Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 1: Tình một đêm



Mộ Ngữ Nhiễm từ từ mở mắt, cô thử cử động nhưng toàn thân đều đau nhức, cô bất giác nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói này? Cô quay đầu nhìn, sau đó lập tức ngồi bật dậy.

“S…sao anh lại ở đây?”

“Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng, tại sao tối qua cô lại xuất hiện trước cửa phòng tôi?” Lục Dĩ Hàng ngồi ở bên cạnh nhìn cô, giọng điệu âm trầm.

“Tôi… Tôi bị người ta bỏ thuốc.” Lại còn là thuốc kích dục!

Mộ Ngữ Nhiễm là một phóng viên của đài FX trực thuộc công ty DC. sáng ngày hôm qua, chủ biên Trương Ngọc giao cho cô trọng trách đến phỏng vấn một đại nhân vật trong giới kinh doanh – Lục Dĩ Hàng!

Khi nghe thấy cái tên Lục Dĩ Hàng’, cô đã tìm mọi cách để từ chối đi phỏng vấn nhưng chủ biên Trương nhất quyết không đồng ý. Chủ biên Trương nói, nếu cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này thì sẽ được thưởng lớn, sau đó cô lập tức đồng ý.

Mộ Ngữ Nhiễm dẫn theo một thực tập sinh tên là Tô Linh cùng đến tập đoàn Khải Nguyệt, một tập đoàn được cho là lớn nhất nhì trong nước, bọn cô đến chính là để phỏng vấn vị giám đốc mới từ nước ngoài về kia của bọn họ.

Trợ lý của Lục Dĩ Hàng đưa hai người đến phòng dành cho khách để ngồi đợi.

“Hai vị ngồi đợi một chút, Lục tổng vẫn còn đang họp.”

“Được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.” Mộ Ngữ Nhiễm quan sát xung quanh phòng, rồi bảo Tô Linh đặt máy quay, góc máy phải đảm bảo soi được cận cảnh khuôn mặt đẹp trai của Lục Dĩ Hàng, để khi bài viết được đăng lên sẽ có nhiều người chú ý tới.

Cô cũng rất muốn biết, anh bây giờ so với hồi còn học đại học có khác biệt gì không.

“Chị Nhiễm, bọn họ tới rồi kìa.” Tô Linh lay người Mộ Ngữ Nhiễm.

Cô lập tức đứng dậy, mỉm cười:

“Chào Lục tổng, tôi là Mộ Ngữ Nhiễm, còn đây là Tô Linh, chúng tôi là phóng viên của đài FX, rất vui khi được anh nhận lời phỏng vấn.”

Lục Dĩ Hàng không thèm bắt tay, thân hình cao lớn lướt qua người cô rồi trực tiếp ngồi xuống cái ghế đối diện.

“Bắt đầu đi, tôi rất bận.” Anh vắt chéo chân, giọng nói lạnh lùng.

Anh ấy không nhận ra cô sao? Lại còn khinh thường không thèm bắt tay, uổng công cô hồi đại học theo đuổi anh ta sấp mặt mà chẳng nhận được lại gì.

Cuộc phỏng vấn chỉ hỏi về tình hình công việc khi ở nước ngoài của Lục Dĩ Hàng, và sau khi trở về nước thì anh ta có dự định gì? Có định đầu tư hay thu mua cái gì không?…

Phỏng vấn còn chưa kết thúc, anh ta phải nghe một cuộc điện thoại sau đó liền rời đi, chỉ bảo trợ lý quay lại thông báo với các cô.

“Làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn đúng là trăm công nghìn việc, đến một cốc nước lọc cũng không có thời gian thưởng thức.” Cô nhìn cốc nước trước mặt, cảm xúc lẫn lộn.

“Vị Lục tổng này khí thế bức người quá! Nhìn thôi đã thấy sợ rồi, em sởn cả gai ốc đây này!” Tô Linh vừa nói vừa vén tay áo lên cho cô xem.

Về đến nơi làm việc, Mộ Ngữ Nhiễm lập tức đi viết bài. Đến chiều cô gửi bài viết cho chủ biên Trương xem, sau đó cô thu dọn đồ đạc rồi tan làm.

Trên đường về cô nhìn thấy Lục Dĩ Hàng đang đi vào một khách sạn năm sao, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ đi cùng. Cô ta chẳng phải là Viên Sơ Hiểu – Nữ diễn viên trẻ đang nổi đình nổi đám đang được các nhà thầu săn đón đấy sao?

Bọn họ dám công khai đi vào khách sạn như vậy à? Không được, cô phải đi theo bọn họ, bản tin tiếp theo của cô chính là Lục Dĩ Hàng – Đại nhân vật trong giới kinh doanh đang hẹn hò với một nữ nghệ sĩ trong làng giải trí!’

Mộ Ngữ Nhiễm đội mũ lưỡi trai rồi cầm lấy máy ảnh lập tức đi vào khách sạn. Cô đi đến quầy lễ tân:

“Cho tôi hỏi hai vị vừa rồi đặt phòng nào vậy?”

“Xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin khách hàng cho người ngoài biết được, mong quý khách thông cảm!”

“À, thật không dấu gì cô, người đàn ông vừa nãy là chồng tôi, anh ta đang ngoại tình, tôi đến chính là để bắt gian!” Nói xong cô lấy trong túi ra một tấm hình đưa cho cô tiếp tân, trong hình là cô và Lục Dĩ Hàng chụp chung hồi đại học.

“Đúng là anh ta rồi!” Cô tiếp tân sau đó cung cấp số phòng mà Lục Dĩ Hàng đã đặt.

“Vậy cô cho tôi đặt một phòng ở bên cạnh đi, tôi phải tìm cách chụp ảnh bọn họ, như thế mới có chứng cứ buộc tội được.” Cô dơ chiếc máy ảnh lên.

Cô tiếp tân: Người vợ này mưu mô xảo quyệt quá, còn tính cả đến bước này! Nếu là người khác thì đã chạy lại khóc lóc, la lối um xùm rồi.

Mộ Ngữ Nhiễm bước vào phòng khách sạn mà cô vừa đặt, cô thả người nằm xuống giường, cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi, muốn được ngủ một giấc nhưng cô vẫn phải tiếp tục công việc ‘bắt gian’ của mình.

Cô thò đầu ra cửa nhìn nhưng không thấy một bóng người. Vì đây là tầng VIP nên rất ít người thuê, chủ yếu là giới thượng lưu. Cô đột nhiên cảm thấy đau xót tột cùng với số tiền mình vừa dùng để thuê phòng, không biết tối nay có vớt vát được gì không?

Cô quay trở lại nằm xuống giường, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã là hai tiếng sau.

“Thôi chết! Muộn vậy rồi sao?” Cô vội vàng ngồi dậy, vớ lấy chai nước trên bàn uống một ngụm. Sau đó cô mở cửa ở đằng sau phòng, rồi đi ra chỗ ban công, ngó đầu thám thính xem có nên trèo qua lan can để sang phòng Lục Dĩ Hàng hay không? Nhưng xét thấy độ cao quá nguy hiểm nên cô đã từ bỏ ý định đó, cô quay trở lại phòng tiếp tục nghĩ cách.

Không lâu sau, cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng, toàn thân nóng bức, bên trong cơ thể không ngừng rạo rực như thúc giục cô tìm kiếm cái gì đó.

Cô là đang bị trúng xuân dược trong truyền thuyết sao? Tại sao?

Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn chai nước trên bàn, là tên nào dám vào phòng cô hạ độc? Rõ ràng là cô đã khoá cửa rồi mà!

Cô cố gắng giữ bản thân thật tỉnh táo, mở cửa đi ra ngoài định xuống dưới đại sảnh tìm người đưa mình tới bệnh viện. Cô mất sức phải dùng tay chống vào tường để đi chuyển, lúc đi đến phòng của Lục Dĩ Hàng thì bất ngờ anh mở cửa.

Cô bị thuốc kích thích đến mức độ không biết trời đất là gì, cô chỉ biết, người đàn ông trước mặt đang choàng áo tắm, cơ bắp ẩn hiện rất hấp dẫn. Huống hồ anh ta còn là người cô yêu sâu đậm tận bảy năm trời, cộng với sự phát tác của thuốc kích dục, cô đã không ngần ngại sà vào lòng anh.

Không biết vì lý do gì, Lục Dĩ Hàng cũng không hé răng nửa lời, lập tức bế cô đi vào phòng ngủ, anh cúi xuống hôn cô, cắn mút không thương tiếc. Anh định đặt cô xuống giường nhưng hai chân cô kẹp chặt hông anh không buông, thế là cả hai người đều ngã xuống.

Mộ Ngữ Nhiễm cởi đai buộc áo choàng tắm của anh, lập tức hiện lên một thân hình cường tráng, cơ bắp săn chắc.

Còn Lục Dĩ Hàng thì mặt đanh lại: Cô ấy ăn mặc thế này đến để dụ dỗ mình?

Lục Dĩ Hàng vừa về nước, chưa kịp mua nhà ở nên phải đến khách sạn này thuê phòng. Trên đường tiện thể cho cô diễn viên họ Viên kia đi nhờ một đoạn, không ngờ cô ta mặt dày còn nói muốn cùng anh tâm sự, uống ngụm trà.

Đang ở bên ngoài sợ là có phóng viên chụp lén nên Lục Dĩ Hàng không muốn nhiều lời, đành để cô ta lên phòng ngồi. Kết quả cô ta ngồi lâu đến mức nhân viên khách sạn còn mang cả rượu vang đến phục vụ, anh không nhịn được nữa liền đuổi cô ta đi.

Sau khi tắm xong, anh ngồi xuống sô pha cầm tài liệu lên xem, rồi tiện tay cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Một lúc sau, cảm giác trong người khó chịu, anh nghiêm mặt: Rượu này có vấn đề! . Truyện Quan Trường

Thuốc phát tác càng lúc càng nhanh, anh khó chịu đứng dậy. Rốt cuộc là ai chán sống dám bỏ thuốc vào rượu? Chẳng lẽ là Viên Sơ Hiểu?

Lục Dĩ Hàng cầm điện thoại lên muốn gọi cho trợ lý nhưng chợt nhớ ra là điện thoại chưa lưu số ai cả. Sau đó anh định ra ngoài tìm người giúp nhưng lại gặp Mộ Ngữ Nhiễm, trông sắc mặt cô ấy hình như cũng đã bị hạ thuốc!

Là ai làm? Anh nhất định sẽ tra rõ chuyện này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.