Tống Hân Nghiên vừa bước chân ra đến lề đường đã bị một sức lực cực mạnh kéo lại, sau đó sống mũi cô đập vào một lồng ngực rắn chắc, đau đến mức cô phải che mũi không ngừng hít sâu, đau quá!
Thẩm Duệ nắm thật chặt cổ tay cô, giật mạnh xuống quát lên: “Chết tiệt, em có biết em đang làm gì không?”
Tống Hân Nghiên bị giọng nói quát lên của anh khiến màng nhĩ cũng chấn động, cô ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn anh, dường như không hiểu tại sao anh lại bày ra vẻ mặt như muốn bóp chết cô vậy, cô bị dọa sợ rụt đầu lại, ngập ngừng nói: “Cháu… Cháu đương nhiên biết.”
Thẩm Duệ rũ mặt nhìn cô chằm chằm, Tống Hân Nghiên có một đôi mắt phượng cực kì quyến rũ, nhưng bởi vì mới khóc nên lúc này hai mí mắt đã sưng húp, lại còn đang trợn mắt nhìn chằm chằm anh cực kì buồn cười, anh hừ lạnh: “Vậy em nói xem, em định làm gì thế?”
Tống Hân Nghiên đưa tay chỉ chiếc nhẫn kim cương đang rơi giữa đường xe chạy, cô nói: “Vừa nãy cháu thấy có một chiếc nhẫn bị rơi trên đường, cháu muốn đi nhặt nó lại.”
Thẩm Duệ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương đang nằm lẳng lặng giữa dòng xe cộ qua lại. Anh trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm đó, chợt phát hiện hành động cuống cuồng chạy đến đây vừa rồi của mình buồn cười cỡ nào.
Anh cho rằng cô muốn tự tử, kết quả cô lại chỉ muốn nhặt cái nhẫn chết tiệt này lại.
Lần đầu điên trong đời Thẩm Duệ xen vào việc của người khác, cuối cùng lại hiểu sai, trong lòng buồn bực không nguôi, đúng là không thể dùng lời nào mà hình dung được. Anh không nói thêm lời nào nữa, vội quay đầu rời đi.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ đi của anh, lại buồn bực nghĩ, hình như anh hơi tức giận, vừa rồi cô nói gì sai đắc tội với anh à?
Tống Hân Nghiên xoắn xuýt một giây, lại lần nữa chú ý đến chiếc nhẫn kim cương nằm giữa đường, chiếc nhẫn này hình như đắt lắm đấy, vứt đi thì tiếc quá, đem đi bán chắc kiếm được không ít tiền đâu.
Thẩm Duệ nổi giận đùng đùng quay lại đến bên cạnh xe, ông Vương vội vàng mở cửa xe sau, ông ta quan sát sắc mặt Thẩm Duệ, thấy sắc mặt ông chủ nhà mình có vẻ khó chịu, vội hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, cô hai Tống không sao chứ?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ông Vương, ông để ý đến cô ấy như thế từ lúc nào vậy?” Thẩm Duệ lạnh lùng liếc ông ta một cái, khom người ngồi vào trong xe.
Ông Vương lau mồ hôi, cười ha hả nói: “Cô ấy không phải cháu dâu của ngài sao? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện không may gì, ngài thấy chết mà không cứu, cũng không tiện ăn nói với người nhà đúng không?”
Thẩm Duệ nhếch miệng cười nhạt: “Ông cũng biết cô ấy là cháu dâu tôi, không phải vợ tôi, con mẹ nó, tôi việc gì phải sốt ruột?”
Ông Vương lại theo kiểu điếc không sợ súng, ông ta thuận miệng nói: “Cháu dâu với con dâu, cũng chỉ khác nhau một chữ…”
Ông ta còn chưa dứt lời, lập tức phát hiện ra không khí trong xe đang trở nên hết sức quỷ dị nên vội vàng ngậm miệng lại, yên lặng lái xe rời đi. Đừng thấy bình thường Thẩm Duệ nhìn tao nhã lịch sự như vậy, đến lúc anh thực sự tức giận thì cũng là người ăn thịt không nhả xương đó.
Ánh mắt của Thẩm Duệ không không chế được nhìn gương chiếu hậu, lúc anh nhìn thấy Tống Hân Nghiên không để ý đến an nguy của bản thân mà ngồi xổm giữa lòng đường nhặt lại cái nhẫn, trong lòng anh lại càng buồn bực hơn. Anh đưa tay “cạch” một cái kéo cửa xe xuống, chơi trò mắt không thấy thì tâm không phiền.
Tống Hân Nghiên nhặt được chiếc nhẫn, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi chạy đến công ty. Lúc đến công ty, em gái cùng phòng làm việc nhìn thấy hai mắt cô sưng húp, kinh ngạc hỏi: “Chị Tống, mắt chị bị sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!