Tề Phú gọi điện thoại cho Du Tấn chuẩn bị phòng phẩu thuật.
Xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện Thân Ái,
Du Tấn và một nhóm bác sĩ và y tá chờ sẵn ngoài cửa.
Vừa thấy xe của Lôi Lạc Thiên dừng lại, liên bước tới mở cửa xe,
Chuẩn bị chuyển Trình Lam lên giường bệnh di động.
Lôi Lạc Thiên nhìn họ bằng cập mắt khó chịu.
Anh không thích có người đụng vào thân thể của cô.
Lôi Lạc Thiên không để ý đến vết thương trên vai mình,
bế Trình Lam trực tiếp vào bệnh viện,
đi thẳng đến phòng phẩu thuật.
Lôi Lạc Thiên đặt Trình Lam xuống giường, nhìn Du Tấn nói.
“Tôi muốn mẹ lẫn con.”
Giọng nói bá đạo mang đầy sự lo lắng của Lôi Lạc Thiên làm Du Tấn hồi hợp.
“Được, tôi sẽ cố gắn.”
“Nếu cô ấy và con tôi,
xảy ra chuyện gì,
tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này.”
Lôi Lạc Thiên nghiêm túc nói,
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng không yên của Lôi Lạc Thiên, Du Tấn khong nói gì.
Y tá bước tới, mời Lôi Lạc Thiên rời khỏi phòng phẫu thuật,
Lôi Lạc Thiên nhìn cô ta với ánh mắt đầy nguy hiểm,
cô y tá kiếp sợ, đành phải trở lại,
giúp Du Tấn tiếng hành phẫu thuật với sự có mặt của Lôi Lạc Thiên.
Trong lúc Trình Lam nằm trên giường bệnh,
Lôi Lạc Thiên không hề rời khỏi nữa bước.
Anh ngồi trên ghế, nắm lấy tay cô,
Trong suốt quá trình giải phẫu.
Anh yêu thương cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, để sát vào bờ môi mình.
Cập mắt thâm thúy nhìn Trình Lam,
Trong lòng như có muôn ngàn mũi tên, đâm thẳng vào trái tim anh.
Một cảm giác đau đớn tột cùng,
không có gì có thể sánh bằng.
Trái tim anh co rút lại, khi nghĩ đến đứa con trong bụng cô.
Thà rằng anh mất đi tính mạng của mình,
cũng không muốn cô bị chút tổn thương nào.
Lôi Lạc Thiên thâm tình như vậy,
làm mấy cô y tá phải ngẩn người,
Tất cả điều hâm mộ cô gái nằm trên giường bệnh.
Được một người đàn ông hoàn hảo như Lôi Lạc Thiên yêu thương.
Anh nhìn cô không hề chợp mắt.
Bàn tay to lớn vẫn nắm chật lấy tay cô.
Lúc nầy Du Tấn mới phát hiện,
sắc mặt của Lôi Lạc Thiên không được bình thường.
Anh mặc trên người áo vest màu đen,
người ngoài nhìn vào không thấy được vết máu đã thấm ướt,
phía sau áo sơ mi màu trắng của anh.
Du Tấn bỏ dụ cụ phẫu thuật trên tay xuống,
bước tới cởi áo vest của Lôi Lạc Thiên ra.
Anh hết hồn khi nhìn thấy luợng máu, chảy ra ta từ miệng vết thương trên vai Lôi Lạc Thiên.
Với người bình thường mà nói,
nếu mất máu nhiều như vậy, chắc đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng anh là Lôi Lạc Thiên,
chuyện nầy không hề gì với anh.
Du Tấn thận trọng nói.
“Cậu cần phẫu thuật ngay lập thức, để lấy đầu đạn ra,
nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Không cần, tôi không sao cậu mau cứu Lam Lam.”
“Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm.
Bay giờ vết thương của cậu còn trầm trọng hơn.”
Lôi Lạc Thiên kiên quyết ngồi đó với Trình Lam,
không thèm để ý đến Du Tấn nữa.
Anh thì thầm vào tai cô.
“Lam Lam em đừng sợ,
anh Lạc Thiên sẽ ở đay cùng em.”
Lần đầu tiên Du Tấn thấy bộ dạng đâu lòng nầy của Lôi Lạc Thiên,
anh không biết nói gì hơn,
đành dùng tóc độ nhanh nhất để phẫu thuật cho Trình Lam.
1 tiếng đồng hồ sau Trình Lam được đưa đến phòng bệnh cao cấp nhất của bệnh viện Thân Ái.
“Mẹ con điều bình yên,
cậu hẩy yên tâm đi.”
Du Tấn nói với giọng mệt mỏi,
vì Lôi Lạc Thiên mà anh phải làm giải phẫu với tóc độ nhanh nhất.
Lúc này Lôi Lạc Thiên mới chịu làm phẫu thuật lấy đạn ra.
Du tấn và y tá giúp anh cắt bỏ áo sơ mi trắng, vì bị thấm máu mà trở thành đỏ.
Thân thể cường tráng và cơ bắp rắn chắc của Lôi Lạc Thiên hiện ra trước mặt mấy cô y tá.
Họ ngẩn người, không ngờ anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại còn sở hưữ được một thân hình hoàng hão như vậy.
Một cô y tá trẽ bạo gan muốn Lôi Lạc Thiên chú ý đến mình, dùng tay sờ lên cơ bấp của anh, muốn quyến rũ anh.
Tề Phú đứng bên cạnh,nhìn thấy hành động lớn mật này của cô y tá.
Trong lòng anh thầm cầu nguyện cho cô ta.
Tay cô y tá sờ trên người anh từ từ đi xuống.
Lôi Lạc Thiên phẩn nộ, sắc mặt chán ghét nhìn thẳng vào mặt cô y tá trẽ, với cập mắt muốn giết người.
Anh bắt lấy bàn tay không yên phận của cô ta, bẻ một cái.
Rắc…..
Tiếng xương gãy vang lên.
Cô y tá thét lên vì đâu đớn, nước mắt chảy ròng ròng.
Cô sợ hãi nhìn Lôi Lạc Thiên,
“Tôi ghét nhất phụ nữ đụng vào tôi.”
Giọng nói ma quỉ của anh, làm cho tất mấy cả y tá nữ phải rùng mình.
Du Tấn cho người đưa cô ta ra ngoài, bất đầu làm phẫu thuật cho Lôi Lạc Thiên.
Du Tấn cầm ống tiêm lên, định tiêm thuốc mê cho Lôi Lạc Thiên,
nhưng không ngờ anh lại từ chối.
“Không cần, “
Anh cầm khăn long trắng,
do Tề Phú chuẩn bị sẵn cho anh.
Cắn mạnh lên khăn,
Lôi Lạc Thiên gật đầu ra hiệu cho Du Tấn bất đầu.
Trước sự kinh ngạc của mọi người,
Du Tấn quả thật thi hành phẫu thuật.
Trong suốt quá trình giải phẫu,
Lôi Lạc Thiên không hề kêu lên tiếng nào.
Họ không ngờ sức chịu đựng của Anh lại mạnh như vậy,
đây là lần đầu tiên họ chứng kiến,
một phẫu thuật như vậy, diễn ra không cần dùng thuốc tê.