“Ta…” Tông chủ có chút sững sờ, chuyện xưa ấy làm sao hắn có thể quên? Nhưng có ai thật sự cam lòng mất đi người thân của mình?
“Chính tông chủ ngươi nảy sinh tà tâm. Cứu người là cứu người, giết người chính là giết người, đừng đem chúng ngụy biện cho nhau.”
“Ha ha… ngươi nói thật hay, thế nhưng sợ rằng về sau không thể nói được nữa rồi. Ngươi là ai ta không quan tâm, chỉ là hôm nay ở lại đi.” Dù sao mọi chuyện đều đã như vậy, sai thì có làm sao?
“Ngày ấy Qủy Cửu sư phụ ta dụng độc diệt sạch nhánh Tử Tà của Âm Độc Sư, ngươi nghĩ ta sẽ đến tay không ư?”
Mọi người hoảng hốt, không tự giác nhìn xung quanh một vòng rồi lại nhìn nàng, nàng ta nói vậy là ý gì?
“Ngươiii, nếu ngươi thật sự là đệ tử của hắn làm sao lại trúng độc?”
“Ta không trúng độc thì làm sao tìm được các ngươi? Làm sao đến được đây? Ta chính là muốn lấy lại thanh danh cho sư phụ ta.”
Nhìn một vòng phản ứng xung quanh, nàng thong thả chỉnh trang lại y phục, mỉm cười, lười biếng chậm rãi nói: “À… không cần lo. Bây giờ chưa thấy gì đâu, chỉ là… vài tiếng nữa…”
“Vậy ngươi hãy chết trước đi.” Tông chủ không đợi nàng nói hết, liền xuất chưởng đánh. Lực chưởng phong kinh người, chính là muốn mạng nàng.
Nàng cho rằng lần này bản thân thật sự phải ở lại đây rồi, nàng biết bản thân tránh không được chưởng này nữa. Nào ngờ đột nhiên có người đến chắn trước người nàng, thay nàng nhận toàn bộ chưởng lực.
“Phụt.” Âm thanh ngã xuống chấn động, là thiếu phụ trẻ tuổi đứng cùng hai đứa trẻ ban đầu. Lúc ấy nàng nhìn rất dịu dàng, yên tĩnh. Bây giờ người ngã xuống, miệng tràn đầy máu tươi, thế nhưng lại mỉm cười đầy mãn nguyện nhìn nàng.
Lão phu nhân không thể tin nhìn tình cảnh vừa xảy ra, lập tức lấy tay che kín mắt hai đứa trẻ đang đứng bên cạnh mình lại, ôm chặt chúng vào lòng, từng tiếng nức nở gọi: “Y Y…”
Thiếu niên trẻ tuổi gọi là Dịch Hàn kia cũng sững sờ. Nước mắt không tự chủ rơi. Hắn nhích từng bước khó khăn đến bên thiếu phụ được gọi là Y Y kia.
Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mà run rẩy đỡ nàng dậy, cẩn thận ôm vào lòng, run giọng gọi: “Tỷ tỷ…”
Hàn Niệm lúc này cảm xúc vô cùng phức tạp, vì sao nàng ấy lại cứu nàng? Lòng nàng bỗng rất uất nghẹn, nước mắt không cam lòng muốn thoát ra. Chỉ là nàng nhẹ hít sâu, ngước mặt lên trời để chúng chỉ có thể lặng lẽ mà rơi trong lòng.
Đưa cho nàng một mạng như vậy, nàng biết lấy gì mà đền cho nàng ấy.
Cho tới khi Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh gọi, Hàn Niệm mới hồi tỉnh lại. “Cha… Tiểu An, Tiểu Yên… bị như vậy còn không phải là quả báo sao…” Thiếu phụ dùng hết khí lực nói đứt quãng thành câu.
“Ta…” Tông chủ hoảng hốt nhìn tay mình, hắn giết hại nữ nhi của mình?
“Cha… ngừng tay đi…” Nói xong cánh tay nàng cũng vô lực rũ xuống.
“Tỷ tỷ…”
“Y Y…”
Để lại bọn họ kêu gào thế nào cũng vô ích, nàng ấy cứ như vậy nhẹ nhàng an giấc.
“Huỳnh huỵch… huỳnh huỵch…” Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chạy dồn dập truyền đến.
Lam Tuân lúc này lại khẽ nói: “Đến rồi.”
Xung quanh một mảnh nghi hoặc.