Thẩm Hi Vi vừa bước lên đầu quan, không để ý tới ba mũi tên nhọn đỏ
đậm đang xé gió mãnh liệt lao tới, hai mũi cắm vào yết hầu của hai gã
thủ vệ, một mũi khác nhắm thẳng ngực nàng bay tới, nàng thất kinh, không kịp né tránh.
Tiêu Vô Cấu nghe tiếng quay đầu lại, lập tức toàn thân toát mồ hôi
lạnh, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa, chớp mắt không kịp suy
nghĩ, đành phải phi thân đến ngăn cản.
Đang trong nguy hiểm, một viên đám phá không bay đến vô cùng nhanh
mạnh đánh vào đầu mũi tên vang lên một tiếng giòn vang, kình lực tại đầu mũi tên bị viên đá nhỏ bé kia đánh cho nát bấy, mũi tên đó bỗng bay
ngược trở lại, thế đi cương mạnh, nhanh như chớp.
Lệ Vô Song dưới thành vô cùng kinh hãi, không thể ngờ tại Thước Hộc
quan lại có cao nhân còn lợi hại hơn cả Tiêu Vô Cấu. Thấy mũi tên kia
đang bức đến mi tâm, hắn vội vàng xoay người tránh dưới bụng ngựa, mũi
tên kia phá trúc xuyên qua yết hầu một kỵ binh phía sau, trên khôi giáp
của một gã kỵ binh vang lên tiếng ghim sắc bén, một đường máu nóng phụt
ra trên mặt tuyết dưới đất trắng phau, nhuốm thành một màu đỏ vô cùng
thê lương.
Tiêu Vô Cấu cũng kinh ngạc không kém gì Lệ Vô Song, hai mắt như điện
đảo qua, thỉ thấy đám lính mặc dù khẩn trương sợ hãi nhưng vẫn ngay ngắn có trật tự, duy nhất có một người đánh xưa ngựa mặc vải bố khom người
lao về phía sau trướng.
Thẩm Hi Vi tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hỏi:
– Là ai đã cứu muội?
– Không thấy rõ.
Tiêu Vô Cấu nâng nàng dậy, hộ tống xuống dưới thành:
– Tiểu Dung, ở đây vô cùng nguy hiểm, muội nhanh chóng quay về lều vải, đừng lên quan nữa.
Thẩm Hi Vi đỏ mắt lên, ôm chặt lấy hắn:
– Chính là vì nguy hiểm nên muội mới muốn ở cùng huynh. Nếu huynh chết rồi, muội muốn chết cùng huynh.
Nói xong hai tay phủ lên mặt hắn:
– Vậy thì huynh sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa.
Tiêu Vô Cấu tại trong cơn mưa tên như rừng nghe được lời tâm tình này của nàng, tình cảm dịu dàng trong lòng bị khuấy động, cho dù lúc này có chết, thì cuộc đời này cũng không hối tiếc.
Lập tức cầm tay nàng chạy lên đầu thành, đoạt ngay một bộ cung tiễn
của một gã binh sĩ, tự tay rút tiễn tích thiết ô long trong túi ra, kẹp
vào giữa ngón tay, vững vàng kéo cung sáu thạch nhắm về phía dưới thành, thế tiễn như Lưu tinh xé gió bay tới Lệ Vô Song.
Thẩm Hi Vi cầm kiếm ngăn cản phi thỉ ở dưới thành phóng tới, chợt
nghe dưới thành có tiếng rống to, nàng vung chưởng đánh rơi một khối đá
bay, xoay người lại nhìn, thấy Lệ Vô Song đã rơi khôi giáp, đầu tóc rối
bù, trên vai trái cắm một mũi tên nhọn, máu tuôn như suối, trong nháy
mắt đã nhuộm đỏ chiến bào.
Binh sĩ trong quan thấy kẻ cầm đầu quân địch bị thương, lập tức sĩ khí dâng cao, cùng reo hò, trống trận như sấm.
Lệ Vô Song bị trúng tên, trong lòng biết trong quân Tang có cao nhân, lập tức rút binh như thủy triều.
Tướng trấn thủ biên quan Kim Sùng Huân vội vàng chờ lệnh xuất quan đuổi theo, nhưng Tiêu Vô Cấu lắc đầu, nói:
– Mặc dù quân địch đã lui, nhưng vẫn ngay ngắn có trận tự, thế trận
không loạn. Nước Phù Phong nuôi quân tinh nhuệ lâu như vậy, không thể
nào khinh địch được. Lệ Vô Song muốn một lần rửa sạch nỗi nhục, nên mới
quá nôn nóng kiêu ngạo, ta không cùng hắn chính diện giao phong, cũng là vì phòng ngừa mũi nhọn.
Hắn ngẩng lên nhìn con đường phía sườn đông tại Tuyết Phong như đao tước rìu đục, chau mày nói:
– Trước mắt có một cơ hội, chỉ là…
Bỗng nhiên than khẽ không nói gì nữa.
Kim Sùng Huân vội hỏi:
– Chẳng lẽ tướng quân đã có kế hoạch phá địch?
Tiêu Vô Cấu không đáp mà hỏi lại:
– Kim đại nhân nhiều năm trấn thủ tại trên quan, chẳng lẽ không phát hiện năm gần đây khí hậu quan ngoại có gì thay đổi sao?
Kim Sùng Huân sửng sốt:
– Tướng quân không đề cập tới, ta cũng thật sự không phát hiện. Khí hậu năm nay dường như ấm hơn năm ngoái.
Sắc mặt Tiêu Vô Cấu nặng nề gật đầu, không nói gì.
Kim Sùng Huân muốn hỏi tiếp, Tiêu Vô Cấu đã dẫn theo Thẩm Hi Vi xuống thành đi vào trướng. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Thẩm Hi Vi, nghiêng đầu hỏi thủ vệ bên cạnh:
– Thiếu niên kia là ai? Vào trong quân lúc nào?
Thủ vệ lắc đầu đáp:
– Không biết.
Buổi trưa ngày thứ ba, quân sĩ trấn thủ biên quan cấp báo, một đội kỵ binh của Lệ Vô Song đang cướp hơn ngàn bách tính tại Châu Thổ Lan phía
đông bắc Thước Hộc quan.
Ngay sau đó, Kha Nhung tiến vào trướng lại báo:
– Lệ Vô Song ép dân chúng đến dưới thành khiêu chiến, hắn nói, nếu tướng quân không ra chiến, mỗi ngày hắn sẽ giết mười người.
Tiêu Vô Cấu vội ra khỏi trướng đi lên đầu thành, đưa mắt nhìn thấy
trong tuyết trắng xóa đông nghìn nghịt người, một đội kỵ binh đi sau
đoàn người giơ roi lên quất, tiếng khóc la của bách tinh rung trời, thê
lương bất lực. Một đứa trẻ gầy gò bảy tám tuổi trên mặt bị trúng một
roi, một đường máu bắt mắt, thanh âm non nớt thét lên một tiếng – mẹ
ơi.
Thẩm Hi Vi thấy Tiêu Vô Cấu đứng bên cả người run rẩy, định cầm tay
hắn, chợt thấy bóng người lóe lên, Tiêu Vô Cấu đã từ trên thành phi thân xuống, trường tiên trong tay lăng không chém ra, chỉ thấy một dường
sáng bạc lóe lên, trong khoảnh khắc tên kỵ binh kia đã bị xử lý tại chỗ.
Biến đổi này khiến trên thành dưới thành đều thất kinh. Thẩm Hi Vi
lại càng sợ hãi, đang định nhảy xuống lại bị Kha Nhung kéo lại.
Lệ Vô Song cũng không ngờ Tiêu Vô Cấu dám vượt quan cứu người, vội
vàng vẫy cờ phái một đội nhân mã bao vây quanh Tiêu Vô Cấu, trường
thương thiết kích đều đâm tới hắn.
Tiêu Vô Cấu múa trường tiên kín không một kẽ hở, kêu lớn:
– Mở cửa quan, cho bách tính đi vào.
Lúc này trên quan sớm đã có một loạt thủ vệ giương cung cài tên,
nhưng không dám phóng vì sợ làm ngộ thương bách tính và Tiêu Vô Cấu. Kim Sùng Huân thấy đại quân Lệ Vô Song theo sát sau đó, tình thế nguy cấp,
nào dám mở cửa quan, hạ lệnh:
– Bắn cung!
Chúng binh bắn tên như mưa xuống, quân địch nâng thuẫn lớn ngăn cản, trong tiếng thét thê thảm, bách tính ngã trong mưa tiễn.
Thẩm Hi Vi thấy Tiêu Vô Cấu rơi vào trong binh mã trùng trùng, bị tấn công không ra được, vừa sợ vừa vội, liền quát Kha Nhung:
– Mau buông tay!
Kha Nhung biết nàng rất quan trọng với tướng quân, sao dám để nàng xuống nơi nguy hiểm, vội la lên:
-Tướng quân dũng mãnh vô địch, có thể thoát được vòng vây địch, ngươi xuống dưới chỉ càng làm hắn phân tâm.
Hai mắt Thẩm Hi Vi đỏ lên, mắng:
– Khốn kiếp, ngươi sợ chết thì ở trên này, mau thả ta xuống dưới.
Kim Sùng Huân nghe đối thoại của hai người, thấy Kha Nhung dường như
bảo vệ bạch y thiếu niên kia như bảo vệ Tiêu Vô Cấu, trong lòng rối ren
nhìn chăm chú Thẩm Hi Vi.
Lúc này, Tiêu Vô Cấu đoạt được hai cây thiết kích vung múa ra, thân
di chuyển nhanh như du long, đã giết hơn mười mấy quân địch, nhưng trước sau vẫn không thể nào xông ra khỏi vòng vây trùng trùng.
Đang lúc tình thế nguy cấp, chợt nghe một trận loạn thạch phá không
vang lên, mấy đường kình phong sắc bén bắn nhanh xuống, đánh rơi trường
mâu trong tay bảy tám gã kỵ binh phía sau Tiêu Vô Cấu, ngay tức khắc từ
trên thành bay xuống một bóng người màu xám, viên đá trong tay giống như bão táp gió rền bay tới, thân hình nhanh như chớp lao tới trước trận,
lăng không phi cước liên hoàn, đã đánh ngã vài hàng binh lính ngã xuống
ngựa.
Hơn vạn tướng sĩ trên thành thấy thân thủ người này cao như vậy, tất cả đều reo hò ủng hộ.