Tống Hân Nghiên trở lại nhà họ Tống, mới vừa xuống xe thì bắt gặp Tống Nhược Kỳ cũng ngồi taxi trở lại. Cô đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. Tống Nhược Kỳ đã khóc, lớp trang điểm trên mặt đã trôi gần hết, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, tăng thêm vài phần hài hước.
Đúng là khó đoán, trước nay Tống Nhược Kỳ luôn bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, có khi nào cô ta nhếch nhác thảm hại giống như hôm nay?
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên đứng ở đó, cô ta lập tức giống một con gà trống hiếu chiến, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trừng mắt: “Tống Hân Nghiên, tại sao mày lại ở chỗ này?”
“Nơi này là nhà của tôi, tôi ở đây thì lạ lắm à?” Tống Hân Nghiên liếc cô ta, xoay người đi đến cổng lớn.
Mới vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị người ta túm chặt, cô quay đầu lại, đối diện một đôi mắt sắp phun ra lửa. Gương mặt xinh đẹp của Tống Nhược Kỳ trở nên vô cùng dữ tợn: “Là mày làm đúng không? Là mày kêu phóng viên ngồi canh ở bệnh viện chụp ảnh đúng không? Tống Hân Nghiên, mày đúng là âm hiểm.”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, không ngờ cô ta vừa ăn cướp vừa la làng, cô bị chọc tức đến bật cười: “Nếu là tôi sai phóng viên đi chụp ảnh, vậy tại sao không dứt khoát chụp ngay mặt chị luôn? Chẳng phải như vậy càng kích thích hơn nhiều à?”
“Làm sao tao biết mày đang nghĩ cái gì, có thể mày chỉ muốn khiến Diệp Thần quay lại bên cạnh mà thôi. Tống Hân Nghiên, mày tỉnh lại đi, Diệp Thần sẽ không chạm vào mày, anh ấy chê mày ghê tởm. Hà cớ gì phải vậy chứ, năm năm qua mày vẫn nhận không hiểu rõ thực tế à? Cho dù mày có không từ thủ đoạn thế nào, Diệp Thần cũng sẽ không trở lại bên cạnh mày, bởi vì người anh ấy yêu là tao.” Tống Nhược Kỳ đắc ý nhìn cô, hoàn toàn quên vừa rồi bản thân bị dọa đến suýt tè ra quần.
“Nếu tôi là chị, quỳ xuống đất xin tha còn không đủ, sao còn dám ra vẻ đúng lý hợp tình thế này được nhỉ?” Tống Hân Nghiên mỉa mai.
“Quỳ xuống đất xin tha?” Tống Nhược Kỳ tức giận đến phồng mũi: “Mày là cái thá gì, dựa vào đâu tao phải quỳ xuống đất xin mày tha thứ?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tống Hân Nghiên lười nói lời vô nghĩa với cô ta, mới vừa xoay người đã thấy bà Tống đứng cạnh cửa, không biết đã đợi ở nơi đó bao lâu. Cô nhíu mi, không nói lời nào, lướt qua bà Tống đi về phía phòng khách.
“Đồ kỹ nữ, cái thứ vô ơn lòng lang dạ sói nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo.”
Chân trước Tống Hân Nghiên bỗng cứng đờ, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót sâu sắc. Rõ ràng đã biết từ lâu, vì cớ gì lòng vẫn đau đớn như thế?
Trong phòng khách, bà Tống và Tống Nhược Kỳ ngồi cạnh nhau, trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên ngồi đối diện như hổ rình mồi. Dáng dấp hai người và cả vẻ thù địch đúng là không khác gì mẹ con. Tống Hân Nghiên mặc kệ bọn họ, cầm di động nhàm chán lướt web.
Hai mẹ con nhìn nhau, bà Tống mở miệng trước: “Hân Nghiên, mày cũng thấy báo viết rồi, nếu nhà họ Thẩm bên kia hỏi tới, mày phải nói mày là người ở bên Diệp Thần.”
Ngón tay lướt web của Tống Hân Nghiên dừng lại, trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không? Chị gái cướp chồng cô, cô không giận thì thôi, thế mà lúc chị gái mang thai con chồng mình còn bắt cô giúp đỡ giấu diếm. Nếu không phải đầu óc cô bị úng nước thì chính là có bệnh: “Dựa vào cái gì?”
“Cái gì dựa vào cái gì?” Bà Tống phản ứng không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!