Chương 268: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(5)
Nghe vậy, Liên Mặc chua xót nói: “Có lẽ là bọn họ đều có nỗi khổ riêng, Hân Nghiên, chúng ta phải thông cảm với những người đối xử không tốt với mình, bởi vì nhờ có thử thách của bọn họ mà chúng ta mới mạnh mẽ hơn để đối mặt với mọi thứ, đúng không nào?”
“Không đúng, em không mạnh mẽ chút nào. Em cố gắng tỏ ra bản thân mình kiên cường vì em không có ai bên cạnh để dựa dẫm cả.”
Trái tim Liên Mặc đau nhói, anh nhìn cô, sao cô lại khiến người ta đau lòng như vậy? Một lúc lâu sau anh mới nói: “Hân Nghiên, anh để cho em dựa, đến bên cạnh anh có được không?”
Đáp lại anh là tiếng thở đều đều, Liên Mặc yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ của cô, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Anh đợi cô ngủ say mới ôm cô về giường, quần áo rơi xuống đất, kèm theo là tiếng rơi của vật gì đó.
Liên Mặc đặt cô lên giường xong, đắp chăn lại cho cô sau đó bước lại tủ giường, vươn tay nhặt quần áo rơi trên mặt đất, gấp lại từng cái một rồi cất vào tủ.
Đột nhiên, động tác của anh khẽ khựng lại, dưới ánh đèn, có một hộp trang sức cũ đang mở nằm trên mặt đất, vài tấm ảnh rơi ra, anh nhặt từng cái một, khi nhìn rõ người trong bức ảnh, anh chợt quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang ngủ say trên giường.
Hồi lâu sau, anh mới rời mắt, nhặt chuỗi đồng tâm kết lưu ly, anh lẩm bẩm: “Hân Nghiên sao lại có đồng tâm kết lưu ly, lẽ nào cô ấy là Tiểu Lục nhà họ Thẩm sao?”
…
Ba giờ sáng, Tống Hân Nghiên giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ, bụng quặn lên khó chịu, cô bật dậy lảo đảo bước xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cô ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Cả ngày hôm nay cô không ăn gì, cộng thêm ngộ độc thực phẩm ở thành phố C lần trước, dạ dày của cô rất yếu, không chịu nổi rượu kích thích. Sau khi nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, cả người như chết qua một lần.
Cô đứng dậy, bò tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước tạt lên mặt. Qua hồi lâu, cô mới tắt nước, mềm oặt ngồi trên nắp bồn cầu.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại, sau khi rời khỏi Thẩm Duệ cô đã tắt máy. Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để mở máy. Tiếng chuông khởi động máy dễ nghe vang lên, chuông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc kêu suốt một phút đồng hồ, cô trực tiếp bỏ qua, bấm vào một số điện thoại.
Cho dù là chỉ nhìn thấy cái tên này thôi, nhưng trái tim cô vẫn đau thấu tâm can. Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đều cho rằng cô buồn bởi vì ảnh nóng bị phát tán, nhưng chỉ bản thân cô mới biết lý do thật sự là gì.
Cô ngây ngốc cả ngày, cuối cùng vẫn không biết nên đối mặt với chuyện này thế nào, lúc trước bọn họ yêu nhau hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu. Cô bấm số điện thoại mà mình vẫn luôn ghi sâu trong lòng, cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng gọi điện cho anh.
Điện thoại reo lên một tiếng đã có người nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên đan xen lẫn vui mừng của Thẩm Duệ: “Nghiên Nghiên, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh, xin lỗi em, anh…”
“Thẩm Duệ, chúng ta chia tay đi.” Giọng nói của cô mang theo sự mất mát và đau thương đến vô tận, nếu như lúc ông cụ Thẩm tìm trăm phương mọi kế để ngăn cản hai người ở bên nhau, khi ấy cô yên lặng rời đi, có lẽ cô sẽ không phải đau khổ như bây giờ đúng không?
Máu chảy trên người Thẩm Duệ như bị đóng băng lại, anh lạnh lùng nói: “Em nói gì, em nói lại lần nữa xem.”
Tống Hân Nghiên chật vật nhắm hai mắt, cô đáp: “Hôm nay em đã suy nghĩ nguyên một ngày, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Thẩm Duệ, em không chấp nhận em đã yêu một người từng cưỡng hiếp, yêu một người đàn ông bạo lực mình, cho dù thế nào em cũng không chấp nhận được, thế nên chúng ta chia tay đi.”
“Tống Hân Nghiên, anh không đồng ý!” Toàn thân anh nhuộm đầy cơn giận dữ, Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghe rõ chưa, anh không đồng ý!”
Anh cho cô thời gian bình tĩnh không phải để cô nói lời chia tay.
Tống Hân Nghiên đau lòng tới không thở nổi, cô ôm chặt ngực, nước mắt lại lăn dài, giọng cô nhẹ như không hề có linh hồn: “Ý em đã quyết, cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết đi.”
“Tống Hân Nghiên, không cho phép em cúp máy!” Dường như biết được hành động của cô, Thẩm Duệ tức giận quát lên: “Nghe anh nói, cho dù em muốn phán tội anh thì cũng phải nghe anh nói hết đã.”
Tống Hân Nghiên siết chặt điện thoại, biết rõ ràng cho dù anh nói thì cũng không thay đổi được kết quả, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm cúp máy.
Thẩm Duệ nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia, tim anh quặn lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn: “Nghiên Nghiên, ngày anh gặp em vào 5 năm trước, anh vừa về nước nên đã đi bái tế mẹ ruột của mình, hẳn là anh vẫn chưa nói cho em biết, mẹ ruột anh chết thế nào đúng không? Bà ấy bị ngọn lửa thiêu sống. Sau đó bộ tư pháp giám định, bọn họ nói không có ai phóng hỏa, là tự mẹ anh châm lửa. Bởi vì lúc đó, bà ấy đã mắc phải căn bệnh hoang tưởng nghiêm trọng, mà tất cả là do anh đã làm lạc mất Tiểu Lục. Anh không thể đối mặt với sai lầm của bản thân nên tối đêm đó anh đã mất khống chế.”
Tống Hân Nghiên nhắm nghiền mắt, nước mắt lăn tràn trên khóe mi, cô vẫn nhớ như in khi người đàn ông cưỡng bức cô, trên người anh dường như có nỗi buồn và sự bất lực rất lớn.
“Nghiên Nghiên, anh không xin em tha thứ cho anh ngay bây giờ, nhưng mà em đừng nói lời chia tay, đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội đền bù và yêu thương em, được không?”
Tống Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, cho dù cô biết khi đó anh đang đứng giữa bờ vực tuyệt vọng và sụp đổ nên mới không để ý tới lời cầu xin mà chiếm lấy cô, nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ được. Cô vẫn còn nhớ rõ lấy trước ông cụ Thẩm hỏi cô có hận người đó hay không, lúc đó cô cứ nghĩ bản thân mình cũng không còn hận như vậy nữa, nhưng bây giờ cô mới hiểu, người đàn ông hủy hoại cô cũng chính là người mà cô yêu. Trong lòng cô yêu hận đan xen, so với việc chỉ hận thôi thì còn đau khổ hơn gấp trăm lần.
Cô không thể vui vẻ tiếp nhận chuyện này, thậm chí cô cũng không thể nghĩ theo chiều hướng may mắn, may mà là anh mà không phải người khác. Bởi vì lúc này, tất cả những đau đớn mà cô phải chịu đều đến từ anh.
“Thẩm Duệ, chia tay đi.” Tống Hân Nghiên nghẹn ngào nói xong lời này liền cúp máy. Cô ngồi trên nắp bồn cầu khóc không thành tiếng.
“Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ gọi theo mấy tiếng, điện thoại đã bị gián đoạn, anh trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, anh tức điên lên, gọi điện cho cô thì điện thoại vừa vang lên hồi chuông đã bị dập máy, tức tới mức đi loạn trong phòng làm việc gọi lại cho cô, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.
Thẩm Duệ không thể đợi thêm một giây nào nữa, anh cầm áo khoác và chìa khóa xe, chạy vọt ra khỏi phòng làm việc.
Tống Hân Nghiên tắt máy, cô biết tính khí của Thẩm Duệ, anh sẽ không chấp nhận cô đơn phương nói lời chia tay, nhất định anh sẽ tìm tới cô. Mà người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh.
Cô vội vàng đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy đột ngột, trước mắt cô là một mảng tối sầm, cơ thể khẽ loạng choạng, đợi cơn chóng mặt qua đi, cô bước nhanh ra cửa, vừa mở đã thấy Liên Mặc đang đứng bên ngoài. Tống Hân Nghiên giật mình, đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện của mình và Thẩm Duệ vừa nãy, cô nghi ngờ nói: “Anh…”
“Hân Nghiên, anh có thể đưa em rời khỏi đây.” Liên Mặc nhìn cô không chớp mắt, trong giọng nói của anh mang theo vẻ thương hại và đau lòng. Hóa ra bọn họ đều sai rồi, cô tình nguyện mơ màng như người say rượu, cũng không muốn đối diện với mọi chuyện, không phải là vì ảnh nóng bị lộ mà là do…”
“Em đi gọi Mỹ Hân.” Tống Hân Nghiên xoay người đi về phía phòng ngủ phụ, vừa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị giữ lại, cô quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Hân Nghiên, không kịp nữa rồi, từ Thẩm thị lái xe qua đây nhiều nhất chỉ mất 20 phút, một là đi với anh bây giờ, hai là đợi Thẩm Duệ tới chặn em.” Liên Mặc cho cô hai lựa chọn, sau đó yên lặng chờ đợi cô đưa ra đáp án.
Chương 268: Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi
Xe chạy tới lối ra, trong lúc đợi cửa tự động mở, đèn xe phía trước chiếu tới. Tống Hân Nghiên ngồi ở ghế sau, nhìn chiếc xe Bentley Continental màu trắng quen thuộc, cô giật nảy mình. Vội vàng kéo Hàn Mỹ Hân nằm xuống.
Liên Mặc ôm Hàn Mỹ Hân đang mơ mơ màng màng lên xe. Lúc này lại bị Tống Hân Nghiên đè lên, đầu óc nhất thời choáng váng, cô mở to mắt nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm bò lên người mình, theo phản ứng có điều kiện, cô che tay trước ngực, hoảng sợ nói: “Hân Nghiên, tớ không muốn chơi bách hợp với cậu đâu!”
Tống Hân Nghiên dở khóc dở cười, cô đập một cái, hung ác nói: “Câm miệng, ngủ đi!”
“Cậu dữ quá đi, tớ không muốn làm thụ, tớ muốn làm công.” Hàn Mỹ Hân chẹp miệng, lẩm bẩm không vui.
Liên Mặc ngồi trên ghế lái nghe hai người nói chuyện, anh không nhịn được bật cười. Ngẩng đầu nhìn cửa kính xe bên cạnh đang từ từ hạ xuống, hiện ra gương mặt với những đường nét sắc sảo của Thẩm Duệ. Anh khẽ gật đầu rồi chậm rãi lái xe đi.
Một tay Thẩm Duệ đặt lên cửa kính xe cầm thẻ đậu xe do nhân viên bảo vệ đưa, anh vô thức liếc nhìn chiếc Maybach sang trọng phía đối diện, người đàn ông đang ngồi ghế lái có chút quen mắt, tổng giám đốc mới nhậm chức của Liên thị, sao anh ta lại ở chỗ này?
Thẩm Duệ nhíu chặt mày, càng nhìn càng thấy quen, đúng, anh nhớ ra rồi, bên ngoài tòa án ngày hôm đó, Tống Hân Nghiên còn xử lý vết thương cho anh ta. Anh ta là luật sư bào chữa vụ kiện ly hôn cho Tống Hân Nghiên.
Anh quay đầu nhìn chiếc Maybach đang dần biến mất rồi mới khởi động xe lái vào trong tiểu khu.
Đứng ngoài căn hộ, anh lấy chìa khóa mở cửa, đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên, anh không kịp thay giày đã chạy vào trong phòng ngủ. Trong phòng ngủ chính lờ mờ, ánh trăng chiếu rọi trên nền đất.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng về phía giường lớn, ở giữa hơi gồ lên, anh giơ tay bật đèn. Trong phòng lập tức sáng choang, anh híp mắt dùng sức vén chăn lên, trên giường có một con gấu bông cao bằng nửa người, như thể đang cười nhạo vì anh đã đến trễ một bước.
Thẩm Duệ cắn chặt răng, cô không ở đây. Anh xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính, đẩy cửa phòng đối diện, giường chiếu ngổn ngang, chứng tỏ vừa rồi đã có người ở đây. Anh đi ra ngoài phòng khách, trong phòng nồng nặc mùi rượu, trên bàn còn bày mấy chai cocktail chưa mở nắp. Anh rất tức giận, cô biết anh tới nên vội vàng chạy trốn sao?
Thẩm Duệ chống hông, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, thái độ của cô dứt khoát như vậy, cô thật sự định không tha thứ cho anh sao?
Thẩm Duệ xoay người đi ra khỏi căn hộ, anh lấy điện thoại bấm gọi một dãy số, nhưng đầu dây bên kia không hề có người nhấc máy. Anh cười lạnh, sau đó bấm gọi số khác, đầu bên kia vừa nghe máy anh đã nói: “Lão đại, vợ của anh bắt cóc vợ của tôi rồi, khoản này tính thế nào đây?”
Hôm nay Bạc Mộ Niên ngủ rất muộn, bình thường Hàn Mỹ Hân ở nhà, tâm trạng thoải mái, anh giày vò cô hai tiếng đồng hồ, tắm rửa xong liền ngủ cực kỳ ngon giấc. Nhưng hôm nay Hàn Mỹ Hân không ở nhà, cô còn không thèm gọi điện cho anh, anh nằm trên giường lăn đi lăn lại giống như oán phụ bị vứt bỏ, ngủ thế nào cũng không được.
Khó khăn lắm mới hơi buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì chuông điện thoại lại vang lên, nghe Thẩm Duệ tìm anh đòi người, anh giận không chỗ phát tiết, cười lạnh nói: “Tiểu Tư, sáng nay ai xin tôi để Hàn Mỹ Hân qua đó vậy? Cậu tới chỗ tôi đòi vợ, tôi đi đâu tìm vợ cho cậu?”
Thẩm Duệ tự biết mình đuối lý, anh sờ sờ mũi nói: “Bây giờ không thấy cả hai người họ đâu, Tống Hân Nghiên muốn trốn tôi, cô ấy không về nhà họ Tống cũng không tìm dì Tuyển, chắc chắn là bị vợ cậu giấu đi rồi. Cậu với Hàn Mỹ Hân kết hôn lâu như vậy rồi, cậu nghĩ kỹ lại xem, bọn họ có thể đi đâu được?”
“Sao tôi biết?” Bạc Mộ Niên cau mày, Thẩm Duệ không hỏi thì anh cũng phát hiện, hình như anh không biết gì về Hàn Mỹ Hân cả. Thời gian hai người ở cạnh không nhiều, đa số không phải trên giường thì là đi ngủ.
“Lão đại, cậu đừng đùa nữa, hai người không phải vợ chồng hay sao? Thẩm Duệ đỡ trán.
Bạc Mộ Niên bị anh hỏi tới không biết phải trả lời thế nào, anh và Hàn Mỹ Hân đúng là vợ chồng, nhưng nói đúng hơn thì họ là bạn tình trên giường với tư cách hợp pháp. Anh rất ít đề cập tới chuyện của mình với Hàn Mỹ Hân, Hàn Mỹ Hân cũng chưa bao giờ chủ động nhắc tới bạn bè của mình. Người duy nhất khiến anh ghen tị và căm ghét chính là đàn anh của cô – Liên Mặc.
Bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng anh không biết gia đình cô còn có những ai. Cô không nhắc anh cũng không hỏi. Khi cưới cô, anh chỉ đơn giản là phản ứng trước sự trêu chọc của cô, vì thế sau khi kết hôn, anh cũng không hề để bụng tới chuyện của cô.
“Tiểu Tư, cậu đừng lo lắng quá, có thể là bọn họ đi thả lỏng chút thôi, cậu cứ theo sát như vậy sẽ khiến cô ấy càng xa cậu hơn mà thôi.” Bạc Mộ Niên ngồi dậy, anh nhìn căn phòng ngủ rộng lớn như có thể vọng lại tiếng của mình, trước đây anh không hề cảm thấy vậy khi Hàn Mỹ Hân ở đây, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, ngôi nhà này không có cô lại trống vắng tới khó chịu.
Thẩm Duệ bước vào trong thang máy, anh nhíu mày: “Tôi cũng muốn cho cô ấy một chút không gian riêng, nhưng vừa rồi cô ấy gọi cho tôi, nói muốn chia tay.”
“Nếu bất kỳ người phụ nữ bình thường nào gặp phải chuyện này thì đều sẽ chia tay với cậu, Tiểu Tư, chuyện này cậu phải sớm biết kết quả, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở cậu, nếu như cậu không thể giấu diếm cô ấy cả đời thì nên thẳng thắn thừa nhận với cô. ” Bạc Mộ Niên thờ ơ nói.
“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì, cậu thật sự không biết hai người họ đi đâu sao?” Thẩm Duệ sốt ruột hỏi, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh, một giây cũng không được.”
Bạc Mộ Niên cau mày: “Bạn bè của Hàn Mỹ Hân ở Đồng Thành ngoại trừ Tống Hân Nghiên, còn có một người là đàn anh trong trường của cô ấy – Liên Mặc, chắc hẳn cậu cũng có chút ấn tượng, anh ta chính là luật sư bào chữa ly hôn cho Tống Hân Nghiên.”
“Liên Mặc?” Thẩm Duệ híp mắt lại: “Tôi biết rồi, cậu ngủ đi.”
Thẩm Duệ cúp máy, anh siết chặt điện thoại, vừa rồi anh còn trơ mắt nhìn Liên Mặc rời đi, nếu như lúc đó anh suy nghĩ kỹ một chút thì cũng sẽ không để Tống Hân Nghiên chuồn mất.
Anh bước nhanh ra khỏi tòa nhà, gọi điện tới một dãy số: “Nghiêm Thành, gửi số điện thoại của Liên Mặc sang cho tôi, ngay lập tức.”
…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!