Nơi này hẳn là nơi tiếp khách nghị sự, bày trí đơn giản cẩn thận, cả hai bên đều bày ghế và bàn vuông khắc hoa.
Đệ tử dẫn bọn họ ngồi xuống, lại bưng lên hai tách trà.
Ô Hành Tuyết trái lại không khách khí, bưng tới nhấp một ngụm, có hương đoà thanh thanh đạm đạm.
Mấy đệ tử đang quét dọn bên trong thấy có khách tới, sôi nổi đến hành lễ.
Giữa Thính Hoa đường có một đài thờ rất dài, trên đài có một bức tượng ngọc, đệ tử quét dọn thắp hương cho tượng thần, liền lui xuống.
Bức tượng thần này trông giống hệt bức tượng lớn bên trong Xuân Phiên thành.
Chẳng qua trong thành là tượng đá, bức ở Hoa gia này là chạm từ ngọc phù dung.
“Đây là vị nào?” – Ô Hành Tuyết bưng trà nhỏ giọng hỏi.
“Hoa Tín.” – Tiêu Phục Huyên đáp.
Ô Hành Tuyết lúc này mới phát hiện, bức hoạ sau lưng tượng thần lại viết cái tên này.
“Bức hoạ và ngọc tượng là cùng một người? Vậy đúng là tệ hơn nhiều.” – Hắn nhỏ giọng nói một câu.
“……” – Tiêu Phục Huyên lướt nhìn dưới mũi hắn, đoán chừng là muốn cho hắn câm miệng đừng nói nữa.
Nhưng thấy hắn thật sự có hứng thú, một lát sau lại thêm một câu: “Hoạ giống hơn một chút.”
Trên bức hoạ bộ dáng tiên nhân ôn nhuận anh tuấn, đôi mắt cười trời sinh hơi cong, một tay vuốt con nai trắng một tay cầm minh đăng.
Là bộ dáng thần tiên có thể che chở phàm nhân, hoàn toàn bất đồng với kiểu chấp chưởng hình xá này của Tiêu Phục Huyên.
Bên cạnh cái tên “Hoa Tín” này là tiên hào của hắn “Minh Vô”.
Thời buổi loạn lạc ảm đạm trước mắt này, trăm toà tiên môn lớn nhỏ, nhỏ nhặt không đề cập tới, những nhà thanh danh hưng thịnh nhất kia, đều từng có tổ tiên phi thăng thành tiên.
Hoa gia sở dĩ có địa vị cao ở Xuân Phiên thành chính là vì Hoa Tín.
“Ngươi quen biết hắn không?” – Ô Hành Tuyết hỏi.
“Quen biết.” – Tiêu Phục Huyên nhàn nhạt nói, “Đứng đầu Linh Đài thập nhị tiên.”
Đứng đầu Linh Đài thập nhị tiên……
Linh Đài thập nhị tiên……
Ô Hành Tuyết nghe thấy quen tai, một chốc sau bỗng nhiên nhớ tới Ninh Hoài Sam muôn vàn sùng bái mà nhắc đến một câu ––––– Linh Đài thập nhị tiên, cũng là hắn giết.
“……”
Ô Hành Tuyết sặc trà tại chỗ.
Gia chủ Hoa gia Hoa Chiếu Đình chính là đến ngay lúc này.
Hắn dường như gặp phải chuyện gì, lúc đi qua hành lang gấp, sải bước, sắc mặt không vui.
Phía sau còn có hai đệ tử luống cuống tay chân, cầm hộp gỗ tơ vàng khuyên can.
“Đã nói không cần.
Vết thương nhỏ này không cần thuốc.
Một tên ngốc đáng thương thì biết cái gì, khó tránh khỏi lỗ mãng, nói bao nhiêu lần rồi, không được so đo với hắn.
Trái lại Xích Diêu mấy người bọn họ, phạt đi huyền đài, đóng cửa ăn năn!”
Hoa Chiếu Đình mắng xong, vào Thính Hoa đường, sắc mặt đã thay đổi: “Đợi lâu rồi.”
Hắn suy cho cùng là người một nhà với Minh Vô Hoa Tín trên bức hoạ, tuy rằng bộ dáng không tính là tương tự, nhưng chỉ cần mang theo ý cười, khí chất ôn hoà trong sáng quả thật là một mạch tương thừa.
Hắn cũng không có dáng điệu của tiên môn đại gia chủ, thậm chí không giống người trong tiên môn, không có loại cảm giác thanh ngạo tầm thường thoát tục, giữa cử chỉ, càng giống một thương nhân hơn.
“Nghe nói Trình công tử sáng nay tiến thành, lúc đến đi qua đường Bà Sa biển Vô Đoan?” – Hoa Chiếu Đình cười khanh khách hỏi.
Ô Hành Tuyết: “……”
Cái gì công tử?
Hắn rất nhanh phản ứng lại, thời điểm mới vừa tiến vào cảng Yến Tử, Ninh Hoài Sam nói nhầm với hai đệ tử mang kiếm, miễn cưỡng bẻ “thành chủ” thành “thành……!công tử”.
Hai đệ tử đeo kiếm kia chính là môn hạ của Hoa gia, xem ra bọn họ đã báo cáo toàn bộ tình huống.
Cũng được……
Ô Hành Tuyết nghĩ thầm: Trình công tử thì Trình công tử, hiện tại khỏi phải bịa chuyện.
Nhưng đòi mạng chính là Ninh Hoài Sam còn nói Tiêu Phục Huyên là con rối.
Trách không được Hoa Chiếu Đình chỉ nói chuyện với một mình hắn, vốn không xem một người khác là người sống.
Ô Hành Tuyết vốn dĩ tính toán làm một “người câm” ngoan ngoãn, muốn nói gì muốn hỏi gì đều giao cho Tiêu Phục Huyên, suy cho cùng hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này cả.
Bây giờ quá tốt, giả vờ không được.
Ninh Hoài Sam con mẹ nó thật là một bảo bối.
Hắn ở trong lòng mắng chửi, trên mặt lại ngay thẳng vững vàng, không nhanh không chậm mà đáp lời Hoa Chiếu Đình: “Đúng vậy, tối hôm qua trên biển thật sự quá doạ người, bọn ta không dự đoán được sẽ gặp phải loại chuyện này, một chuyến chạy trốn này thật có chút không đúng lúc.”
“Sáng nay lúc vào cảng, nghe nói Thương Lang Bắc Vực thật sự sụp đổ rồi.
Đến giờ ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ” – Ô Hành Tuyết vỗ vỗ đầu gối chính mình, thêm vào một câu, “Thật không dám giấu giếm, đến lúc này, chân ta đều nhũn, dùng sức vẫn còn run rẩy.”
Tiêu Phục Huyên: “……”
Hoa Chiếu Đình gật đầu nói: “Đúng là rất nguy hiểm, cho nên hôm nay ta nghe nói có khách từ biển tới, quá đỗi kinh ngạc.
Đêm qua môn hạ tôi có trưởng lão và đệ tử đến đó, trở về mỗi người đều chật vật bất kham.
Có thể tưởng tượng được.”
Ô Hành Tuyết: “Ta nếu sớm biết như thế, nhất định không chọn lúc này tới quấy rầy.”
Hoa Chiếu Đình xua tay: “Không tính là quấy rầy, Trình công tử nhất định đừng nói vậy.
Hoa gia ta có Minh Vô tiên quân dạy bảo bên trên, trấn thủ khối Đào Hoa châu này, vốn chính nên bảo vệ một phương bình an, thay người giải ưu, không phân thời nghi.”
Hắn dừng một chút, nói: “Ta nghe đệ tử đãi khách nói, Trình công tử là tới tìm Y Ngô Sinh tiên sinh?”
Ô Hành Tuyết gật đầu: “Đúng vậy.”
“Y Ngô Sinh tiên sinh tại thuật hồn mộng rất có thành tựu, điểm này nhiều người biết đến, đến tìm bọn ta thỉnh cầu, phần lớn cũng là vì thế mà đến.
Nhưng mà……!không biết Trình công tử có nghe nói hay không, Y Ngô Sinh tiên sinh cứu người, là mời người bệnh đến gặp, phải mang theo người đến đây.”
“Mang đến rồi.” – Ô Hành Tuyết chỉ chỉ chính mình, “Chính là ta.”
Hoa Chiếu Đình sửng sốt.
Hắn nhịn không được đánh giá Ô Hành Tuyết, nói: “Thật là, Trình công tử nhìn thật sự không giống.”
Đến Hoa gia tìm Y Ngô Sinh, phần lớn là bởi vì hồn phách bị hao tổn –––– một bộ phận là bởi vì tà ma cắn nuốt, lại may mắn chạy thoát.
Còn một ít, là bởi vì trúng cấm thuật.
Còn có một ít, là bởi vì tu tập thuật pháp không xong tẩu hảo nhập ma.
Bệnh nhân như vậy, hoặc là ngu dại hoặc là điên khùng.
Giống Ô Hành Tuyết nói tiếng người, đúng là hiếm thấy.
Hoa Chiếu Đình hỏi: “Vậy Trình công tử đây là?”
Ô Hành Tuyết: “Ta đây là sinh hồn thượng thân người khác, không có chen chúc thân thể với nguyên chủ, muốn thỉnh giáo Y Ngô Sinh tiên sinh, có thể có biện pháp nào đưa ta trở về hay không.”
Đối với tiên môn mà nói, đoạt xá thường thấy, đổi mệnh thường thấy, mời thần mời quỷ cũng thường thấy.
Nhưng loại này của Ô Hành Tuyết là cả ba không chạm.
Hoa Chiếu Đình hỏi vài câu, thấy hắn thẳng thắn không có chỗ nào giấu giếm, liền nói: “Ta được biết, Y Ngô Sinh tiên sinh bế quan đã đến ngày cuối cùng, ngày mai là có thể xuất quan.
Hôm nay mời Trình công tử nghỉ chân tại Đào Hoa châu này.”
Có thể giữ khách, nhiều ít nói rõ đã có biện pháp như vậy trở về là có hy vọng rồi.
Ô Hành Tuyết nhân lúc Hoa Chiếu Đình nói chuyện với đệ tử, nương động tác uống trà, nghiêng đầu hướng Tiêu Phục Huyên cười lại chớp chớp mắt, dùng khẩu hình nói: “Đa tạ thượng tiên.”
Tiêu Phục Huyên ôm kiếm giả vờ làm con rối, tầm mắt đảo qua trên cánh môi của hắn.
––––––
Bọn họ được sắp xếp ở góc tây Đào Hoa châu.
Đệ tử đãi khách nói: Hoa gia tu tập đông đảo đệ tử, mỗi ngày chưa đến giờ Mẹo lập tức có bài tập, sợ âm thanh kiếm làm ồn bọn họ nghỉ ngơi, cho nên sắp xếp bọn họ cách xa nơi của đệ tử nhất.
Gần nơi này là thư các và Thanh Tâm đường.
Các trước là thư các của Hoa Chiếu Đình, đệ tử không dùng.
Cái sau là nơi Y Ngô Sinh ở, chỉ có một số đệ tử quét dọn và hầu dược.
Chỉnh thể đúng là thanh tịnh, lại chèn vào một bất trắc –––––
Lúc vài đệ tử hỗ trợ sửa sang phòng cho khách, một người thoáng tiến vào, “Aa” kêu lên, điên điên khùng khùng lật đổ ghế dựa và một chậu nước.
“Ai u –––– “
“A Yểu! Nơi này không thể chạy loạn –––––– “
“Không phải nói các ngươi chăm sóc cho hắn sao, làm sao xông vào phòng cho khách! Hắn hôm nay lỗ mãng làm môn chủ bị thương!”
“Ai, ngươi nghĩ đi, hắn hai ngày nay không ngừng nghỉ, kiếm khí bay loạn, sức lực lại lớn! Môn chủ còn không cho bọn ta quá nặng tay với hắn.
Nhưng nhẹ tay căn bản không giữ được hắn!”
Ô Hành Tuyết không muốn nhúng tay, chỉ đỡ tiểu đệ tử lảo đảo, lại cùng Tiêu Phục Huyên tránh sang một bên.
Người điên điên khùng khùng kia tóc tai bù xù, không nhìn ra tuổi, cũng không nói chuyện, chỉ biết kêu “Aa”, giọng nói nghẹn ngào.
Một lần hắn duỗi tay muốn bắt Ô Hành Tuyết.
Tiêu Phục Huyên nhẹ nhàng đỡ lấy, lập tức phân tán toàn bộ sức lực của hắn, tiếp đó hắn bị các đệ tử ba chân bốn cẳng kéo đi.
“Trình công tử bị sợ hãi rồi.” – Đệ tử đãi khác thu thập tàn cuộc, hơi áy náy mà nói.
“Hắn là?”
“Hắn trước kia là đệ tử hầu dược của Y Ngô Sinh tiên sinh, là người có thiên phú kinh khí nhất, sau lại chịu chút kích thích, liền thành bộ dạng này, đã rất nhiều năm.”
“Đệ tử của Y Ngô Sinh tiên sinh?” – Ô Hành Tuyết nói.
“Ừm.” – Đệ tử đãi khách nói, lại vội vàng giải thích: “A không không không, tiên sinh bọn ta thuật mộng hồi rất lợi hại, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, không phải tiên sinh trị không hết cho hắn, là đệ tử bệnh điên này quá đặc biệt.”
Đệ tử kia dường như cảm thấy chỉ nói đặc biệt không có sức thuyết phục, ngẫm lại rồi thêm một câu: “Bỏi vì đả thương hắn là đại ma đầu Ô Hành Tuyết.”
“Ai?”
“Ô Hành Tuyết.” – Đệ tử hạ giọng lặp lại.
Ô Hành Tuyết nháy mắt im lặng.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Phục Huyên, lại phát hiện tầm mắt Tiêu Phục Huyên dừng trên người hắn.
“A Yểu thật sự là mệnh không tốt.” – Giọng của đệ tử đãi khách lải nhải trong phòng, không biết đã nói với bao nhiêu khách về chuyện của A Yểu.
Hắn nói lúc trước A Yểu là đệ tử đắc ý nhất của Y Ngô Sinh, ngày thường luôn đi theo bên cạnh Y Ngô Sinh, đặc biệt là thời điểm luyện dược, cả ngày ở Thanh Tâm đường.
Năm đó Đào Hoa châu đón tiếp một vị khách, tìm Y Ngô Sinh hỗ trợ một ít việc.
Vị khách kia lớn lên bộ dáng công tử quý tộc, phong thái phóng khoáng.
Ở Đào Hoa châu từ gia chủ bên trên cho đến tiểu đệ tử bưng trà quét dọn, không ai cảm thấy hắn có vấn đề gì, ngược lại, còn thật sự rất thích vị khách này.
Khi đó Y Ngô Sinh luyện được một loại thuốc, còn chưa đủ thời gian, cho nên đơn giản giữ vị khách kia lại trên cồn nhỏ non nửa tháng.
Kết quả chính non nửa tháng kia, tặng cho Y Ngô Sinh phụ huynh thê nữ bốn mạng người.
Ngày đó, A Yểu chạy đến đường trước, nghiêng ngả lảo đảo vừa khóc vừa gào, máu tươi đầm đìa còn ma khí đầy người.
Lúc ấy Y Ngô Sinh và Hoa Chiếu Đình còn đang nghị sự, bị kinh ngạc đến sốc một trận.
Đi theo hắn trở về Thanh Tâm đường, lập tức thấy huynh trưởng Y Ngô Sinh chỉ còn là một miếng da, nằm trong vũng máu, mặt lại đang cười.
Vừa nhìn chính là bị tà ma hút rỗng.
Lúc ấy gần như toàn bộ người dân từ trên xuống dưới Đào Hoa châu đều vây quanh, Hoa Chiếu Đình lập tức sai người tra xét.
Kết quả không tra còn tốt, tra rồi liền phát hiện, thân muội của mình –––– thê tử Y Ngô Sinh, phụ thân, còn có nữ nhi, và mấy phòng cho đệ tử quét dọn đều có vấn đề……
Gõ vào đỉnh đầu của họ, âm thanh phát ra giống như gõ mõ rỗng.
Gõ vào bụng lại phát ra tiếng như đánh trống.
––––– Bọn họ sớm đã là một túi da rỗng, cho đến lúc đó đã bị hút rỗng.
Trong nửa tháng mà vị khách đó ở lại.
Lúc ấy bọn họ bắt lất A Yểu muốn hỏi đến cùng, lại phát hiện A Yểu bị hạ cấm thuật, ngay cả Y Ngô Sinh cũng không giải được.
VÌ thế hắn điên điên khùng khùng, cái gì cũng không rõ.
Bất đắc dĩ, Hoa Chiếu Đình mời người của Phong gia ở Mông Đô đến giúp đỡ.
Phong gia có một bí pháp, chính là thuật phản chiếu linh hồn, có thể thấy cảnh tượng mà người đã điên rồi hoặc đã chết rồi nhìn thấy cuối cùng.
Vì thế, dưới sự trợ giúp của Phong gia, bọn họ thấy được một màn mà A Yểu không thể nói ra kia.
Bọn họ thấy nguyên dạng của vị khách phong tư cao quý kia, hắn đứng tại Thanh Tâm đường, một tay bóp lấy yết hầu của Y Ngô Tê, một tay lỏng lẻo cầm lấy kiếm của chính Y Ngô Tê.
Máu tươi theo chuôi kiếm chảy xuống, hợp thành một vũng trên mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, sống mũi phản chiếu ánh trăng sáng.
Hắn dường như phát hiện có người bên ngoài cửa, bỗng nhiên nở nụ cười, đuôi mắt hơi cụp lại cong lên một vòng cung.
Hắn ném cái xác trống rỗng trong tay xuống, ném chuôi kiếm, rút khăn vải sạch sẽ trên bàn lau tay.
Nháy mắt sau đó đã đến trước mặt A Yểu, đáp một chưởng không nặng không nhẹ lên đỉnh đầu hắn.
Tiếp đó giống như lúc hắn đến, ào ào vững vàng đi mất.
Biến mất trên biển Vô Đoan.
Người đời đều biết, ma đầu Ô Hành Tuyết không có kiếm của riêng mình.
Hắn rất lười, trên tay không có lấy một vật dư thừa, cũng không mang kiếm.
Hắn đều là rút kiếm của người khác, giết chết đối phương..