Trên cửa nhà treo tấm mành sương mù thật dài, hai tiểu đồng tử kia giờ đã vô cùng thuần thục, lưu loát chạy đi vén bức màn sương mù sang hai bên.
Cuối cùng Linh Vương đại nhân nói một hồi lễ đãi khách –––– ở cửa vào quay ngang thân người để khách đến tiến vào trước.
Ai ngờ khách đến nâng màn dừng bước một chút, cách một khoảng cực gần nghiêng đầu qua, mở miệng hỏi: “Những đồng tử phía sau ta là bút tích của Linh Vương?”
Giọng nói của hắn rất thấp, rõ ràng là hỏi chuyện giọng điệu lại hạ xuống nghe không ra một chút nghi vấn mà như là chậm rãi trần thuật.
Linh Vương phủ nhận thẳng thừng: “Không phải.
“
Tiêu Phục Huyên nhướng mày.
Linh Vương lại nói: “Ta động đến đồng tử của ngươi làm gì.
“
Tiêu Phục Huyên không nhúc nhích, nhìn hắn một lâu mới gật đầu.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
“Ha, như vậy.
” – Giọng hắn trầm xuống, người đã vào nhà.
Không biết vì sao, Ô Hành Tuyết luôn cảm thấy ba chữ này có chút ý nghĩa khác.
Chỉ là nhìn mặt Thiên Túc vẫn là biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, không giống bộ dạng sẽ làm gì đó.
Hẳn là hắn nghĩ nhiều.
Kết quả không bao lâu hắn phải lẳng lặng thu những lời này về.
Không phải hắn nghĩ nhiều mà hắn nghĩ thiếu! !
Thiên Túc thượng tiên có chỗ nào là tới làm khách, căn bản là tới chơi hắn ––––.