Là mùa xuân, trên con đê mười dặm tơ liễu phất phơ, hất lên cao, rơi
xuống mặt đất nhanh chóng biến thành tuyết. Một đứa nhỏ đi chân trần
trên tuyết, máu từ chân chảy xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng, giống như đóa hoa se nở rộ. Phía trước có một luồng tia sáng mạnh mẽ hấp dẫn nó, nó
muốn chạy tới luồng sáng đó nhưng khi nó thật sự chạy tới trước mạt, lại bị luồng sáng trắng đó hung hãn đẩy bật trở lại, cứ ở trong tư thế vĩnh viễn rơi xuống, trong nháy mắt mê muội sau đó mới là cơn đau, sự đau
đớn giống như ma quỷ muốn rút linh hồn nó ra khỏi cơ thể.
Lãnh Quan Ngữ bừng mở mắt ra, hai mắt đau nhức, nghĩ thầm: sao lại mơ lại giấc mộng cũ nhiều năm trước.
Nàng thấy mình bị luồng sáng trắng lớn mạnh bao vây quanh, bốn góc
gian phòng được phân chia xếp đặt bốn cốc đen hoa sen, sau tấm rèm che
màu trắng bạc dường như có bóng người.
Nàng cố gắng nhìn, nhưng cũng không nhìn được rõ.
Nàng há miệng hỏi: đây là đâu? Nhưng lại không nghe được giọng nói của mình.
Nàng đứng lên đặt chân trần xuống đất, rồi lại lập tức rụt về. Trên
đệm trắng noãn có vết máu đỏ tươi, dưới ánh lửa sáng rực, ký ức như thủy triều vọt tới, hiện lên chồng chất, nàng bật thốt lên:
– Thẩm huynh, là huynh phải không?
Bộ Lưu Tiên chấn động toàn thân, bước tới đẩy tấm rèm lên, khóe môi hiện lên nụ cười mị hoặc, nói:
– Là ta!
Lãnh Quan Ngữ giật mình:
-Bộ tướng quân? Đây là đâu?
Ý cười trên khóe miệng Bộ Lưu Tiên càng đậm, dịu dàng nói;
– Đây là một nơi chỉ thuộc về chúng ta.
– Chúng ta?
Lãnh Quan Ngữ thấy thần sắc hắn ngả ngớn, hất chăn lên nhìn cơ thể mình, trong mắt hiện lên một sự căng thẳng tinh tế mỏng manh:
– Là ngươi làm?
Bộ Lưu Tiên không đáp, lẳng lặng nhìn nàng một hồi, gật đầu đáp:
– Đúng!
Lãnh Quan Ngữ run giọng:
– Ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?
– Bởi vì thích!
Bộ Lưu Tiên ngồi lên mép giường, bàn tay lướt qua khuôn mặt nàng:
– Muội biết không? Muội càng tức giận càng khiến người ta thích.
Lãnh Quan Ngữ lật tay tát cho hắn một cái, trong đôi mắt đen kịt trong trẻo sáng sắc bén như đao.
Bộ Lưu Tiên chỉ đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi, vẫn mỉm cười nhìn nàng:
– Nếu như đánh ta có thể khiến muội vui vẻ, ta không ngại bị thêm vài cái tát nữa.
Lãnh Quan Ngữ chán nản:
– Y phục của ta đâu?Ta muốn về nhà.
– Ngốc ạ, muội đâu có nhà?
Bộ Lưu Tiên khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt có một tia thương hại, như là thấy xót xa cho nàng:
– Muội và ta cùng giống nhau, đều là đứa trẻ không có nhà.
Tim Lãnh Quan Ngữ khẽ đau đớn giống như có một vật gì đó sắc bén đâm trúng, trong mắt sáng rực, gằn giọng nói:
– Y phục của ta.
Bộ Lưu Tiên thở dài:
– Muội còn không hiểu sao, muội nữ cải nam trang vào cung hầu, đây là tội khi quân, là mất đầu. Huống hồ Phong gia còn giấu phong thư kia,
muội ra ngoài chẳng khác nào chịu chết.
Lãnh Quan Ngữ bỗng nhiên ngước mắt:
– Lá thư là viết đưa cho ngươi?
-Sai!
Bộ Lưu Tiên lắc đầu:
– Lá thư này là ta viết.
Cả người Lãnh Quan Ngữ lạnh từng đợt:
– Ngươi cố ý muốn làm bệ hạ tức giận, đại khai sát giới, khiến bách quan lẫn lê dân sợ hãi oán hận, khởi binh tạo phản?
Bộ Lưu Tiên cười, từ chối cho ý kiến:
– Thật ra, lá thư này viết cho ai tuyệt đối không quan trọng, quan trọng là nó …nằm trong tay ai.
Lòng Lãnh Quan Ngữ trầm xuống như rơi xuống đáy biển sâu, sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.
– Ngươi…ngươi muốn hãm hại Phong gia? Vậy thì…độc vật trên Kim Việt Sơn thì giải thích thế nào?
Bộ Lưu Tiên bỗng nhiên vỗ tay:
– Muội không đề cập tới, ta thiếu chút nữa quên mất. Buổi chiều ngày
hôm nay Phong Thác Hi dẫn người lên Kim Việt Sơn lục soát rồi.
Ánh mắt Lãnh Quan Ngữ sáng ngời.
Bộ Lưu Tiên tiếp tục cười:
– Tuy nhiên, bọn họ không có thu hoạch gì. Trong tòa núi đó sao lại không có độc xà, nhện độc? Không ai ngạc nhiên cả.
– Vậy còn sơn động kia?
– Sơn động kia quả thật có phát hiện vài thứ…
Bộ Lưu Tiên nhướn mày, hai mắt liếc xéo, có một luồng tà khí mị hoặc:
– Mấy thứ này đều là binh khí có khắc chữ Phong mà thôi.
Lãnh Quan Ngữ không nói nên lời, máu như bị người khác rút hết ra ngoài, chỉ còn lại thể xác lạnh giá.
Một lát, nàng mới ngơ ngác mở miệng:
– Bệ hạ sẽ không tin.
Bộ Lưu Tiên cười ha hả:
– Vì sao bệ hạ không tin? Phong gia công cao chấn chủ, quyền lực hơn cả vua dân, bệ hạ sớm đã có lòng trừ diệt rồi.
Lãnh Quan Ngữ cắn răng nhìn hắn chằm chằm:
– Vì sao ngươi phải làm như vậy? Bệ hạ đối với ngươi ân trọng như núi…
Bộ Lưu Tiên cắt ngang lời nàng:
– Trên đời này chỉ có một người đối với ta ân trọng như núi, đó chính là nghĩa phụ Bộ Khinh Trần.
Lãnh Quan Ngữ đau lòng hét lên:
– Cho nên, ông ta muốn làm phản, ngươi cũng nghe theo ông ta?
Bộ Lưu Tiên không đáp mà hỏi lại;
– Nếu như Phong Thiếu Từ muốn tạo phản, ngươi sẽ thế nào?
Lãnh Quan Ngữ nghẹn họng.
Bộ Lưu Tiên thở dài, cười khổ:
– Người như chúng ta vậy, rất nhiều chuyện không do chúng ta làm chủ. Thế nhưng Quan Ngữ, cả đời này ta thật sự muốn làm một việc, chính là
được sống ở bên muội.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên ấm áp mềm mại mà triền miên, hắn dang
hai tay cách một tấm chăn ôm lấy nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, giống
như nàng chính là bình sứ thanh hoa, chỉ hơi dùng sức là sẽ vỡ.
Lãnh Quan Ngữ cảm thấy từng đợt choáng váng kéo tới, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có chút sức lực. Nàng giật mình nói:
– Ngươi cho ta ăn cái gì?
Bộ Lưu Tiên vùi đầu vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói:
– Là độc xà, muội còn chưa khỏi hẳn, tạm thời võ công hoàn toàn mất hết.
Sắc mặt Lãnh Quan Ngữ trắng bệch:
– Nói vậy, ngươi muốn giam cầm ta?
– Có thể thêm ngày nào hay ngày đấy.
Âm thanh của Bộ Lưu Tiên rất khẽ như không thể nghe được.
Ánh mắt Lãnh Quan Ngữ ảm đạm, ngây người một lát, mới khẽ khàng mở miệng:
– Vì sao ngươi không dứt khoát giết ta?
– Ta không hạ thủ được?
– Ngươi giết người còn ít sao?
– Duy nhất luyến tiếc giết muội.
Ngữ khí hai người trong lúc đó bỗng trở nên mềm mại khe khẽ, giống
như đôi tình nhân đang thì thầm rỉ tai nhau, mà không phải nói đến
chuyện giết người.
Lãnh Quan Ngữ bỗng nhiên cười nhạt:
– Ngươi không giết ta, một ngày nào đó, sẽ có người tìm tới nơi này.
Bộ Lưu Tiên buông nàng ra, mỉm cười đứng lên cởi thắt lưng trường bào ra:
– Không sao, đợi lúc bọn hắn tìm đến rồi, chúng ta đã trốn đi nơi khác rồi, tới một nơi mà không ai tìm được.
Trong đôi mắt trong suốt của Lãnh Quan Ngữ chợt căng thẳng:
– Ngươi cởi quần áo làm gì vậy?
Bộ Lưu Tiên ngẩng đầu cười, vô tội nói:
– Ngủ mà!
Lãnh Quan Ngữ giơ tay định tát tới, Bộ Lưu Tiên bông cầm lấy đặt lên môi hôn một cái.
– Ngươi cút xuống dưới cho ta!
Bộ Lưu Tiên lấy tay chặn đôi môi mềm mượt của nàng, nhẹ giọng:
– Suỵt! Đêm đã khuya, mau ngủ đi!
Nói rồi vung tay áo tắt bốn ngọn đèn lưu ly, nhưng trên ngọc lưu ly
vẫn còn lưu lại một tia sáng đỏ, lờ mờ chiếu ra hình đóa hoa sen. Lãnh
Quan Ngữ nghĩ trái tim mình giống như đóa hoa sen kia, hết thảy cố gắng
giãy dụa cũng đều phí công, dù sao cũng không chạy thoát được số phận
héo rũ.