì trong thành phố này chỉ có một “Ánh sáng thành phố.”
Anh sẽ không rời khỏi thành phố C, chí ít anh hiện tại không cách nào rời đi được. Anh nhất định đang ở trong một góc nào đó ngay giữa thành phố này, hoặc lẩn trốn, hoặc đang tìm thời cơ hành động.
Từng đêm, Giang Á đều một mình lái xe ra ngoài, cho dù phía sau cách đó không xa liền có một chiếc xe cảnh sát vỏ bọc xe tư gia đi theo, hắn không thèm quan tâm.
Phương Mộc sau khi thả Ngụy Nguy, để cho Giang Á mất đi cơ hội cùng Ngụy Nguy đối mặt chấm dứt ân oán, điều này làm cho hắn đối với Phương Mộc tâm sinh hận ý. Thế nhưng, bởi vì duyên cớ giết nhầm Liêu Á Phàm, hận ý của Giang Á đối với Phương Mộc nhiều ít có chút giảm bớt. Song, hiện tại không giống thế nữa, Phương Mộc chủ động trêu chọc trên đầu Giang Á, hơn nữa tước đoạt đi thứ hắn coi trọng nhất. Điều này khiến hắn vô luận thế nào cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Vậy đến đây đi. Ngươi muốn chơi, ta liền cùng ngươi chơi tới cùng.
Giang Á đưa tay quay kiếng xe xuống, không khí rét lạnh thoáng cái cuộn vào trong buồng lái. Hắn phiêu mắt liếc về chiếc xe cảnh sát theo sát phía sau, cười cười, đón gió lạnh phả vào mặt mấp máy mũi.
Hắn như một con chó săn, trong rừng thép dày đặc bình tĩnh đuổi bắt con mồi. Tên cảnh sát đang lẩn trốn khắp nơi kia chính là. . . . . . .Nên gọi gã là cái gì đây, một con thỏ yếu ớt, hay một con heo rừng ngu xuẩn?
Phải biết rằng, người này từng đeo cảnh huy, đại biểu quyền lực tư pháp quốc gia chí cao vô thượng. Thế nhưng hiện tại, gã chỉ là con mồi, sắp bị cắn đứt yết hầu, hút khô huyết dịch.
Nghĩ thế thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Giang Á đột nhiên có một loại xúc động, thật nên để cho những thị dân không biết gì này nhìn một chút, “Ánh sáng thành phố” hắn cường đại, cơ trí, cảnh giác lại can đảm như vậy. Tên cảnh sát dân sự bốn mắt, tái nhợt gầy gò kia, làm sao xứng với danh hiệu này?
Hắn kiêu ngạo lại có chút cô đơn mà ngẩng đầu lên, tận lực hít thở không khí của thành phố này, tựa hồ muốn từ trong vật chất vô sắc đủ loại mùi vị hỗn tạp kia tìm kiếm khí tức của một người.
Ngươi trốn không được lâu đâu.
Giang Á đắm chìm trong không khí tự mình xây dựng, chẳng chút nào chú ý tới, xe cảnh sát phía sau đã yên lặng biến mất.
Ngày 11 tháng 12, cảnh sát tiến hành lục soát toàn bộ nơi ở của Phương Mộc, không phát hiện đầu mối có giá trị, cũng không phát hiện Phương Mộc có dấu hiệu bỏ trốn. Nhưng, xét thấy cha mẹ Phương Mộc đang ở nước ngoài, cảnh sát đã cùng với các ngành đường sắt, quốc lộ và sân bay, điều tra nghiêm ngặt cố thủ, kiên quyết khống chế Phương Mộc trong phạm vị thành phố C. Đồng thời, cảnh sát đã triển khai hành động lùng bắt quy mô lớn trong toàn bộ thành phố, đối với những vị trí có khả năng được Phương Mộc chọn làm nơi ẩn thân đều áp dụng các biện pháp theo dõi. Song, mệnh lệnh kể trên sau mười mấy tiếng được phát ra, cảnh sát lại hạ lệnh thông báo nội bộ, trừ các tuyến giao thông quan trọng của thành phố C nghiêm ngặt bố trí khống chế ra, còn lại cảnh lực lập tức bỏ dở hết thảy hoạt động điều tra với Phương Mộc, lý do chờ đợi lãnh đạo cấp trên tiến thêm một bước nữa an bài.
Không ai để ý đến hàm nghĩa đích thật của mệnh lệnh này, phân cục trưởng và Biên Bình đối với hết thảy nghi vấn đều không hề hé môi.
Ngày 12 tháng 12. Trời râm. Gió bắc cấp ba đến cấp bốn. Lại một đợt khí lạnh nữa sắp tràn về thành phố C. Trời đổ tuyết lớn.
8h30 chiều.
Trong bệnh viện cảnh sát thành phố, mấy bác sĩ mang theo nhóm thực tập sinh rẽ vào hành lang lầu ba khu nằm viện, bắt đầu một trong những đợt kiểm tra phòng cuối ngày.
Vốn là làm việc theo lệ, cho nên tốc độ kiểm tra phòng rất nhanh. Chưa tới nửa giờ, đoàn người đã đi tới cửa phòng bệnh cuối hành lang.
Hai cảnh sát phụ trách canh gác vẻ mặt nhuốm màu mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm khoa ngoại và các bác sĩ khác, liền phất tay cho qua.
Đối với chủ nhiệm mà nói, bệnh nhân chết não tên Thai Vĩ này là một thằng cha kỳ quái. Lãnh đạo bệnh viện cố ý dặn dò, đối với bệnh tình của y theo lệ kiểm tra thì được, về phần những thứ khác, không nên hỏi. Do đó ông ta cũng chỉ tùy tiện lật ghi chép huyết áp và nhịp tim, sau khi hỏi vài câu qua loa thì rời đi.
Những người khác đi theo ông ta nối đuôi nhau ra, duy chỉ một nam thực tập sinh mang khẩu trang đứng trước giường bệnh vài giây, lẳng lặng nhìn bệnh nhân đang hôn mê, mãi đến khi đồng bạn ở cửa nhịn không được mà gọi hắn, lúc này mới vội cất bước rời đi.
Trở lại trong hành lang, chủ nhiệm thuận miệng hướng đồng sự hỏi: “Tên nhóc kia là ai vậy? Rất hiếu học.”
“Ơ?” Đồng sự kinh ngạc nói, “Tôi không biết hắn là ai cả, hắn không phải học trò của anh sao?”
Chủ nhiệm sửng sốt, vô thức quay đầu lại hướng về phía sau đội ngũ nhìn lại, lúc này mới phát hiện, nam thực tập sinh kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cửa bệnh viện cảnh sát thành phố, nam thực tập sinh rảo bước xuống cầu thang, vừa đi vừa đảo mắt nhìn khắp nơi. Dưới bầu trời mù sương, cửa bệnh viện cảnh sát thành phố lác đác dấu chân, chỉ có vài chiếc taxi đậu lại đón khách. Thực tập sinh vừa đi vừa cởi nút thắt áo khoác trắng, tiện tay ném trên ghế dài trong sân. Khi cởi xuống khẩu trang, hắn vừa vặn đi tới dưới một trản đèn đường, giữa ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt tái nhợt thon gầy của Phương Mộc hiện ra.
Anh nhìn bốn phía một phen, hai tay cắm trong túi áo khoác, chậm rãi đi về hướng góc đường.
Giữa loại thời tiết này, người đi trên đường rất ít. Thỉnh thoảng gặp được vài người, cũng đều là cảnh tượng vội vã. Xem vẻ mặt bọn họ, tựa hồ đều đang trông ngóng căn nhà ấm áp và một bữa ăn nóng hôi hổi. Loại tâm tình này khiến cho bọn họ không rảnh rỗi bận tâm đến người thanh niên thân đơn chiếc bóng bên cạnh này, càng không không lưu ý đến biểu tình cảnh giác trên mặt anh ta.
Phương Mộc dọc theo con phố chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng xoay đầu sang đánh giá người đi ngang qua và xe cộ. Lúc chuyển tới một hẻm nhỏ, phía sau thình lình có hai ánh đèn xe chiếu tới, lập tức, một chiếc Jetta màu trắng lóe qua bên cạnh anh. Phương Mộc nghiêng đầu đi, chỉ nhìn thấy biển xe mơ hồ và hai ngọn đèn sau lóe sáng. Trong nháy mắt, xe Jetta liền quẹo về hướng trái, biến mất tại giao lộ phía trước.
Phương Mộc dừng bước, đứng tại chỗ trong chốc lát. Sau đó, anh nhìn bầu trời xám như chì, chợt cười cười, lập tức từ trong túi áo móc ra thứ gì đó nhét vào trong miệng, tiếp theo lại lấy ra di động, ấn vài cái.
Làm xong hết thảy việc này, anh xoay người mặt hướng hẻm nhỏ đen ngòm trước mắt. Không có đèn đường, hai bên đều là vách tường cao cao. Phương Mộc lẳng lặng nhìn kỹ trong chốc lát, tựa hồ có chút khẩn trương, thân thể cũng không tự chủ được mà run lên vài cái. Thế nhưng, vài giây sau, anh vẫn cất bước, hướng vào trong hẻm nhỏ đi đến.
Trong hẻm nhỏ so với tưởng tượng còn tối tăm hơn, nếu không phải còn phân biệt được phương hướng, Phương Mộc cơ hồ sẽ đụng vào vách tường. Anh trợn tròn mắt, phí công nhìn chằm chằm bóng đêm đặt sệt như mực, dưới chân thỉnh thoảng đá phải đủ thứ đồ hỗn tạp khác nhau, dọc theo con đường lảo đảo bước đi.
Đây mặc dù là một con đường thẳng tắp, lại có mấy giao lộ, đều tự thông về những nơi chẳng biết. Băng qua giữa những vách tường trống rỗng này, phảng phất như đi qua trước mặt những con thú lớn đang nửa tỉnh nửa mê. Chúng nó lặng yên ngồi chồm hổm, hai mắt nhắm nghiền, miệng khổng lồ mở lớn, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt con mồi thận trọng này. Những lúc như vậy, Phương Mộc đều phải thả chậm bước chân, lưu tâm lắng nghe, sau đó mới chậm rãi bước qua.
Anh đang đợi, chờ đợi thời khắc cuối cùng xảy đến. Điều này làm cho anh cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy một tia thư thái. Tựa hồ kết cục này, đã khiến anh chờ đợi từ lâu.
Hẻm nhỏ chỉ dài khoảng 200 mét, phía trước chính là một con đường cái khác, mơ hồ có thể thấy được ngọn đèn và xe cộ thỉnh thoảng lướt qua. Theo khoảng cách từ từ rút ngắn, Phương Mộc nhìn nơi đó, trên người cũng dần dần ấm áp hẳn lên.
Sáng và tối. Sống và chết. Nhân gian và địa ngục. Rõ ràng có thể đi dưới ngọn đèn, nhắm tới gia đình nhỏ ấm áp và bữa tối thịnh soạn, tại sao ta phải lưu luyến ở hẻm nhỏ hắc ám, giữa một mảnh yên tĩnh này chờ đợi luồng cường quang đó giáng xuống chứ?
Đây không phải cái gọi là vận mệnh hoặc vấn đề trách nhiệm, chỉ là Phương Mộc cảm thấy phải làm như vậy, phải để hết thảy những việc này hoàn toàn kết thúc.
Đang nghĩ ngợi, khoảng cách ra khỏi hẻm nhỏ chỉ còn chưa tới 50 mét nữa. Cái gì cũng chưa phát sinh. Tâm vẫn treo lơ lửng thoáng thả lỏng, thân thể trước sau căng thẳng cũng chầm chậm buông lơi. Phương Mộc nhẹ nhàng phun ra một hơi, bước chân thoải mái hơn nhiều, trên mặt lại lộ ra một tia thất vọng.
Chẳng lẽ, ta nhìn sai rồi? Chẳng lẽ, ta thủy chung không đợi được kết cục kia?
Phương Mộc cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ tối nay phải qua đêm ở nơi nào, không hề chú ý tới, phía trước chính là ngã rẽ cuối cùng của con hẻm nhỏ này.
Một đầu thú ngủ say cuối cùng. Mở ra miệng không lồ. Hết thảy lặng yên không một tiếng động, chẳng qua con ngươi dã thú trong bóng tối đã mở ra. Trong gió lạnh chợt thổi mạnh giữa ngã rẽ, mùi huyết tinh phả vào mặt.
Lúc Phương Mộc nhận thấy được nguy cơ đến, đã không kịp làm ra phản ứng nào nữa.
Một thân ảnh. Một trận tiếng vang dị thường. Một mảnh hắc ám. Ánh sáng và nhân gian gần trong gang tấc hết thảy đã biến mất không thấy đâu.
Đầu Phương Mộc bị một túi nhựa vững vàng bao lấy.
Miệng túi nhanh chóng buộc chặt, đồng thời một cánh tay mạnh mẽ gắt gao siết cổ Phương Mộc. Phương Mộc theo bản năng hướng cánh tay kia chộp tới, kẻ tập kích không chút nào ngơi nghỉ, tay kia đè xuống đầu Phương Mộc. Khí quản Phương Mộc chịu áp lực, cảm giác nhãn cầu cũng muốn từ giữa hốc mắt vọt ra. Anh một bên kiệt lực hít thở, một bên vung khuỷu tay phải về phía sau đánh mạnh, nhưng cú đánh này lại rơi vào khoảng không. Kẻ tập kích dùng sức đè thân thể Phương Mộc xuống, đem đầu anh và thân thể vặn thành góc độ nguy hiểm. Tay chân Phương Mộc quơ lung tung, không mảy may tạo được hiệu quả phản kháng nào. Dưới tình thế cấp bách, Phương Mộc miễn cưỡng giẫm trụ mặt đất, cố gắng tạo áp lực về phía sau, khiến kẻ tập kích cùng mình cùng ngã trên mặt đất. Thế nhưng, dưới chân mới vừa dùng lực, kẻ tập kích lại tiện thể xoay người Phương Mộc nửa vòng, cầm lấy đầu anh hướng vách tường đập vào.
Trước mắt Phương Mộc một mảnh đen nhánh, cơ hồ hít thở không thông, chỉ cảm thấy thân thể của mình đột ngột thay đổi phương hướng, liền theo sau, cứng cứng rắn rắn mà đập trên vách tường.
Trán đau nhức. Mũi đau nhức. Đầu óc tựa hồ bị một cây côn sắt nung đỏ đột ngột cắm vào, rồi mạnh mẽ khuấy trộn. Trong nháy mắt, Phương Mộc liền mất đi năng lực suy nghĩ và phản ứng. Đương nhiên, kẻ tập kích cũng không để cho anh có cơ hội suy nghĩ và phản ứng, dưới một kích, hắn bắt được đầu Phương Mộc, rồi hướng vách tường hung hăng đập một cái nữa.
Trên đầu Phương Mộc còn phủ túi nhựa sứt mẻ, dán vào tường, mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, bên tai truyền đến thanh âm của Giang Á vừa rõ ràng vừa hung ác:
“Ta biết ngay ngươi sẽ đến bệnh viện. Ngươi yên tâm, nó đã chết —- Ngươi cũng sắp chết.”
Giang Á đứng tại chỗ thở hổn hển trong chốc lát, rồi hướng hai bên hẻm nhỏ nhìn quanh. Nơi nhỏ hẹp tối đen này vẫn như trước yên tĩnh im ắng, tựa hồ hành động tàn bạo vừa rồi đều bị quên lãng không chút dấu vết.
Hắn cúi người xuống, khiêng Phương Mộc trên vai, lắc lư lảo đảo đi về hướng ngã ba. Vài phút sau, hắn đi tới cuối hẻm nhỏ, nhìn thấy xe Jetta màu trắng của mình như trước đậu trong bóng khuất của góc xó. Giang Á không vội vã hành động, mà lẳng lặng đứng ở đầu phố, sau khi xác nhận bốn phía không có người, mới mở cốp xe ra, ném Phương Mộc đang hôn mê vào. Sau đó, hắn ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô, lao vụt đi giữa những bông tuyết lác đác phiêu tán trên không trung.
20 phút sau, xe Jetta màu trắng lái vào khu vực phụ cận Đại học thành phố. Lúc này đã gần 10h30 tối, trên đường Học Tử, các cửa hàng ven phố đều đã đóng cửa. Trên mặt đường trống rỗng chỉ có giấy báo và những túi thực phẩm đóng gói vứt đi bị cuồng phong cuồn cuộn thổi tung. Giang Á thả chậm tốc độ xe, cẩn thận quan sát ngoài cửa sổ xe, mặc dù trong phạm vi thị lực có thể nhìn đến không hề có dấu chân, hắn vẫn không trực tiếp chạy đến trước cửa quán cafe “Lost in Paradise”, mà lái xe hướng về khoảnh đất trống phía sau đường Học Tử. Nơi đó từng là một khu hộ gia đình, hai năm trước sau khi bị một công ty bất động sản nào đó thu mua, chuẩn bị xây dựng thành khu dân cư thương mại. Cơ bản việc phá bỏ và dời đi nơi khác đã hoàn tất, chỉ còn gia đoạn cuối khai phá nhưng lại vì vấn đề tài chính tạm thời gác lại, do đó, hiện tại chỉ là một khoảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại.
Giang Á lái xe tiến vào giữa bãi đất trống. Cỏ dại cao chừng một thước mặc dù đã khô héo, nhưng vẫn như trước nỗ lực duy trì nguyên trạng cao ngất, rậm rạp. Xe Jetta màu trắng lái vào, chỉ có thể lộ ra phần mui xe. Giang Á nhảy xuống xe, vòng đến sau xe, kéo Phương Mộc từ trong cốp ra, ném giữa bụi cỏ khô. Phương Mộc vẫn không nhúc nhích tùy ý Giang Á bày bố, không hề hay biết mà tê liệt ngã trên mặt đất.
Giang Á lau mồ hôi, một lần nữa lên xe, khởi động, dọc theo đường Học Tử chạy đến trước cửa cafe “Lost in Paradise”. Lúc xuống xe, hắn cố ý thoáng nhìn quanh hai bên, mấy ngày trước đây cảnh sát phụ trách giám thị hắn đã không còn thấy bóng dáng.
Giang Á cười cười. Mấy tay cảnh sát bất quá chỉ đến thế, kiên trì được vài ngày đã chịu hết nổi.
Hắn mở cánh cửa cuốn, đi vào trong sảnh ăn quán cafe, rồi xoay người lại cẩn thận khóa kỹ cửa nhà. Làm xong những việc này, Giang Á bước nhanh vào phòng vệ sinh, giựt ra một cánh cửa nhỏ của vách ngăn. Mặt sao bệ tiểu tiện là một cửa gỗ hẹp, trên cửa chỉ có then cài đơn giản. Hắn rút then cài ra, đi thẳng vào, sau khi băng xuyên qua một hành lang dài chừng vài mét, trước mặt lại là một cánh cửa gỗ. Hắn mở cửa gỗ, gió lạnh xen lẫn bông tuyết thổi xốc đến, trước mặt chính là khoảnh đất bỏ hoang phía sau quán cafe.
Giang Á đứng ở cửa sau quán cafe, đầu tiên là quan sát khắp bốn phía, liền sau đó khép hờ cánh cửa lại, bước nhanh hướng sâu bên trong dám cỏ dại đi đến.
Phương Mộc như trước lẳng lặng nằm tại chỗ, vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích. Giang Á lạnh lùng nhìn xuống anh, trên mặt dần dần hiện ra biểu tình hài lòng thỏa dạ, giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi mong đợi đã lâu.
Hắn khom lưng xuống, khiêng Phương Mộc trên vai, chậm rãi đi về hướng cửa sau quán cafe.
Lúc trở lại trong sảnh ăn của quán cafe lần nữa, Giang Á đã kiệt sức. Hắn nặng nề ném Phương Mộc trên vai xuống đất, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống thở hổn hển.
Nặng nề ngã xuống, Phương Mộc nằm trên mặt đất tựa hồ đã khôi phục chút ý thức, phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt. Đồng thời, anh cuộn tròn người lại, tay phải duỗi lên đầu xé rách túi nhựa kia.
Giang Á lạnh lùng nhìn động tác của Phương Mộc, thình lình vung một cước đá vào đầu Phương Mộc. Đầu người nọ bị đá ngửa về phía sau, lại vô lực mà tê liệt ngã trên mặt đất.
“Nếu ngươi không muốn chịu thêm nhiều thống khổ thì đừng tiếp tục phản kháng nữa.”
Phương Mộc không trả lời hắn, cũng không còn khí lực nói nữa, chỉ ngửa mặt hướng lên trời mà nằm, phần ngực hơi phập phồng.
Hô hấp của Giang Á sau khi đã thoáng bình ổn, hắn đứng dậy, túm áo Phương Mộc, hướng mặt sau quầy bar kéo đi.
Nhấc tấm thảm nho nhỏ nọ lên, cánh cửa gỗ lộ ra. Giang Á mở cửa gỗ, tự mình thò người xuống trước, sau đó mới kéo Phương Mộc xuống.
Thân thể Phương Mộc xụi lơ liên tục va đập trên bậc thang gỗ, cuối cùng một đường trượt xuống dưới đáy cầu thang. Giang Á thắp sáng đèn điện, bên trong phòng dự trữ hết thảy vẫn như cũ, dãy giá sắt nằm ven vách tường, vải bố màu lam sẫm dày buông xuống bất động, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người đàn ông này.
Giang Á đẩy giá hàng ở sườn bắc ra, mở cánh cửa sắt nọ, rồi xoay người túm lấy Phương Mộc, kéo vào trong phòng ngăn.
Trong phòng ngăn vẫn bày biện đơn giản như trước, ngoại trừ giường sắt lò xo ở góc tường ra, còn có thêm mấy thùng nhựa lớn. Giang Á kéo lê Phương Mộc tới mặt đất tráng men ngay trung tâm phòng ngăn, đưa tay túm xuống túi nhựa đen trên đầu anh.
Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Phương Mộc lộ ra, trên lỗ tai còn mắc gọng kính mắt biến dạng, trên trán trải rộng vết sưng tím và máu, mũi lệch sang một bên, bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Á đưa tay tháo kính mắt của Phương Mộc xuống, gói vào túi nhựa màu đen vứt sang bên cạnh. Sau đó, hắn ngồi xổm người xuống, đem quần áo trên người Phương Mộc lần lượt cởi ra.
Rất nhanh, Phương Mộc đã trần như nhộng, giống như súc vật đợi làm thịt, lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh buốt.
Giang Á ném quần áo của Phương Mộc ở góc tường, vén tay áo lên, lúc này mới phát hiện trên cánh tay phải của mình đã bị nắm ra một đường vết máu thật sâu. Hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, trong lỗ mũi hừ một tiếng, đưa tay nhấc lên một thùng nhựa lớn, đi tới bên cạnh cái hồ ở sườn bắc, vặn nắp đậy, đem chất lỏng trong thùng hết thảy trút vào trong hồ.
Nhất thời, mùi gay mũi lan tràn trong phòng ngăn chật hẹp. Giang Á không hề ngơi nghỉ, mãi đến khi đem tất cả chất lỏng trong những thùng nhựa rót cả vào trong hồ, lúc này mới vặn mở vòi nước bên cạnh hồ, nước máy ào ào chảy ra.
Chất lỏng này sau khi được nước máy pha loãng, mùi vị có chút giảm bớt, nhưng vẫn rất hăng như trước. Giang Á lại không thèm để ý, tựa hồ mùi vị nọ kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn càng ngày càng hưng phấn.
Sau khi hồ được đổ đầy, Giang Á đóng van nước máy lại, xoay người hướng đến Phương Mộc đang trần truồng. Nhìn thấy anh vẫn như trước không hề hay biết mà nằm đó, Giang Á dường như có chút không cam lòng, liền đem một ít chất lỏng còn lại trong thùng nhựa hất lên mặt anh.
Chất lỏng lạnh băng khiến đôi mắt Phương Mộc đột ngột mở bừng, hô hấp cũng chợt dồn dập, liền sau đó kịch liệt ho khan.
Giang Á nở nụ cười.
” Phoóc môn. Mùi vị không tệ nhỉ?” Hắn vứt thùng nhựa, cúi người nhìn Phương Mộc, “Ngươi phải quen với mùi này đi, bởi vì trong đoạn thời dan rất dài tương lai, ngươi đều phải ngâm trong đó.”
Phương Mộc gian nan chớp chớp mắt, tựa hồ đối với hết thảy phát sinh trước mắt đều mê hoặc không giải thích được. Một lúc lâu, nhãn cầu của anh chậm rãi chuyển động lên, cuối cùng tụ lại trên mặt Giang Á.
“Nhận ra ta không?” Giang Á khóa ngồi trên người Phương Mộc, từ trên cao nhìn xuống anh.
Đôi mắt khép hờ của Phương Mộc đột ngột mở bừng ra.
“Rất tốt. Ta là Giang Á.” Giang Á khom lưng xuống, nét cười như có như không trên mặt, “Ta là ‘Ánh sáng thành phố’.”
Nghe bốn chữ đó, trong ánh mắt Phương Mộc xẹt qua một tia đùa cợt, khóe miệng cũng thoáng nhếch lên.
Lập tức, đôi môi sứt mẻ, sưng tấy của anh mấp máy vài cái, phát ra mấy âm tiết mỏng manh.
“Ngươi nói gì?” Giang Á nhíu mày, “Ta nghe không rõ.”
Phương Mộc ngậm miệng, đôi mắt nửa mở, dùng một loại ánh mắt thương hại trào phúng nhìn hắn.
Giang Á khẽ cắn môi, cúi người sát về phía Phương Mộc, kề lỗ tai sát bên miệng anh.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Phương Mộc lúc đầu không hề lên tiếng, tựa hồ đang tích góp khí lực vốn đã không nhiều nhặn gì, sau đó, anh hé miệng, đứt quãng nói:
“Ngươi không phải Ánh Sáng Thành Phố, là ta.” Bên mép Phương Mộc tràn đầy vệt máu khô, trong cổ họng cũng sàn sạt rung động, “Mỗi người trong cái thành phố này đều biết. . . . . . . Ta mới là ‘Ánh sáng thành phố’.”
Giang Á xanh mặt, chậm rãi thẳng thắt lưng, ngực kịch liệt phập phồng, thần sắc đắc ý trên mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Ngươi có điểm nào xứng với ‘Ánh sáng thành phố’?” Giang Á nhấn từng chữ nói, “Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, tựa như một đống giẻ rách!”
“Chẳng quan trọng.” Thanh âm Phương Mộc yếu ớt mỏng manh, nhưng vô cùng rõ ràng, “Cho dù ngươi giết ta, mọi người cũng sẽ nhớ kỹ ta.”
“Sẽ không!” Giang Á mất khống chế, chỉ thẳng vào chóp mũi Phương Mộc quát, “Chẳng bao lâu nữa đâu, người của thành phố này sẽ chứng kiến, ‘Ánh sáng thành phố’ lại trở về!”
Phương Mộc đột nhiên nở nụ cười, tiếng ám ách nho nhỏ, tựa hồ trong lồng ngực có hai mảnh sắt đang ma sát với nhau.
“Ngươi có thể tiếp tục giết người, ta tin ngươi nhất định sẽ làm thế.” Phương Mộc dừng lại thở hổn hển mấy hơi, “Nhưng mà, mọi người sẽ cho rằng, ngươi chỉ là một kẻ bắt chước vụng về. Đúng không, Cẩu Đản.”
Trong nháy mắt, sát khí trên mặt Giang Á vụt hiện, hắn giơ chân, hung hăng hướng trên mặt Phương Mộc đạp xuống.
“Không cho phép, gọi ta, Cẩu Đản —– Không cho phép!”
Tiếng nện nặng nề vang trong căn phòng ngăn trống rỗng, còn nương theo thanh âm xương cốt rạn nứt rất nhỏ. Mặt Phương Mộc đã hoàn toàn biến dạng, từng dòng từng dòng bọt máu lớn từ trong miệng, trong lỗ mũi ào ạt chảy ra. Theo mỗi một đòn nặng nề giáng tới, thân thể Phương Mộc vô lực co quắp, run rẩy, anh cố gắng đưa tay ngăn cản, nhưng ngay cả nửa điểm khí lực cũng không có nữa.
Giang Á đánh mệt, lui về phía sau vài bước, tựa trên vách tường thở hổn hển. Đầu Phương Mộc rũ xuống hướng sang một bên, cả bộ mặt nhìn qua chỉ là một khối huyết nhục mơ hồ. Tứ chi anh rộng mở nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, da đã biến thành màu xanh trắng đáng sợ.
“Này!” Giang Á cắn răng, mồ hôi chảy thành sợi từ trên trán rơi xuống, “Ngươi chết rồi sao?”
Phương Mộc không chút phản ứng nào, ngực tựa hồ cũng không hề phập phồng.
“Ngươi không thể cứ như vậy mà chết được!” Hai mắt Giang Á đỏ bừng, như phát cuồng hướng Phương Mộc quát, “Ta sẽ không để ngươi được tiện nghi như vậy!”
Dứt lời, hắn lại xông lên, vừa cất bước, liền nhìn thấy chân Phương Mộc thoáng co rút, ngay sau đó, một tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong cổ họng anh ư ử chen ra.
“Ưm —“
Thống khổ. Rối rắm. Còn mang theo sự lưu luyến của người chết đối với nhân thế cùng sự thoải mái đối mặt với kết cuộc. Tiếng ám ách tựa như quỷ khóc, trong phòng ngăn tràn ngập mùi phoóc môn, phảng phất như tấm lưới vô hình vững vàng bao lấy Giang Á. Giang Á kinh ngạc nhìn Phương Mộc đã như phế nhân, ấy vậy mà không dám ra tay lần nữa.
Tiếng rên rỉ giằng co thật lâu, sau đó dần dần mỏng manh, hóa thành liên tiếp ho khan dữ dội. Lập tức, Phương Mộc cư nhiên hắc hắc nở nụ cười.
Tiếng cười đứt quãng, trong tai Giang Á lại như tiếng sấm chói tai.
“Ngươi cười cái gì?” Giang Á giơ một ngón tay, run run rẩy rẩy chỉ vào Phương Mộc, “Tên phế vật này ngươi cười cái gì? !”
“Thu tay lại đi, Giang Á.” Phương Mộc ho ra vài ngụm bọt máu, hai mắt nửa khép nửa mở thần sắc điềm tĩnh nhìn Giang Á, “‘Ánh sáng thành thị’ xong rồi. . . . . . .Hắn nên biến mất rồi. . . . . .”
Giang Á sững sờ, tay cũng cứng ngắc giữa không trung.
Hắn rốt cuộc hiểu được, Phương Mộc là tới chịu chết. Sau khi tất cả mọi người cho rằng Phương Mộc là ‘Ánh sáng thành phố’, anh dùng loại phương thức tự hủy diệt mình để dập tắt luồng cường quang nọ.
Tay Giang Á chậm rãi buông xuống, biểu cảm trên mặt từ cuồng nộ đến khiếp sợ, rồi lại đến tuyệt vọng và đau thương sâu sắc.
“Ta không dừng được. . . . . . . Không thể.” Nước mắt từ trong mắt Giang Á tràn mi, “Ta muốn thay đổi một số người. . . . . .Một số sự tình. . . . . Ta không thể chỉ làm một nhân vật nho nhỏ bình thường. . . . . . .Ta muốn cho Ngụy Nguy biết, ta so với Tôn Phổ càng đáng giá hơn . . . . . . Ta so với tất cả đám người các ngươi đều cường đại hơn. . . . . .”
Hắn không nói được nữa, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, đầu gác trên gối, lớn tiếng nức nở.
“Ta không thể. . . . . .Ta không dừng được. . . . . .”
Phương Mộc an tĩnh nhìn hắn, quang mang trong mắt thoáng ảm đạm xuống. Một lúc lâu, anh gian nan mở miệng, thanh âm ám ách:
“Giết người không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. . . . . . .Người của thành phố này, không nên tín ngưỡng ngươi. . . . . .”
“Vậy bọn họ nên tín ngưỡng cái gì? Tư pháp mục nát và pháp luật không công chính?” Giang Á đột ngột phát tác, bò quỳ sang, túm chặt tóc Phương Mộc liên tục lay động, “Bọn họ tín ngưỡng ‘Ánh sáng thành phố’ có gì không tốt? Tín ngưỡng thiện ác có báo ứng có gì không tốt? !”
Đầu Phương Mộc theo động tác của hắn vô lực lắc lư, trong cổ họng cũng kèn kẹt rung động, tựa hồ tùy thời có thể tắt thở. Đến khi Giang Á hung hăng xách anh đẩy trên mặt đất, anh mới miễn cưỡng thở ra hơi. Một lúc lâu, Phương Mộc gian nan mở miệng, thanh âm càng thêm yếu ớt mỏng manh.
“Đó không phải thiện ác có báo ứng. . . . . .” Nhãn cầu Phương Mộc đã bắt đầu chuyển động trì trệ, “Bản thân ‘Ánh sáng thành phố’ đã chính là một loại ác. . . . . .”
“Thật không?” Giang Á lau nước mắt trên mặt, ngữ khí trở nên lạnh lùng hung ác, “Thiện cũng tốt, ác cũng tốt, ngươi không có tư cách phân xét nữa.”
Hắn đứng dậy, đi tới bên giường lò xo, mở một thùng dụng cụ nhựa ra, từ trong đó nhấc lên một thanh chùy sắt, ước chừng trọng lượng xong, ngoay người đi về hướng Phương Mộc.
Ngồi xổm bên cạnh Phương Mộc, Giang Á kéo đầu anh sang hướng mình.
“Nhìn ta. Đúng, cứ như vậy.” Giang Á dừng ở mặt Phương Mộc, người nọ cũng đồng dạng nhìn lại hắn, vẻ mặt an bình, khóe miệng tựa hồ còn mang theo vẻ mỉm cười.
“Ta phải thừa nhận, ngươi là đối thủ rất tuyệt. Cùng những kẻ khác so sánh, ta thật sự không muốn giết chết ngươi.” Giang Á nặn từng chữ nói, “Bất quá, nên nói tạm biệt rồi.”
Dứt lời, hắn nhắm ngay trán Phương Mộc, chậm rãi giơ chùy sắt trong tay lên. . . . . .
Thình lình đỉnh đầu truyền đến thanh âm bang bang, tựa hồ đang có người liều mạng gõ cánh cửa cuốn của quán cafe.
Giang Á cả kinh, chùy sắt cũng ngưng giữa không trung. Ngay thời khắc hắn do dự, tiếng đập cửa càng thêm vang dội.
Hắn nhìn Phương Mộc, người nọ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, bộ dáng thờ ơ. Không kịp nghĩ nhiều, hắn xoay chùy sắt ở bên hông, bước nhanh ra khỏi phòng ngăn, xuyên qua tầng hầm, dọc theo bậc thang gỗ bò lên.
Đã trễ thế này, còn ai tới nữa? Cảnh sát? Nếu không mở cửa, bọn họ có thể phá cửa sổ mà vào không? Cửa sau có bị phát hiện chưa? Hiện tại chạy trốn còn kịp không?
Trong nháy mắt, vô số dấu chấm hỏi nảy lên trong lòng Giang Á. Hắn một bên khẩn trương tự hỏi, một bên từ tấm ván gỗ nhô đầu ra, một thoáng đó, Phương Mộc vẫn tê liệt ngã trên mặt đất đột ngột co rúm. Ngay sau đó, cằm bắt đầu mấp máy, đầu lưỡi ở giữa khoang miệng gian nan quấy tới quấy lui, vài giây sau, một gói bao cao su trộn lẫn bọt máu và răng gãy, xương gãy, từ trong miệng anh phun ra.
Phương Mộc thở dốc vài cái, tay trái cầm lấy gói bao cao su, cắn mép bao bên ngoài, xé mở. Đồng thời, anh giơ lên tay phải của mình, đưa đến trước khuôn mặt đã sưng tấy không chịu nổi của mình, tận lực quan sát.
Trong kẽ móng tay của ngón giữa tay phải, một chút da thịt dính máu mơ hồ có thể thấy được.
Trên mặt Phương Mộc lộ ra biểu tình vui mừng, anh đem ngón giữa tay phải nhét vào trong miệng, bằng cảm giác của răng sắp xếp ngay khớp xương tay. Làm xong việc này, anh thoáng nghỉ tạm một chút, tựa hồ đang cố gắng tập trung khí lực vốn đã không nhiều lắm. Lập tức, toàn thân anh căng thẳng, hung hăng cắn xuống.
Đau nhức khiến cho thân thể Phương Mộc vùng dậy, anh cong thắt lưng, hai mắt trợn tròn, trong miệng mơ hồ không rõ mà gầm nhẹ. Đau đớn cực độ khiến thần trí vốn không rõ ràng của anh cơ hồ muốn hôn mê, song anh biết giờ phút này trăm triệu lần không thể xả hơi, nếu không sẽ đem tất cả công sức bỏ biển. Trong ý thức còn sót lại của anh, chỉ còn một ý niệm trong đầu: Cắn đứt nó.
Sau khi tập hợp khí lực trong từng ngóc ngách của cơ thể, theo một tiếng “Rộp” giòn vang, ngũ quan Phương Mộc chợt vặn vẹo vào nhau, một dòng máu tươi từ trong miệng anh tuôn ra. Anh co quắp, dùng đầu lưỡi đẩy đoạn ngón tay từ trong miệng ra.
Thời gian đã không còn nhiều, Giang Á rất nhanh sẽ trở lại phòng ngăn. Đầy mặt Phương Mộc đều là máu loãng và mồ hôi, run rẩy đem đoạn ngón tay cất vào trong gói, rồi nhét bao cao su vào trong, sau khi miễn cưỡng cột thành nút chết, đưa đến bên mép. . . . . . .
Lúc này một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa phòng ngăn.
Giang Á từ trong cửa gỗ bò ra, cũng không nóng lòng đến cạnh cửa xem xét, mà là vọt trước vào phòng vệ sinh, xuyên qua hành lang, hé mở cánh cửa sau, nhìn quanh bên ngoài.
Ngoài cửa như trước là một vùng đồng không mông quạnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có cuồng phong cuốn tung bông tuyết, tung bay đầy trời.
Hắn nhíu mày, khóa kỹ cửa sau rồi bước nhanh trở lại trong sảnh ăn. Tiếng đập cửa đã ngừng lại, Giang Á đi tới cạnh cửa, sau khi mở cửa thủy tinh, dán lỗ tai trên cửa cuốn, ngoại trừ gió lạnh gào thét, chẳng nghe được chút âm thanh dị thường nào.
Giang Á do dự một chút, đi tới cạnh cửa sổ gần cửa nhất, nhấc lên một góc màn, cẩn thận nhìn trộm ra phía ngoài.
Trên mặt đường trống rỗng không hề có dấu chân, chỉ có một trản đèn đường cách đó không xa uể oải lập lòe, dưới ánh sáng của nó, tuyết dưới cột đèn khi thì trắng noãn, khi thì mờ nhạt.
Tiếng đập cửa vừa rồi, có lẽ là gió thổi động cánh cửa cuốn, có lẽ là một thằng cha say rượu nào đó đi về đêm.
Giang Á thở dài một hơi, buông bức màn, xoay người đi về hướng quầy bar. Mới vừa cất bước, chợt nghe thấy dưới chân truyền đến một tiếng “Răng rắc”. Hắn vô thức theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một điện thoại di động đang bị dẫm nát dưới đế giày của mình.
Phím ấn của điện thoại di động bị chạm đến, màn hình cũng sáng lên. Giang Á nhìn điện thoại di động, lập tức ý thức được đây là của Phương Mộc. Mặc kệ là cố ý, hay vô tình rơi ở đó, thứ này cũng không thể tiếp tục tồn tại.
Giang Á không chút do dự, nhấc chân liên tục giẫm lên vài cái, màn hình điện thoại di động lập tức tắt ngúm, cả thân máy cũng nát bét. Giang Á nhặt bộ hài cốt của chiếc điện thoại lên, gỡ xuống pin, lại rút thẻ điện thoại, tiện tay ném vào trong thùng rác bên quầy bar.
Chui xuống phòng lưu trữ ngầm, trở lại phòng ngăn, Giang Á nhìn thấy Phương Mộc cả người trần truồng vẫn như trước không nhúc nhích nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Trải qua một hồi sợ bóng sợ gió vừa rồi, uể oải tích lũy suốt cả buổi tối trong nháy mắt liền tràn ngập toàn thân Giang Á. Hắn đột nhiên cảm thất mất hứng, càng nhiều chính là sợ hãi.
Người huyết nhục mơ hồ, mặt mũi biến dạng trước mắt này quả thực là một thằng cha ương ngạnh đến đáng ghét, cho dù đang lúc hấp hối, vẫn không quên đối với hắn thêm vào sự phủ định và đùa cợt. Giang Á không muốn nghe những lời này nữa, bởi vì hắn sợ mình sẽ ghi nhớ những từ ngữ này vào tận đáy lòng.
“Ngươi không thay đổi được ta, cũng không thay đổi được thành phố này.” Giang Á thì thào tự nói, tựa hồ đang vì mình mà động viên tinh thần, “Ngươi không thắng được ta, bởi vì ngươi sẽ chết trong tay ta.”
Ngươi mau biến đi. Để cho hết thảy nhanh chóng chấm dứt.
Giang Á ngồi xổm bên người Phương Mộc, dừng ở khuôn mặt bị tàn phá không chịu nổi kia. Phương Mộc hai mắt nhắm nghiền, đầu thoáng lệch về bên phải, hô hấp mỏng manh đến cơ hồ khó có thể phát hiện.
Tiếc nuối chính là, không thể để cho ngươi mở to mắt nhìn đầu mình bị đập nát, không thể để cho ta nhìn thấy quang mang vụt tắt trong mắt ngươi.
Giang Á đột ngột giơ chùy sắt trong tay lên, hung hăng đập xuống.
Thanh âm của xương sọ vỡ vụn trong phòng ngăn trống trải phát ra tiếng vang vọng, phảng phất như còn chưa cam lòng, kiệt lực muốn đem một chút thanh âm cuối cùng của người nọ ở nhân thế bảo lưu lâu hơn nữa. Song, hết thảy chỉ là phí công.
Giữa vách tường gạch men cứng rắn sau vài lần lặp đi lặp lại, thanh âm kia cũng như hơi thở của chủ nhân nó đã hoàn toàn biến mất.