Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 16: Chương 16



Edit: Mạn Già La
*
Tại sao hắn phải lừa tôi!
Tôi đắp chăm nằm trên giường, mồ hôi lạnh túa ra.
Nghĩ theo hướng tốt, thì là vì tranh công trước mặt tôi, như hắn mới là người cứu tôi.

Mà theo hướng xấu…… Nếu cứu tôi không phải hắn, vậy chắc chắn có một người khác, mà người kia đến giờ cũng chưa xuất hiện.
Rất có thể, người thật sự cứu tôi đã bị Đặng Tề giấu đi rồi, hoặc là……
Bị hắn giết chết.
Thật ra trong lòng tôi biết rõ, vế sau có nhiều khả năng hơn.

Nếu người đó sẽ cứu tôi, có thể gửi được tin nhắn cho tôi trong “Ký túc xá”, vậy đã nói lên ít nhất y là người rất quan tâm tôi.

Nhưng bây giờ tôi ra ngoài rồi, người quan tâm tôi lại không thấy xuất hiện.
Điều này, vô cùng không hợp lý.
Cho dù thế nào, Đặng Tề tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ chốc lát sau, Đặng Tề cầm điện thoại của tôi quay lại.

Tôi ngẩng đầu, miễn cưỡng cười với hắn, sau đó mở điện thoại của mình ra bằng vận tốc tên lửa.
Xa cách trăm ngày, điện thoại của tôi rối tinh rối mù, đủ các loại chấm đỏ đang chờ tôi xóa —— cơ mà, từ điểm này, quả thật Đặng Tề không hề đụng vào điện thoại của tôi.
Tôi click mở tin nhắn, bên trong đầy tin nhắn ba mẹ gửi cho tôi, lúc đầu là hỏi tôi đi đâu vậy, có muốn bọn họ báo án không, sau đó là khuyên nhủ tôi, cho dù đang ở đâu, đều tuyệt không được ra ngoài, trên tin tức đều là sự thật, cuối cùng là mấy câu “Chúng ta thật sự rất nhớ con……” “Ngày mai sẽ bắt đầu cắt điện, sau này sẽ không liên lạc được nữa”.
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở một tháng trước.
Tôi siết chặt điện thoại, trong lòng đầy tuyệt vọng và phẫn nộ.

Nếu bên kia không có điện, nói vậy tình huống lương thực có lẽ không lạc quan mấy —— rất có thể tôi sẽ không còn được gặp lại người nhà của tôi nữa!
Tôi cầm điện thoại, chợt chú ý nó đã được sạc đầy.

Đúng vậy, vì sao ba mẹ tôi mất điện cách một tháng trước, mà điện thoại tôi đang cầm lại đầy pin chứ?
Vì sao căn phòng này vẫn có thể mở đèn và điều hòa, vì sao vẫn có thể truyền nước muối cho tôi, vì sao đệm chăn trông rất mới?
Vì sao mọi thứ trông ổn định như vậy?
Nó giống như…… từ ban đầu đã biết sẽ xảy ra những chuyện này?
*
Tôi lắc đầu, thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Tôi biết mình đang nghi ngờ điều gì, mới bước ra từ trong thế giới quỷ dị đó, tôi lại không tự chủ được mà nghi ngờ thế giới mình đang ở hiện tại này —— trông lời Đặng Tề nói có vẻ hơi lố, không phải sao? Hắn không muốn tôi rời đi, thế giới bên ngoài đã thành một thế giới cực kỳ nóng, ba mẹ tôi không thể sống sót trong thế giới như vậy được, nhưng hắn có thể, thậm chí không lo điện không lo ăn.
Đây là thế giới của mọi người ư?
Có một suy nghĩ nhảy ra trong đầu tôi.
Đây rõ ràng là thế giới của hắn.
Lúc suy nghĩ đến điểm này, tôi tự tát mình thật mạnh, dùng đau đớn cảnh cáo mình đừng có nghĩ như vậy nữa.
Không phải muốn nói đến Đặng Tề đâu, mà là, nếu sau này một khi gặp chuyện khó tin nào đó, tôi cứ nghĩ đến “thế giới này sẽ không phải giả chứ?” này hoài, vậy tôi chắc sẽ điên luôn mất.

Khi đó, tiếng bước chân vang lên trên tầng lầu trống trải, hành lang vang lên tiếng cười của trẻ con, cuộc điện thoại không người trả lời lúc nửa đêm, đều sẽ trở thành lý do để tôi nghi ngờ thế giới này.

Một người cứ mãi nghi thần nghi quỷ là sẽ không có kết quả tốt, tôi chạy khỏi “Ký túc xá” đó, chẳng phải là vì trở về cuộc sống bình thường sao?
Đừng luôn mãi nghi ngờ thế giới mình đang sống, tôi không muốn mình trở thành một kẻ điên, cho dù kẻ điên này là người tỉnh táo duy nhất trên thế giới này, nhưng hắn lại cô đơn và phiền muộn.
Tôi gạt những nghi ngờ của mình về thế giới này sang một bên, lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi lại những điểm đáng ngờ tôi cần chú ý vào bản ghi nhớ.
1.

Cẩn thận Đặng Tề.

2.

Tài nguyên trong nhà đầy đủ.

3.

Chờ bổ sung.
Nghĩ nghĩ, tôi lại ẩn tệp này đi, chỉ khi nhập đúng mật khẩu mới có thể thấy.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Đặng Tề nhìn lén điện thoại tôi thì làm sao.

Sau khi viết xong, tôi ngồi đơ một lúc, phát hiện vậy mà không có thứ gì bổ sung vào.

Nói đến cùng, là vì hiểu biết của tôi với thế giới này quá ít, tôi đến đây cũng chỉ có một ngày, một buổi tối thôi, tôi không thể chờ mong mình sẽ khám phá thêm được nữa.
Tôi thử lên mạng, phát hiện hoàn toàn không kết nối internet được, tạm thời không rõ lắm là căn nhà tôi đang ở này không có internet, hay là toàn bộ thế giới đều không có internet, đêm đã khuya, tôi cũng không tiện đi hỏi, chỉ đành đặt điện thoại ở bên gối đầu.
Ngủ thôi, ngủ thôi, nạp năng lượng đã, ngày mai lại thăm dò thế giới này —— hoặc là nói, căn nhà này.
*
Tôi chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là Đặng Tề.
Tôi chột dạ dời mắt.
Liếc tay mình, nhận ra đang truyền nước, chắc là tối hôm qua lúc nhặt tôi về, Đặng Tề truyền cho tôi ấy mà.
Tôi cử động cổ, may quá, độ nóng tối hôm qua cũng không làm tôi bị thương, cơ thể cũng không có cảm giác khác thường nào.

“Nước muối sinh lí,” Giọng Đặng Tề thình lình xuất hiện, “Bù nước cho em.”
“Ò.” Mắt tôi tan rã, miễn cưỡng đáp lại hắn.
Trải nghiệm tối hôm qua lật đổ mọi suy đoán của tôi, hắn không lừa tôi, thế giới này thật sự xảy ra vấn đề.
“Anh biết,” giọng hắn lại trở nên dịu dàng như trước, bàn tay khẽ vuốt ve trên người tôi, tựa như đang trấn an tôi, “Rất khó để em tin anh, dù sao em cũng vừa thoát khỏi cái thế giới quỷ dị đó mà.”
“Cho nên anh để em tận mắt nhìn, dù sao mắt thấy mới là thật, đúng không?”
Vừa bước ra từ trong thế giới quỷ dị? Tôi có chút hoảng hốt, không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy mấy câu này quen quen.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của tôi chuyển sang “mắt thấy mới là thật”.
Thôi thôi, tôi ở trong lòng làm mặt quỷ, mắt thấy mới là thật gì chứ, đối với tôi, người đã từng trải qua thế giới đó mà nói, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật đâu.

Cơ mà, trên thế giới nóng hầm hập này, quả thật Đặng Tề không lừa tôi, trải nghiệm tối hôm qua đã chứng minh tất cả.
Tay của tôi đột nhiên sờ soạng mép giường mình.

Đặng Tề nhìn thấy động tác của tôi, nheo mắt.
Tôi:……
Xấu hổ quá đi!!!!!!!! Tại sao sau khi qua một trăm ngày ở trong ký túc xá quỷ dị đó, thói quen của tôi vẫn không thay đổi thế này!!!!!
Sáng sớm đã mò điện thoại ngay, động tác điển hình của các trạch chứ đâu.

Nó giống như phản ứng giật đầu gối vậy, rời giường là phát động ngay, không dừng được.
“Phụt.” Hắn đột nhiên cười ra, tôi trừng hắn một cái, cười gì mà cười!
“Anh biết, em muốn gửi tin cho gia đình em, đúng chứ?” Hắn cười nói, “Anh không giống ba người bọn họ, lại nhốt em ở nơi không thể liên lạc được với gia đình đâu, đợi chút anh sẽ đưa điện thoại cho em.”
Tôi:!
Mặc dù tôi không nghĩ như vậy, nhưng Đặng Tề có thể thấu hiểu lòng người như thế, hiểu được động tác của tôi, là đàn ông tốt.
Tôi cũng không ngờ tôi thật sự có thể lấy được điện thoại của mình, đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Hơn nữa tôi không quanh co lòng vòng gật đầu cái rụp, Đặng Tề tự mình mang đến, đây chẳng phải là vui trong vui à?
Cơ mà, trước đây hắn không hiểu tôi như vậy đâu, sao lần này lại hợp ý tôi thế nhỉ?
Khoảng khắc tôi lấy được điện thoại, tôi quyết định quăng các vấn đề ấy đi.

Điện thoại muôn năm!
Tôi nhanh chóng mở khóa, bên trong đầy những chấm đỏ —— xem ra trong khoảng thời gian tôi không ở đây, Đặng Tề thật sự không hề đụng vào điện thoại của tôi —— vô cùng thành thật.
Tin nhắn của ba mẹ, bạn học, tôi xem mà nước mắt rưng rưng.
Biết mình có thể sẽ không còn được gặp lại ba mẹ, cũng không về nhà được nữa, tôi lập tức như một con chó nhỏ, ỉu xìu cụp đuôi.

Tôi mở mọi ứng dụng trong điện thoại ra, tìm lại một ít kỷ niệm cũ.

Cho dù là tin nhắn rác, tôi cũng đọc từng tin một, tất cả tin nhắn với tôi mà nói đều dính một loại hơi thở xưa cũ, nói ngắn gọn là, hơi thở của con người.
Tôi ở cùng quái vật đã lâu lắm rồi.

Mở bản ghi nhớ ra, bên trong đều là mấy câu chữ lặt vặt của tôi, bài tập của ngày mai, tuần sau là sinh nhật của bạn học đừng quên mua quà.
Sau khi xem xong, tôi chợt nhớ đến còn có một cái chưa đọc.

Nhật ký bí mật của tôi.
Điện thoại này vô cùng rẻ, cho nên đám bạn cùng phòng tôi đều không thèm sử dụng, nó có một chức năng ít ai biết, đó là phải nhập mật khẩu mới có thể nhìn thấy nhật ký bí mật.
…… Nói thật ấy thì, cái chức năng này phế thiệt, chẳng thú vị gì.

Nhưng tôi vẫn muốn nhớ lại những gì tôi đã ghi lại khi tôi có thể tiêu xài.
Tôi nhập mật khẩu, mở nhật ký.
Điều thứ nhất chính là “1.

Cẩn thận Đặng Tề.

2.

Tài nguyên trong nhà đầy đủ.

3.

Chờ bổ sung.”, Tôi chậc lưỡi, thì ra tôi đã sớm biết phải cẩn thận Đặng Tề rồi? Có lẽ trước đây tôi đã cảm thấy hắn là gay, chỉ là bây giờ quên mất mà thôi.
Tài nguyên trong nhà đầy đủ, là ghi lại lúc tổ chức tiệc à? Là sinh nhật ai ta, hay chỉ đơn giản là tiệc thôi?
Nghĩ thế, mắt tôi nhìn về chỗ ngày tháng.
Vừa nhìn, khiến cả người tôi cứng đờ.
Đó không phải ngày tôi kỷ niệm gì cả.
Mà là hôm nay.
Tôi không dám tin, quay lại màn hình chính nhìn vài lần, xác định ngày này giống với ngày trong nhật ký.

Mà thời gian trong nhật ký là 9 giờ 20 phút tối.
Bây giờ là 9 giờ 18 phút.
Tôi không khỏi ngẩn đầu nhìn dáo dác, cũng không hề xuất hiện bất kỳ dấu hiệu thời gian trùng điệp nào.

Vì sao tôi có thể ghi nhật ký sớm hai phút chứ?!
Khoan đã, tôi…… Dựa vào đâu cảm thấy đây là “tôi” viết chứ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.