Mộ Ngữ Nhiễm gối đầu lên cánh tay Lục Dĩ Hàng, cô ngẩng đầu, đưa ngón trỏ sờ sờ yết hầu của anh:
“Dĩ Hàng.”
“Hửm?” Anh ôm chặt eo cô, rũ mắt nhìn xuống.
“Tại sao đám tóc xanh lại gọi anh là ‘đại ca’ vậy?”
“Em muốn biết sao?”
“Vâng.”
Anh nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm: “Phải nói thế nào nhỉ…”
Cuối năm nhất đại học, Lục Dĩ Hàng từ một thiếu niên ngoan ngoãn, chăm chỉ, hiền lành, đột nhiên muốn trở nên hư hỏng một chút. Anh ra ngoài uống rượu với bạn, sau đó còn tập hút thuốc, ngủ qua đêm ở bên ngoài.
Có một lần, anh đi bộ theo đường tắt để trở về trường. Lúc đi qua con ngõ hẹp, vô tình gặp phải một đám côn đồ đang bắt nạt nhau. Nhìn sơ qua, cái đám này cũng chỉ tầm mười mấy tuổi.
Anh dí thuốc lá vào tường, sau đó nhấc chân đá chiếc lon dưới đất bay đến chỗ bọn họ, quát lên:
“Này!”
Bọn kia thấy vậy đều đồng loạt nhìn về phía anh, tên cầm đầu ở phe bắt nạt bỗng túm lấy cổ áo của một thằng:
“Mày gọi cứu viện đấy à?”
“Không… có gọi.” Tên này mặt mũi bầm dập, mấp máy trả lời.
Lục Dĩ Hàng lúc này đã đến gần chỗ bọn họ, nhìn thấy ba tên thiếu niên đang nằm bẹp dí dưới đất, còn sáu tên kia đang đứng nhìn anh chằm chằm.
“Mày lại là thằng nào thế? Đến nộp mạng à?” Tên cầm đầu vừa dứt lời, đám đàn em ở phía sau liền cười ầm ĩ lên để phụ hoạ.
“Còn chưa biết là ai nộp mạng cho ai đâu.” Anh xắn tay áo, khoé miệng khẽ nhếch lên.
“Ui chà chà, lại có thằng đang ảo tưởng sức mạnh kìa tụi mày!”
“Haha…”
Lục Dĩ Hàng dạng chân, bắt đầu khởi động gân cốt cùng các đốt ngón tay, ngón chân. Anh vặn cổ, sau đó nâng mắt nhìn về phía bọn họ:
“Cười xong chưa? Nếu chưa xong thì tiếp tục cười đi. Không thì một lát nữa là không cười nổi đâu.”
Tên cầm đầu vẻ mặt khinh thường: “Mày là thằng nào? Nhìn da dẻ trắng sáng như vậy, chắc là vẫn còn đang học nhỉ? Bọn tao không thích đụng vào mấy thằng ở trong trường đâu, khôn hồn thì cút đi chỗ khác chơi đi!”
Anh nhướn mày: “Sợ rồi à?”
“Tao thèm sợ!”
“Vậy tới luôn đi.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay, mặt mày giương lên:
“Lên hết một thể đi, đỡ mất thời gian.”
Nghe vậy, sáu tên kia cực kỳ tức giận, lần đầu tiên đi làm giang hồ mà lại bị một tên sinh viên vắt mũi còn chưa sạch khinh thường, thử hỏi mặt mũi của bọn họ sau này biết để ở đâu?
Cả đám tức tốc chạy lên muốn tẩn cho Lục Dĩ Hàng một trận, nhưng vì địa hình nhỏ hẹp, bọn họ chỉ có thể để hai người chọi một.
Bởi vì hồi trước từng được học vài chiêu võ mèo, cho nên việc giải quyết mấy tên oắt con này đối với anh không khó.
Sau khi hạ đo ván đám người bọn họ, anh phủi phủi tay, rồi đá vào mông của tên cầm đầu:
“Từ hôm nay trở đi, đừng để tao nhìn thấy chúng mày lảng vảng ở chỗ này nữa, nếu không, tao sẽ không bỏ qua đâu, nhớ chưa? Cút!”
Sau khi đám này rời khỏi, Lục Dĩ Hàng mới xoay người lại nhìn ba tên kia. Một trong số đó bám vào tường, chật vật đứng dậy:
“Anh là ai? Tại sao lại giúp bọn tôi?”
“Tôi không giúp các cậu, tôi đang dọn đường.”
“Hả?”
“Mấy người túm tụm lại chỗ này thành một đống, làm sao tôi qua được?” Anh đi ngang qua ba người bọn họ, liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía trước.
“Đại ca! Cho bọn em theo cùng với!”
Lục Dĩ Hàng dừng chân, nhíu mi quay đầu nhìn bọn họ: “Gọi tôi?”
Ba người bọn họ gật gật đầu.
Anh mặt mày u ám, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không phải đại ca gì hết, các cậu về nhà đi. Lần sau đừng có ra ngoài muộn như vậy nữa, người thân sẽ lo lắng đấy.”
Bọn họ im lặng không nói gì, ánh mắt nhất mực nhìn về phía anh.
Lục Dĩ Hàng đau đầu, vẫy vẫy tay: “Mau về mà lo học hành đi, tôi cũng phải về trường đây.”
Nói xong, anh xoay người rời đi. Cái đám ở phía sau mới bắt đầu hét lên:
“Anh tên gì, học trường nào vậy ạ? Bọn em muốn tìm anh thì phải tìm ở đâu?”
“Lục Dĩ Hàng, đại học A.”
Mấy ngày sau, anh đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên nhà trường đọc sách thì một người bạn đi đến, nói với anh:
“Lục Dĩ Hàng, có người tìm cậu.”
“Ai?”
“Không biết, hình như là người ở bên ngoài, đang đứng ở cổng đợi, nói là đàn em của cậu.”
Đàn em? Lục Dĩ Hàng ngẩn người một lát, sau đó liền nhớ đến cái đám ở trong con ngõ hẻm kia.
Không lâu sau, anh ra đến cổng, nhìn thấy cái tên đang đợi anh kia ngồi trong một góc, vẻ mặt thất thần. Anh nhấc chân đi đến, giọng điệu biếng nhác:
“Cậu tên gì?”
Tên đó quay đầu nhìn anh, rồi lập tức đứng dậy: “Đại ca, em tên Cảnh Nhậm.”
“Đừng có gọi tôi như vậy nữa.”
“Nhưng anh đã cứu chúng em một mạng, anh chính là đại ca!”
“Bé cái mồm thôi.” Lục Dĩ Hàng lo lắng nhìn xung quanh, chỉ sợ bị người khác nghe thấy lại tưởng anh ra ngoài làm du côn.
“Vâng, đại ca.”
“Tìm tôi có chuyện gì?” Anh ấn ấn mi tâm, cảm giác có chút đau nhức.
“Đại ca…” Cảnh Nhậm lập tức túm lấy tay anh, mếu máo:
“Anh mau đi cứu thằng Phàm đi, nó bị người ta nhốt lại rồi…”
Anh nhíu mày: “Thằng Phàm là thằng nào?”
“Là An Dục Phàm, là cái người lần trước ở với em bị người ta bắt nạt ấy. Cậu ta nợ quán nét một khoản lớn, không có tiền trả nên bị chủ quán nhốt lại rồi. Anh giúp em đi cứu nó với!”
Sắc mặt Lục Dĩ Hàng có chút khó coi, cảm thấy chuyện này thật hoang đường:
“Sao cậu không đi báo cảnh sát, hoặc nói với cha mẹ của cậu ấy? Tìm tôi làm gì?”
Cảnh Nhậm cực kỳ khó xử, mặt mày nhăn nhó: “Cậu ta bỏ nhà đi bụi được mấy tuần rồi, em không dám tìm bố mẹ cậu ấy. Đại ca à, em phải làm thế nào bây giờ?”
Anh mím môi, suy nghĩ một lúc liền quyết định theo cậu ta đi tìm An Dục Phàm.
Hai người đi bộ một đoạn khá xa, sau đó dừng lại trước cửa một quán nét ở gần khu vui chơi giải trí.
“Đại ca, là chỗ này.”
Lục Dĩ Hàng ngẩng đầu lên nhìn biển quảng cáo, hai tay đút túi quần rồi ung dung đi vào bên trong. Anh nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi một tên đang trực quán:
“Ông chủ của các anh đâu?”
Tên kia quay đầu lại nhìn anh, khẽ híp mắt: “Làm gì?”
“Tôi đến chuộc người.”
“Ồ~!” Hắn hất cằm vào gian phía trong:
“Ở đó.”
Lúc Anh cùng Cảnh Nhậm đi vào, vừa hay gặp bọn chúng đang chơi bài. Nhìn thấy hai người, bọn họ có chút sửng sốt, một trong số đó liền mở miệng:
“Các cậu tìm ai?”
Lục Dĩ Hàng giương mắt nhìn về phía bọn họ, trả lời: “Tìm ông chủ ở đây.”
“Tìm tôi? Làm gì?” Một người đàn ông trông khá lớn tuổi ngồi ở bên cạnh liền đứng dậy, nheo mắt lại nhìn anh.
“Tôi có một đứa em tên An Dục Phàm, nghe nói là đang ở chỗ ông?”
“Phải.”
“Tôi đến là để đón em ấy.”
Ông chủ kia nhướn mày: “Cậu ta đang nợ tiền tôi.”
“Bao nhiêu?”
“Không nhiều, hai nghìn tệ.”
“Được, tôi trả.”
Ra đến bên ngoài, An Dục Phàm nói cám ơn với Lục Dĩ Hàng, nhưng nét mặt vẫn không biểu hiện sự vui vẻ. Cảnh Nhậm thấy vậy liền hỏi:
“Sao vậy? Đại ca giúp cậu trả nợ, còn không vui?”
“Vui cái gì, không phải chỉ là đổi chủ nợ thôi sao?” Tiền vẫn còn nợ tiếp đấy thôi.
Lục Dĩ Hàng kéo khoé môi, quay đầu lại nhìn hắn: “Vậy sau này đi làm trả nợ cho tôi, tôi đây cũng không muốn cho không ai cái gì đâu.”
“…”
Những ngày sau đó, đều là đám Cảnh Nhậm hẹn anh đi ra ngoài. Dần dần, mối quan hệ của bọn họ cũng trở nên tốt hơn, anh cũng quen dần với việc trở thành một ‘đại ca’.
Quay lại thực tại, Mộ Ngữ Nhiễm có chút khó tin nhìn anh:
“Đúng là trước kia em từng nhìn thấy anh hút thuốc, nhưng không nghĩ tới, anh lại hư hỏng như vậy!”
Anh nhướn mày: “Về sau anh cũng đâu có ương bướng gì đâu, rất ngoan đấy.”
“Không phải là vì có em xuất hiện sao?”
Lục Dĩ Hàng cười khẽ, véo nhẹ má cô: “Đúng rồi.”
“Vậy là đám tóc xanh đi học lại hả? Nếu không sao lại có việc làm?”
“Ừm, bọn nó đi học lại, cũng là nhờ chất xúc tác là anh đây.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi: “Anh tự mãn thật đấy.”
“Ừm, cám ơn bã xã đã khen.”