Tại Bar Night Angel Tề Phú đang ở trong phòng VIP tiếp đãi mấy vị đối tác của Lôi Thị.
Họ đang bàn về một hợp đồng lên đến hàng trăm triệu.
Từ khi Trình Lam mang thai, cô không thích ngửi mùi rượu, nên hôm nay Lôi Lạc Thiên không tới, anh giao toàn quyền cho Tề Phú quyết định.
Tề Phú dáng người phong độ ngồi dựa vào ghế sopha, anh gọi cho 3 người đối tác, mỏi người một cô gái xinh đẹp với thân hình gợi cảm.
Họ phục vụ mấy vị khách này một cách chuyên nghiệp.
Đi bên theo bên cạnh Tề Phú là 4 thủ hạ đắc lực.
Anh phái hai tên thủ hạ canh chừng trước cửa, 2 tên còn lại cung kính đứng sau lưng anh.
Tề Phú không thích tiếp cận với phụ nữ, nên chỉ một mình ngồi uống rượu.
Trong đám người bọn họ, Tề Phú là người uống rượu giỏi nhất.
Có thể dùng câu, “ngàn ly không say” để áp dụng trên người anh.
3 người của công ty Thịnh Thế đang vui vẻ cùng mấy người đẹp trò chuyện uống rượu.
Một người đàn ông trung niên đang ôm một cô phục vụ vào lòng.
Tay ông thò vào váy cô phục vụ sờ soạn khấp nơi.
Hai người còn lại tay đặt ở ngực của hai cô phục vụ, mặc xác mà nắn bóp.
Tề Phú thấy họ vui vẻ anh liền lên tiếng.
“ Thịnh Tổng, ký xong hợp đồng này, côi như mình là người một nhà.
Ở tầng trên tôi đã mở phòng cho ba vị, hôm nay các vị cứ chơi cho thoải mái.”
Trước khi ký hợp đồng, Tề Phú đã cho Tề Phong cẩn thận điều tra bọn họ.
Anh biết Thịnh Tổng là một người háo sắc, nên anh mới mời họ đến đây.
Thịnh Tổng nghe Tề Phú nói vậy, ông cười sảng khoái cầm bút lên ký vào bản hợp đồng.
Tề Phú cầm bản hợp đồng lên, xem kỷ lại rồi đưa cho thủ hạ đứng sau lưng mình.
Anh cầm ly rượu lên, mời bọn họ.
“Cạn ly, cho lần hợp tác này của chúng ta.”
“Cheer…..”
4 người cùng cụng ly.
Ngồi uống rượu một lúc, Tề Phú cho mấy cô phục vụ đưa 3 người bọn họ lên phòng.
Anh hai tay đút vào túi quần cùng mấy tên thủ hạ đi ra khỏi phòng VIP.
Tính tình Tề Phú không giống như Tề Phong, Tề Phong làm việc nóng nảy, tính tình bòng bột.
Tề Phú có sự trầm tĩnh hơn, anh suy nghĩ tỉ mỉ và làm việc thận trọng hơn Tề Phong nên Lôi Lạc Thiên mới giao cho Tề Phú giải quyết những chuyện cơ mật.
Bước ra khỏi phòng VIP Tề Phú đứng lại, chân mày anh bất giác câu lại.
Cặp mắt sắc bén nhìn về phía một đám nam nữ, đang uống rượu và trò chuyện, tại một bàn tròn ngay chính giữa.
Mạc Gia Yến cùng đám bạn bè đi đến đây chơi, họ cùng nhau chơi trò xoay chai rượu.
Miệng chai rượu dừng lại trước mặt ai, thì người đó bị phạt uống rượu.
Hôm nay Mạc Gia Yến xui vô cùng, ly này là ly thứ 5 cô phải uống.
Tửu lượng của Mạc Gia Yến không tốt lắm, nên lúc này cô đã ngà ngà say.
Mạc Gia Yến buồn bực cằn nhằn cô bạn đứng bên cạnh.
“Mình đã nói là không chơi rồi, thấy không hôm nay mình xui lắm.”
Tư Nhất Giang nghe cô nói vậy liền lên tiếng.
“Không sao, nếu em say anh sẽ đưa em về.”
Tư Nhất Giang và Bùi Anh Tuấn là bạn từ đại học của cô.
Tư Nhất Giang đã yêu thầm Mạc Gia Yến từ lâu, nhưng cô không cho anh cơ hội.
Cho dù nhà anh có công ty lớn thì sao,
Không thích thì là không thích.
Mạc Gia Yến nhìn Tư Nhất Giang nói.
“Thôi đi, em không cần anh đưa em về.”
Cô đứng lên, thân thể lảo đảo cầm ly rượu lên định uống.
Một bàn tay rắn chắc cầm lấy ly rượu trong tay cô.
Mạc Gia Yến bất ngờ nhìn lại, Tề Phú oai phong đứng sau lưng cô.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, dáng nguời cao lớn.
Khuôn mặt không chổ nào chê được, sống mũi cao, cặp mắt sau thẩm, chỉ là hơi lạnh lùng.
Mấy tên thủ hạ cung kính đứng sau lưng, làm tăng thêm vẻ oai nghiêm của anh.
Anh cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Mạc Gia Yến nhìn anh, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô đã cố gắng tránh xa anh, không muốn tiếp xúc nhiều với anh.
Cô cảm giác xấu hổ khi đứng trước mặt Tề Phú.
Lúc trước cô luôn bám theo Lôi Lạc Thiên, còn làm ra nhiều chuyện mất mặt như vậy.
Nhưng sau lần ở trong bang Lôi Ưng, khi Tề Phú ôm cô vào lòng.
Lúc đó cô mới biết Lôi Lạc Thiên đối với cô, chỉ là vì sự háo thắng nhất thời, nên mới muốn có được anh.
Trên thực tế cô không hề yêu Lôi Lạc Thiên.
Nhưng về Tề Phú, khi ở bên cạnh anh, tim cô đã thật sự rung động.
Cô sợ anh côi thường mình, chê bai mình, nên mới trốn tránh anh.
Cả tháng nay Tề Phú luôn muốn gặp mặt cô, mỏi lần gặp mặt Mạc Gia Thành anh điều nhìn xem cô có ở bên cạnh không.
Cô giống như, đã biến mất khỏi Thành Phố S này.
Tề Phú không hiểu vì sao, anh lại muốn gặp mặt cô như vậy.
Trong lòng anh cứ bồn chồn sao xuyến, không có tin thần tập trung vào việc gì cả.
Mạc Gia Yến nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào, lúc này cô đã say.
Mạc Gia Yến dùng ngón tay trỏ, chỉ vào mũi của Tề Phú nói.
“Phú là anh sao?
Có phải em đã say, nên mới nhìn thấy anh không?”
Nói xong thân thể của Mạc Gia Yến ngã về phía sau.
Tư Nhất Giang thấy vậy liền xông tới ôm cô vào lòng.
Mạc Gia Yến vì say nên không còn biết điều gì hết, cô dựa đầu lên vai Tư Nhất Giang.
Tề Phú liền tức giận, hai tay nắm chật thành nắm đấm.
Anh vương tay ra, kéo Mạc Gia Yến vào lòng mình.
Tư Nhất Giang thấy vậy liền muốn xông tới dành Mạc Gia Yến lại.
Tề Phú đưa tay làm động tác dừng lại, trước mặt Tư Nhất Giang.
Tề Phú nhìn Tư Nhất Giang bằng cặp mắt nguy hiểm nói.
“Cô ta, là của tôi.”