Ngày hôm sau, Mộ Ngữ Nhiễm đem thân thể mệt mỏi cùng cái đầu đau nhức tới nơi làm việc.
Trương Ngọc đi ngang qua bàn làm việc của cô liền dừng lại, ánh mắt mang vẻ quan tâm:
“Hôm qua em uống say như vậy, trở về không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”
“Không có.” Mộ Ngữ Nhiễm mỉm cười, trong đầu lại bắt đầu hiện lên những hình ảnh tối qua giữa cô và Lục Dĩ Hàng.
“Vậy thì tốt.” Trương Ngọc vỗ vỗ bả vai cô, dặn dò:
“Nếu thấy trong người khó chịu thì nói với chị, đừng làm việc quá sức.”
“Vâng.”
Sau khi Trương Ngọc rời đi, Mộ Ngữ Nhiễm cũng đứng dậy đi pha một cốc cà phê.
Trong phòng nghỉ, một người đồng nghiệp đi vào nhìn thấy cô liền gật đầu chào hỏi:
“Chào buổi sáng, chị Nhiễm.”
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng mặt, gật đầu đáp lại:
“Chào em.” Nói xong cô lại cúi đầu, nhìn chằm chằm cốc cà phê trước mặt, trong lòng bộn bề cảm xúc.
Sáng nay cô tỉnh dậy, Lục Dĩ Hàng vẫn giống như mọi khi, đều đã rời đi. Tâm trạng cô lúc đó bỗng trùng xuống, cảm giác trống rỗng cùng hụt hẫng dâng đến đỉnh điểm.
Mộ Ngữ Nhiễm thở dài, nhấp một ngụm cà phê.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều, lo được lo mất chăng?
Cô quay trở lại bàn làm việc, phát hiện điện thoại có hai tin nhắn được gửi đến, là của Mục Tước Ngạn.
“Hôm nay tôi trở về thành phố F, em có muốn đi cùng không?”
“Nếu hôm nay em chưa đi được, vậy thì để hôm khác, tôi sẽ đợi em.”
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nhắn trả lại:
“Để hôm khác đi, hôm nay tôi bận.”
Một lúc sau.
Mục Tước Ngạn: “Được, cứ quyết định như vậy.”
Buổi chiều, Mộ Ngữ Nhiễm cùng Lâm Kiệt đến một công ty nhỏ trong thành phố để thu thập tin tức.
Trước đó hai người đã nhận được tin, phó giám đốc của công ty này thường xuyên gọi điện quấy rối nhân viên nữ, thỉnh thoảng lại đụng tay đụng chân với bọn họ. Mặc dù chưa làm chuyện tồi tệ đến mức không thể tha thứ giống như Ngô Nhuận, nhưng vẫn đáng phải lên án.
Lúc hai người đến nơi cũng đã hơn ba giờ chiều, Lâm Kiệt đưa túi ba lô cho cô, sau đó căn dặn:
“Chuẩn bị vào hang cọp, nhớ chú ý một chút.”
“Vâng.”
Nhân viên trong công ty đa phần là nam giới, một số nhân viên nữ đều đã xin nghỉ việc. Hai người đến chào hỏi bọn họ, xin được phỏng vấn thì ai nấy đều lắc đầu từ chối, căn bản vẫn là không muốn mất công việc hiện tại.
Vốn dĩ hai người trực tiếp đi vào công ty như thế này, là vì trước đó đã nghe được tin, phó giám đốc của bọn họ đã đi công tác.
Nhưng ông trời thích trêu đùa con người, tên phó giám đốc kia lại đột nhiên trở về, xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt hình chữ điền, thân hình cao lớn.
Nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm và Lâm Kiệt, ông ta khẽ cười, nhấc chân đi đến rất lịch sự mà bắt tay với hai người các cô:
“Xin chào, tôi là Âu Dương Khải.” Sau đó ông ta mời hai người vào phòng uống trà.
“Thay vì phỏng vấn nhân viên của tôi, chi bằng hai người trực tiếp hỏi tôi có phải tốt hơn không?” Âu Dương Khải cầm tách trà lên uống một ngụm, mỉm cười nhìn bọn họ.
“Như vậy được không?” Lâm Kiệt hỏi ngược lại ông ta.
“Được.” Âu Dương Khải quay sang nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, đá lông nheo khiến cô nổi cả da gà:
“Cô phóng viên xinh đẹp này, máy quay của cô có thể dùng được rồi.”
Mộ Ngữ Nhiễm đè nén sự khó chịu, hướng ánh mắt về chỗ của Lâm Kiệt. Nhận được cái gật đầu của đối phương, cô mới mở túi ba lô, lôi chiếc máy quay ra.
Cô đặt nó lên kệ tủ, chỉnh góc quay phù hợp rồi quay trở lại ghế, cầm lấy giấy bút.
Năm phút sau, cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Những câu hỏi đầu tiên Lâm Kiệt đều hỏi về thông tin cá nhân cũng như công việc của Âu Dương Khải, sau đó mới nói vào chuyện chính:
“Thưa ông, sáng nay chúng tôi nhận được một số thông tin, nói ông thường xuyên gọi điện đến quấy rầy các nhân viên nữ, chuyện đó là thật sao?”
Âu Dương Khải nhíu mày, vẻ mặt không vui:
“Tôi có gọi điện, nhưng không phải là quấy rối, tôi chỉ đang tán tỉnh bọn họ.”
“Tán tỉnh?” Mộ Ngữ Nhiễm cười khẩy:
“Nếu chỉ đơn giản là như vậy, bọn họ còn tố cáo ông làm gì?”
Ông ta bật cười, quay sang nhìn cô:
“Tôi ly dị vợ cũng đã hơn một năm, muốn tiến thêm một bước thì có làm sao? Hướng hồ, những người mà tôi gọi điện, không phải đều chưa lập gia đình à? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, có chỗ nào không thích hợp?”
Lâm Kiệt: “Vậy còn ở trong công ty, ông đụng tay đụng chân với nhân viên thì sao?”
Âu Dương Khải vuốt cằm suy tư, vẻ mặt như cố gắng nhớ lại:
“Chỉ là vô tình chạm vào thôi, chưa được cầm nắm gì cả.”
Nghe vậy, Mộ Ngữ Nhiễm siết chặt tay lại, cây bút sắp gãy làm đôi.
Nhìn tên ấu dâm trước mặt, cô lại nhớ đến Lục Dĩ Hàng. Đúng là một đám đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới, đều khốn nạn như nhau cả.
Cô kìm nén tâm trạng, rũ mắt xuống tiếp tục ghi chép. Nghĩ đến Lục Dĩ Hàng, trong lòng cô lại bí bách, cực kỳ khó chịu.
Điện thoại trong túi đúng lúc rung lên, Mộ Ngữ Nhiễm lấy ra, liếc mắt nhìn thấy là Tô Linh gọi.
Tô Linh hiện tại đang làm ở bên ‘đời sống – xã hội’, cũng không biết là gọi cho cô có việc gì.
Mộ Ngữ Nhiễm xin phép Lâm Kiệt, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại:
“Tiểu Linh?”
“A lô, chị Nhiễm!” Giọng điệu Tô Linh có chút gấp gáp.
“Ừm, em… Em vừa nhìn thấy Lục tiên sinh…” Tô Linh ấp úng.
“Anh ta làm sao? Sắp chết à?”
“Không phải! Anh ta, đi với một cô gái. Hai người bọn họ rất thân mật…”
“…”
“Chị Nhiễm? Chị không sao chứ?”
“Cũng đâu phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta thân mật với phụ nữ, em nói với chị làm gì?”
Lần trước Lục Dĩ Hàng còn bế Bella Marsh trước mặt các cô cơ mà.
“Không phải, hôm nay em tới Trác Vân Uyển lấy tin tức liền nhìn thấy hai người bọn họ. Cô gái này táo bạo hơn, còn cởi cả áo của Lục tiên sinh.”
Trác Vân Uyển? Cởi áo?
Mộ Ngữ Nhiễm siết chặt điện thoại, bao nhiêu khó chịu cùng uất ức mấy hôm nay cùng lúc tích tụ tại một điểm, muốn bộc phát ra ngoài.
Cô không nghĩ Lục Dĩ Hàng lại dám vượt tường, còn đưa cả cô gái kia về Trác Vân Uyển, nơi mà trước từ tới giờ cô mới chỉ được đến một lần.
Tô Linh ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói thêm:
“Em đã chụp được hai người bọn họ, chị xem đi.”
Sau khi Tô Linh cúp máy thì lập tức gửi một tấm ảnh đến cho Mộ Ngữ Nhiễm, cô liền ấn vào.
Trong hình, Lục Dĩ Hàng mặc áo sơ mi sậm màu, mái tóc đen nhánh có chút rối. Anh rũ mắt nhìn xuống cô gái trước mặt, cô ta cao đến cằm anh, tóc dài được buộc gọn gàng, mặc chiếc váy màu cam, đang đứng quay lưng về phía máy ảnh.
Cô gái kia đặt tay ở trước ngực anh, tuy không thấy rõ ràng nhưng Mộ Ngữ Nhiễm vẫn có thể nhìn ra, cô ta chính là đang cởi áo giúp Lục Dĩ Hàng.
Tô Linh gọi cho cô là khoảng ba phút trước, lúc đó Lục Dĩ Hàng cùng cô gái kia có thể đã vào bên trong. Còn bây giờ, khả năng cao bọn họ đang ở trên giường!
Mộ Ngữ Nhiễm tắt điện thoại, xoay người quay trở lại chỗ Lâm Kiệt.
Vừa bước vào cửa, cô liền nghe thấy một tràng cười hả hê của Âu Dương Khải, lời nói của ông ta lọt vào tai cô:
“Phóng viên Lâm, chúng ta là đàn ông, không nhất thiết phải chung thủy với một người. Phụ nữ ấy, chỉ như một con rối để chúng ta tùy tiện trêu đùa, làm trò tiêu khiển mà thôi.”
Cũng không biết là đã tắt máy quay hay chưa mà Âu Dương Khải lại có thể nói ra những lời như vậy.
Lửa giận trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm sớm đã bùng cháy, bây giờ lại càng dữ dội hơn. Cô đóng mạnh cánh cửa, không suy nghĩ gì liền nhấc chân đi về phía ông ta. Nghe thấy tiếng động lớn, Âu Dương Khải quay đầu nhìn cô, không vui nhíu mày:
“Phụ nữ các cô…”
Lời còn chưa nói hết, Mộ Ngữ Nhiễm đã cầm cốc nước trên bàn, hất thẳng vào mặt ông ta.
“Ngậm miệng lại đi, đồ rác rưởi.” Cô đứng ở đó, từ trên nhìn xuống Âu Dương Khải, ánh mắt lạnh lùng.
Ông ta không kịp phòng bị, cả khuôn mặt đều ướt nhẹp. Một lúc sau mới ngẩng mặt lên, nhìn cô chằm chằm:
“Cô bị điên à?”
Lâm Kiệt chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh này, vội vàng đứng dậy giữ lấy Mộ Ngữ Nhiễm, chỉ sợ cô sẽ đánh người ta:
“Tiểu Nhiễm, bình tĩnh lại đi.”
Âu Dương Khải đột nhiên bật cười, ông ta nheo mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc:
“Phóng viên Mộ, tôi cũng đâu có lên giường với cô, cô tức giận cái gì vậy?”
Mộ Ngữ Nhiễm thu lại ánh mắt, không thèm trả lời ông ta. Cô quay đầu, nói với Lâm Kiệt:
“Trưởng phòng Lâm, tôi có chút chuyện cần giải quyết, xin phép được về trước.”
“Là cuộc gọi lúc nãy sao?”
“Vâng.”
“Được, vậy đi đi.”
Mộ Ngữ Nhiễm xoay người, nhấc chân đi ra ngoài.
Ở phía sau, Âu Dương Khải tức giận đứng dậy, chỉ tay về phía cô:
“Cô muốn đi đâu hả? Chuyện giữa cô và tôi còn chưa xong đâu!”
Lâm Kiệt nhanh chóng giữ lấy ông ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Giám đốc Khải, ông đừng nóng giận. Người ta là con gái, tính khí thất thường ông đừng để bụng, tôi thay cô ấy xin lỗi ông, có được không?”