Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 90: Hoàn Hảo



Lôi Lạc Thiên nói cho dễ nghe là bảo vệ, nhưng trên thực tế, là giám sát nhất cử nhất động của cô.

Không cho Trình Lam ra ngoài.

Vừa ăn Trình Lam vừa suy nghĩ cách để ngày mai đi đến nhà thờ Đức Mẹ.

Cô phải ngăn cản Nam Liệt bỏ thuốc mê vào nước.

Lôi Lạc Thiên ngồi trên sopha cạnh cửa sổ trong phòng ngủ.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn ngoài trời tối tâm, một đêm không trăng không sao, chỉ nhìn thấy duy nhất những ánh sáng, yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn đường.

Hôm nay ngoài trời u ám một cách lạ thường.

Trong lòng Lôi Lạc Thiên hiện lên nổi bất an.

Anh đã sắp xếp tất cả, dặn dò Tề Phú sắp xếp thủ hạ của mình, canh chừng nhà thờ một cách chặt chẽ, một con ruồi cũng không thể lọt vào.

Xung quanh nhà thờ, Long Kiệt đã an bài người của mình canh giữ.

Kỳ này anh đã dăng lưới một cách tỉ mỉ, để bắt trọn đám nguời của Lôi Lạc Bằng.

Trình Lam từ phòng tấm bước ra ngoài, nhìn thấy Lôi Lạc Thiên ngồi cạnh cửa sổ với gương mặt phiền muộn.

Cô đau lòng bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.

Nếu không phải vì đang mang thai, cô sẽ một mình đi giải quyết mối phiền muộn này cho anh.

Trình Lam đi đến gần Lôi Lạc Thiên, muồi hương sữa tắm trên nguời cô lan tỏa khắp căn phòng.

Lôi Lạc Thiên quay lại ôm Trình Lam vào lòng.

Tay anh nghịch ngợm thò vào váy ngủ của cô, sờ lên hai bầu ngực căng tròn, to lớn vì đang mang thai.

Trình Lam nhìn thấy sự thay đổi trong cặp mắt của anh, cô xoay người hướng về cổ của Lôi Lạc Thiên cắn một cái.

Dấu răng hiện rõ trên da thịt anh, Lôi Lạc Thiên cười nhẹ, hai tay đùa hai quai áo ngủ của Trình Lam xuống.

Trình Lam đứng dạy áo ngủ rộng thùng thình rơi xuống mặt đất.

Trên nguời Trình Lam không còn gì che đậy, thân thể trần truồng của cô hiện ra trước mặt anh.

Vật nam tín của Lôi Lạc Thiên dần dần cương cứng, cặp mắt bởi dục vọng mà trở nên mờ mịt.

Anh đứng lên dùng miệng cắn lên ngực của Trình Lam một cái nhẹ nhàng.

Cảm giác tê dại chạy khấp nơi trên cơ thể của Trình Lam.

Mùi hương quen thuộc, thân thể hoàn hảo của cô làm Lôi Lạc Thiên mê luyến.

Giờ phút này cho dù là đang mang thai, nhưng dáng vẻ của Trình Lam cũng quyến rũ vô cùng.

Anh hít thở nặng nề, cặp mắt mê mang nhìn Trình Lam, dùng giọng khàn khàn vì dục vọng nói.

“Giúp anh cởi đồ.”

Trình Lam bước tới, lần đầu tiên trên đời cô mới bạo gan hành động như bây giờ.

Trình Lam cởi áo ngủ cho Lôi Lạc Thiên, rồi dùng tay rung rung cởi luôn cái quần lót còn lại trên nguời anh.

Lôi Lạc Thiên vì sự đụng chạm của Trình Lam mà thở dốc.

Anh không thể kèm chế được bản thân mình, Lôi Lạc Thiên khom người bế Trình Lam lên giường.

Trải qua một đêm ân ái, tinh thần của Lôi Lạc Thiên sảng khoái vô cùng.

Từ phòng tấm bước ra Lôi Lạc Thiên ăn mặc chỉnh thề.

Âu phục màu đen hiệu Aramin mặc trên người anh tỏa ra sự nghiêm trang và thanh nhã.

Trình Lam ngồi trên giường nhìn Lôi Lạc Thiên.

Cô không thể ngờ, người đàn ông với thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú này, lại là người đàn ông thuộc về Trình Lam cô.

Anh đứng trước gương chỉnh lại y phục của mình.

Nhìn vào gương phản chiếu, thấy hình dáng mê muội của cô, anh cong môi cười.

Một nụ cười từ tận đáy lòng xuất hiện một cách sáng lạng.

Thắt xong cà vạt, anh quay người bước đến giường ôm Trình Lam vào lòng.

Lôi Lạc Thiên hôn lên tóc cô.

Thân thể trần truồng của Trình Lam chỉ được bao bọc bởi một chiếc chăn trắng mỏng.

Lôi Lạc Thiên sờ lên bụng Trình Lam nói.

“Con gái, ngoan ba sẽ về sớm.

Không được nghịch ngợm biết chưa.”

Nói xong anh hôn môi Trình Lam, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào khoan miệng của cô.

Hai đôi môi lưu luyến không muốn rời nhau.

Tiếng gỏ cửa vang lên, Lôi Lạc Thiên không nỡ buôn Trình Lam ra.

Vài giây sao Lôi Lạc Thiên bất đắc dĩ, rời khỏi đôi môi mềm mại của cô.

Anh đứng lên, tay sờ lên mái tóc dài của cô.

Cặp mắt mê người của anh nhìn Trình Lam đắm đuối.

“Chờ anh về.”

Trình Lam nhìn anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng oai nghiêm của anh bước ra cửa.

Tề Phú và mấy tên thủ hạ ăn mặc chỉnh tề, đứng một cách nghiêm chỉnh trước cửa chờ anh.

Tướng người Lôi Lạc Thiên oai phong lẫm liệt, anh gióng như được ông trời tạo ra để làm Lão đại.

Đứng trên vạn nguời, cầm trong tay quyền lực tối cao, thao túng vận mệnh của mội người.

Lôi Lạc Thiên đứng trước cửa, quay đầu nhìn lại nói với Trình Lam.

“Ngoan không được ra ngoài.”

Trình Lam nhìn anh mỉm cười gật đầu.

Nói xong Lôi Lạc Thiên xoay người bước đi.

Mấy tên thuộc hạ cung kính đi phía sau anh.

Vừa nghe tiếng xe của Lôi Lạc Thiên rời khỏi, Trình Lam ngồi bật dạy đi vào phòng tấm thay đồ.

Tay cầm điện thoại gọi cho Đường Tam.

“Tam Nhi, em đến nay đi.”

“Dạ, em đến liền.”

Nói xong Trình Lam đi đến, vén màn cửa sổ quan sát xung quanh.

Lôi Lạc Thiên đã bố trí, người canh giữ biệt thự Lôi Viên một cách cẩn thận.

Trình Lam đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Tam ngồi trên sopha.

Tề Phong đứng bên cạnh, dặn dò thuộc hạ.

Trình Lam nhìn Đường Tam ra hiệu cho cô bất đầu hành động.

Trên tay Trình Lam và Đường Tam mỏi nguời cầm mấy cay kim châm, tẩm thuốc ngủ.

Hai người ra tay một cách nhanh lẹ, trước sự thập kích bất thình lình này của hai cô.

Tề Phong và mấy tên thuộc hạ không kịp trở tay, bị Trình Lam và Đường Tam hạ thủ.

Tất cả điều ngã xuống mặt đắt.

Trình Lam và Đường Tam gấp gáp bước ra cửa biệt thự.

Đường Tam đã quan sát trước, biết vị trí của mấy tên thủ hạ.

Nên trong tích tắc đã xử lý xong tất cả bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.