Hai người cùng chọn xem một bộ phim hành động Mỹ, độ dài khoảng hơn một tiếng.
Trong suốt quá trình chiếu phim, Lục Dĩ Hàng không tập trung gì cả, chỉ dán mắt lên người Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô bị nhìn đến mức toàn thân phát hoả, lúc sắp không chịu được nữa mới quay đầu lại lườm anh:
“Anh nhìn em làm gì?”
“Anh muốn hôn em.” Lục Dĩ Hàng trực tiếp nói toạc ra mà không hề bị vấp, đáy mắt anh thể hiện ý trên mặt lời rất rõ ràng.
“Anh…” Mộ Ngữ Nhiễm suýt nữa thì cắn lưỡi.
Đang xem một bộ phim toàn cảnh bắn đầu bay tung tóe, máu me be bét, rốt cuộc là cái gì đã kích thích Lục Dĩ Hàng vậy?
“Anh đúng là lưu manh!”
“Ừ, nhưng anh cũng chỉ lưu manh với một mình em.”
Cô lập tức đánh trống lảng: “Anh không xem phim hả?”
“Không có hứng thú.”
“Vậy anh hứng thú cái gì?”
“Em.”
Mộ Ngữ Nhiễm làm lơ, cầm điều khiển bắt đầu chuyển kênh: “Anh muốn xem chương trình gì, em bấm giúp anh.”
Lục Dĩ Hàng: “Không muốn.”
“Vậy anh muốn cái gì?” Lời vừa dứt, Mộ Ngữ Nhiễm phát hiện mình nói nhanh, cô cắn cắn môi, Lục Dĩ Hàng chắc chắn sẽ không nói lời gì tử tế. Quả nhiên:
“Muốn hôn em.”
Được rồi!
Cô đặt mạnh điều khiển xuống bàn, xoay người lại nhanh chóng cầm lấy cổ áo của Lục Dĩ Hàng.
Anh có chút không kịp đề phòng, bị giật mình:
“Muốn đánh anh à?”
Mộ Ngữ Nhiễm không trả lời, trực tiếp kéo anh lại hôn một cái: “Như vậy được chưa?”
Lục Dĩ Hàng quay mặt sang chỗ khác, bật cười thành tiếng, sau đó nhướn mày nhìn cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi, đến hôn mà còn không biết vậy?”
Cô lập tức bỏ tay ra, không vui nhìn anh: “Đừng có mà khiêu khích em.”
“Anh chỉ nói sự thật.”
Nụ hôn của Mộ Ngữ Nhiễm chỉ như chuồn chuồn đạp nước, không khác gì một cái lông tơ quệt nhẹ vào trái tim của Lục Dĩ Hàng, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Anh gối đầu lên thành ghế, duỗi thẳng hai chân trên sô pha, sau đó liếc mắt về phía Mộ Ngữ Nhiễm, giọng điệu rất thiếu đòn:
“Anh đành nằm ở đây làm chuột bạch thí nghiệm cho em vậy, đến đây, đến hôn anh đi.”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác giống như đang nhìn một ả kỹ nữ lầu xanh đang mời gọi khách.
Cô bất lực: “Da mặt anh còn có thể dày hơn được nữa không?”
“Có.” Lục Dĩ Hàng nâng mí mắt, ngoắc cần câu với cô:
“Lại đây.”
Cô giả bộ không nghe thấy, đứng dậy đi về phía phòng ngủ:
“Em đi tắm đây, lát nữa anh về nhớ đóng cửa giúp em.”
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta là vợ chồng hợp pháp.” Anh nhìn theo bóng lưng cô, nhắc nhở một câu.
Vợ chồng hợp pháp thì phải ở chung với nhau, không phải sao?
Hai mươi phút sau, Mộ Ngữ Nhiễm từ trong phòng tắm đi ra, cô chỉ quấn khăn tắm từ ngực xuống đến dưới đùi, đi chân trần. Cô cúi đầu, vừa lau tóc vừa hướng tới chỗ bàn trang điểm để lấy máy sấy.
Cô vén tóc, vươn tay định lấy nó thì khoé mắt liếc thấy Lục Dĩ Hàng đang ngồi bên giường, trên tay cầm quyển album ảnh của cô. Anh dùng ánh mắt dán chặt lên cơ thể Mộ Ngữ Nhiễm, có ý muốn nhìn xuyên thấu da thịt.
Cô theo phản xạ dùng hai tay che ngực, có chút cao giọng:
“Sao anh lại vào đây?”
Lục Dĩ Hàng gập quyển sổ lại, buồn cười nhìn cô:
“Sao anh lại không thể vào đây?”
“Lưu manh!” Mộ Ngữ Nhiễm nhanh chóng đi đến mở tủ quần áo lấy một bộ đồ, sau đó trở lại phòng tắm.
Lúc quay lại đã thấy Lục Dĩ Hàng trên tay cầm máy sấy tóc, đang dựa người vào kệ chứa đồ bên cạnh bàn trang điểm.
Anh nhướn mày: “Lại đây.”
Mộ Ngữ Nhiễm rất biết hưởng thụ mà ngồi xuống để cho anh sấy khô tóc mình, từng ngón tay anh luồn qua kẽ tóc khiến cô có cảm giác dễ chịu, cô mở miệng:
“Em thấy buồn ngủ.”
“Chịu em đấy, ở bên cạnh một người đàn ông hấp dẫn như anh mà em vẫn còn thấy buồn ngủ sao?”
Anh rũ mắt, nhìn xuống một bên sườn mặt của Mộ Ngữ Nhiễm, vì vừa tắm xong nên mặt cô có chút phiếm hồng, mí mắt cô khép lại, lông mi đen dài xếp thành hàng ngay ngắn, vừa cong vừa xinh đẹp.
Anh chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô, tay anh đột nhiên siết chặt, sau đó tiếp tục giúp cô sấy tóc.
Bàn tay Lục Dĩ Hàng vô tình chạm vào chiếc gáy mềm mại của Mộ Ngữ Nhiễm, một cảm giác tê buốt truyền đến từ đầu ngón tay. Anh hạ tầm mắt, nhìn xuống cái cần cổ trắng nõn của cô, lại di chuyển tiếp xuống bên dưới, anh có thể dễ dàng nhìn thấy một khe rãnh ngực sâu thẳm đầy quyến rũ ẩn hiện sau lớp áo ngủ.
Lục Dĩ Hàng nuốt nước miếng, trái cổ không ngừng di chuyển lên xuống.
Anh lập tức tắt máy sấy tóc, đặt nó xuống bàn rồi nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô.
“Được rồi à?”
“Ừ.”
Nghe thấy thanh âm khàn khàn của Lục Dĩ Hàng, cô vén tóc, ngẩng đầu nhìn anh qua gương:
“Sao vậy?”
Vì Mộ Ngữ Nhiễm đang ngồi trên một chiếc ghế xoay, nên Lục Dĩ Hàng rất dễ dàng nắm lấy thành ghế, xoay người cô lại đối mặt với anh.
“Nói chuyện một chút đi.” Lục Dĩ Hàng nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“?”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp. Hiện tại, ngay bây giờ, em có muốn làm chuyện đó với anh không?”
Mộ Ngữ Nhiễm mù mờ: “Chuyện gì cơ?”
“Còn có thể là chuyện gì?” Lục Dĩ Hàng hỏi ngược lại, có chút hoài nghi về IQ lẫn EQ của cô gái trước mặt.
Mộ Ngữ Nhiễm lập tức hiểu ra, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, cảm giác nóng bức lan đến tận mang tai.
“Sao anh có thể nói thẳng ra như vậy được chứ?”
“Anh chỉ đang hỏi ý kiến của em.”
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Bây giờ, anh đang muốn sao?”
“Ừm, nó đang cương.” Lục Dĩ Hàng rất thẳng thắn, dùng lời lẽ tấn công không cho đối phương kịp hít thở.
Mộ Ngữ Nhiễm ôm mặt, xấu hổ đến mức không muốn ngóc đầu lên. Cô cũng không ngờ tới, Lục Dĩ Hàng lại có thể thốt ra những lời như vậy.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu:
“Làm chuyện đó, không phải là cần có bước dạo đầu sao?”
Lục Dĩ Hàng nhếch khoé môi, một tay nắm chặt lấy thành ghế kéo cô lại gần, tay kia nâng cằm cô lên khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh:
“Dĩ nhiên là phải có rồi.” Nói xong, anh phủ môi mình xuống áp vào môi cô.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, anh đưa lưỡi thâm nhập vào bên trong, trêu ghẹo, quấn quýt cùng cái lưỡi xinh đẹp của Mộ Ngữ Nhiễm.
Nhận được sự đáp trả ướt át, Lục Dĩ Hàng nhanh chóng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Môi anh rời khỏi cánh môi cô, men theo cằm hôn xuống cần cổ, sau đó cắn nhẹ vào xương quai xanh đầy quyến rũ đó.
Bàn tay anh luồn vào bên trong áo, mò mẫm từ cái eo thon gọn của cô rồi lên trên, cách một lớp áo ngực, anh nhẹ nhàng xoa nắn.
Mộ Ngữ Nhiễm đã sớm không còn tỉnh táo, cô há miệng thở dốc, ánh mắt mơ màng.
Lục Dĩ Hàng vùi mặt vào cổ, từ từ gỡ cúc áo ngủ của Mộ Ngữ Nhiễm, đầu gối anh không ngừng ma sát giữa hai chân khiến cô vừa rạo rực lại vừa khó chịu.
Anh nâng mắt, dịu dàng nhìn cô: “Có thể chứ?”
Khuôn mặt Mộ Ngữ Nhiễm sớm đã phiếm hồng, ánh mắt mơ hồ, tóc cô bung xoã trên gối, nhìn vừa kiều diễm lại vừa gợi tình.
Cô gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Được sự đồng ý của cô, Lục Dĩ Hàng nhanh chóng lột sạch vỏ bọc bên ngoài của Mộ Ngữ Nhiễm. Anh cúi xuống hôn lên ngực cô, rồi nhẹ nhàng cắn mút đôi hoa nhũ đỏ hồng.
Một cảm giác kì lạ khó tả truyền đến khiến Mộ Ngữ Nhiễm run rẩy, cô rướn người, khẽ ‘a’ lên một tiếng.
Lục Dĩ Hàng ngồi dậy, hai tay cầm dưới vạt áo của mình nhanh chóng lột ra ngoài, một cơ thể cường tráng cùng các mũi cơ bắp đập thẳng vào mắt cô.
Làn da anh có chút ngăm, hai bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp cùng với đường nhân ngư quyến rũ đến chết người. Trước ngực anh có vài giọt mồ hôi, nhỏ xuống rồi lăn dài trên từng mũi cơ bụng săn chắc.
Đôi mắt Lục Dĩ Hàng đục ngầu, nhuốm đầy dục vọng.
Anh giương cằm, khẽ nhếch môi nhìn cô gái nằm dưới thân, trưng cầu ý kiến:
“Với thân hình này của anh, em hài lòng chứ?”