Nơi cổ tay Hàn Niệm bị tên kia nắm, mọi người đều thấy rõ gân mạch nàng thoáng đen. Một mảnh trầm mặc lan tỏa.
Tiểu Tinh run giọng, xoay nàng trái phải xem xét: “Tiểu thư… người có sao không… người có cảm thấy không khỏe ở đâu không…”
Tĩnh Khanh giựt lại tay Hàn Niệm từ tên kia, mày nhíu chặt lại nhìn gân mạch bên dưới cổ tay nàng đang đen lại, lực tay không tự giác lại mạnh hơn.
“A, đau…” Hàn Niệm đau, khẽ kêu thành tiếng. Lúc này hắn mới giật mình, nhìn cổ tay nàng bị hắn nắm đến đỏ hằn cả năm ngón tay, có chút xót. Liền thả lỏng tay, nhè nhẹ vuốt ve chỗ ửng đỏ, buồn buồn nói: “Xin lỗi…” Để nàng trúng độc, là hắn có lỗi, không phát hiện ra, cũng là lỗi của hắn. Tĩnh Khanh tự trách lòng mình.
Nàng nhìn hắn, đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ cảm nhận từng cái vuốt ve của hắn, dịu dàng đến thế, nhè nhẹ đánh vào lòng nàng, khẽ run.
Bỗng hắn dừng tay, trở tay nắm tay nàng kéo đi. Tiểu Tinh nhìn hắn, ngạc nhiên: “Ngươi dắt tiểu thư đi đâu… ây…”, hiếm khi thấy được nàng không cãi nhau với hắn, chỉ nhẹ càu nhàu rồi lại cất bước đi theo, chỉ sợ chậm một chút liền bị bỏ lại.
Tên nam tử kia thấy người sắp đi khỏi, gấp gáp nói: “Khoan đã… ta có cách giải độc cho nàng.”
Tĩnh Khanh nghe vậy xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, chậm rãi nói: “Các hạ, như nàng ấy đã nói. Chúng ta không quen biết, hà tất gì…”
Người khác có thể không nhìn thấy nhưng hắn lại thấy rõ sát khí của Tĩnh Khanh, chỉ sợ hắn mà mở miệng ngăn cản bọn họ nữa, liền chết dưới tay hắn. Đúng vậy, là chết dưới tay hắn mà không phải là đồng quy vu tận.
Hắn suy nghĩ, chốc lát liền lấy ra một thứ.
Nhìn Hàn Niệm ở sau lưng Tĩnh Khanh, lại nhìn đến cái tên người đầy sát khí kia, thở dài nói: “Đã như vậy ta cũng không giấu diếm nữa. Đây là lệnh bài ngự vệ hoàng cung, ta vốn phụng mệnh hoàng thượng đến tra án, vừa hay tra đến đây đúng lúc liền gặp các ngươi. Ta cũng không định làm gì các ngươi. Chỉ là vị cô nương này, nàng đã trúng độc. Ta nói ta có cách giải độc cho nàng, là vì vụ án ta điều tra vừa hay là án mạng liên hoàn Loạn Công Tán, cũng chính là độc nàng ấy trúng phải.”
Tiểu Tinh sửng sốt, bật thốt lên: “Loạn Công Tán, độc trấn gia của Âm Độc Sư.”
Hắn khẽ gật đầu: “Không sai. Chỉ là Âm Độc Sư vốn đã bị Quỷ Cửu xếp hạng chín bảng Thập Tru diệt sạch toàn gia. Từ đó Loạn Công Tán liền biến mất trên đời. Nhưng gần đây, xảy ra hơn mười vụ án mạng đều là bị trúng phải Loạn Công Tán, cho dù là giang hồ thì cũng đều thuộc phạm vi quản lý của hoàng thương cho nên…”
“Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần.” Hàn Niệm nhếc miệng cười, khẽ ngâm bằng giọng chế giễu, lại lạnh lùng nói: “Dõi khắp thiên hạ đâu chẳng đất vua, trên mọi bến bờ ai chẳng là thần tử. Hoàng thượng lo đến đây cũng là điều nên làm.”