Vẫn là ngôi biệt thự hào nhoáng năm nào, chỉ là giờ đây đã chẳng còn tồn tại bầu không khí ảm đạm như những ngày tháng ấy nữa.
“Anh hai… anh ba, không cho em đồ chơi…”
Từ phía thang máy đang vọng ra chính là giọng nói lãnh lót của Chu Tuệ Mẫn, cô bé mếu máo chạy ra phòng khách tìm anh hai Chu Tuệ Khang để cầu được bênh vực vì bị anh ba Chu Tuệ An bắt nạt.
“Anh hai, anh hai… anh ba ăn hiếp tiểu Mẫn…”
Vừa chạy tới nơi, cô bé đã sà vào lòng Chu Tuệ Khang, hòng được chở che. Cũng trong lúc này cậu nhóc Chu Tuệ An đã xuống tới, cùng nụ cười đắc ý, nghịch ngợm trên môi.
“Để xem anh hai của em làm gì được anh mà chạy xuống mách lẻo. Lêu lêu…”
“Đó, anh hai thấy chưa! Anh ba còn ghẹo tiểu Mẫn nữa kìa, anh hai mau dạy cho anh ba một bài học đi. Để sau này anh ba dám không trêu tiểu Mẫn nữa.”
“Tiểu An, em ăn no suốt ngày không lo học, sao cứ đi theo trêu tiểu Mẫn hoài vậy! Lát nữa mẹ về mẹ la thì đừng có mà khóc.”
Chu Tuệ Khang chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, nhưng với sự tinh nghịch của cậu nhóc Chu Tuệ An thì mấy lời đó căn bản chẳng là gì.
“Còn lâu em mới sợ! Chu Tuệ Mẫn, em có ngon thì sang đây, chúng ta đấu tay đôi nè, ai thắng thì đồ chơi của người đó.”
Chả có người anh nào bá đạo như Chu Tuệ An, khi suốt ngày cứ ở nhà là lại rủ rê em út kém mình một tuổi đánh lộn. Nhưng chủ yếu là trêu chọc cô bé thôi.
Trong khi đó Chu Tuệ Khang lại trầm tĩnh hơn rất nhiều so với hai đứa em nghịch ngợm của mình, cậu bé học cũng rất giỏi, chả bù cho Chu Tuệ An vào lớp chỉ lo chơi chứ chẳng thèm học. Chính vì vậy mà lúc nào cậu bé cũng bị Lâm Nhã Tịnh dạy dỗ nghiêm khắc hơn hẳn.
“Không thèm chơi với anh ba, em xem anh hai vẽ tranh rồi!”
Chu Tuệ Mẫn lém lĩnh chu môi nói, sau đó không thèm đếm xỉa đến Chu Tuệ An nữa, làm cậu bé bị tuột hứng giữa chừng.
Thấy hai anh em nhà nọ, người chăm chú vẽ người tập trung ngồi nhìn mà trong lòng Chu Tuệ An ngứa ngáy, cậu không thích bầu không khí tẻ nhạt này chút nào nên lại chạy sang chỗ Chu Tuệ Khang, lén lút đoạt lấy bức tranh sau đó bỏ chạy.
“Chu Tuệ An, con lại quậy phá nữa rồi đúng không?”
Đang hí hửng vì bày trò thành công thì có một giọng nói quyền lực vang lên từ phía cửa khiến Chu Tuệ An lập tức khựng người lại, dè dặt quay đầu trở lại, trao trả bức tranh cho Chu Tuệ Khang bằng cả hai tay, còn ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi anh hai!”
Lúc này thấy ba mẹ đã về, Chu Tuệ Mẫn liền chạy tới giơ tay đòi Chu Chí Viễn bế.
“Ba ơi, bế tiểu Mẫn ạ!”
Được bế xong, cô bé liền quay sang mách lẻo với Lâm Nhã Tịnh hết tất tần tật những chuyện mà Chu Tuệ An đã gây ra trong hôm nay.
“Mẹ ơi, hôm nay anh ba hư lắm đó mẹ! Ở lớp học anh ba không chịu đọc bài, còn trêu ghẹo chị Tuyết Nhi làm chị ấy khóc nữa, rồi về nhà anh ba còn giành đồ chơi của tiểu Mẫn, trêu tiểu Mẫn, còn rủ tiểu Mẫn đánh lộn nữa. Anh hai có la mà anh ba không nghe!”
Một màn mách lẻo của Chu Tuệ Mẫn khiến Chu Tuệ An chỉ biết cúi đầu. Vì ở nhà, người cậu bé sợ nhất chính là Lâm Nhã Tịnh, còn người luôn đứng về phe cậu là Chu Chí Viễn. Nhưng xem ra hôm nay với những lỗi lầm mà cậu đã gây ra thì Chu Chí Viễn cũng đành hết cách.
“Chu Tuệ An, lát nữa ăn tối xong thì sang phòng gặp mẹ! Còn giờ thì cả ba đứa đi rửa tay rồi vào ăn tối với ba mẹ!”
“Dạ/Dạ…”
Trong khi Chu Tuệ Khang và Chu Tuệ Mẫn vô cùng vui vẻ đi rửa tay với Lâm Nhã Tịnh thì Chu Tuệ An lại yểu xìu, không chịu đi mà vẫn nán lại hướng mắt cầu cứu với Chu Chí Viễn.
“Ba xin lỗi, lần này ba không thể giúp con được. Ai kêu con nghịch quá làm gì, chọc mẹ giận thật rồi đấy!”
Bất lực nói xong, Chu Chí Viễn liền đi đến vỗ nhẹ lên vai cậu con trai quý tử của mình vài cái thay cho lời an ủi, sau đó liền nhanh chân nối bước theo bã xã đại nhân của mình, để lại một mình Chu Tuệ An ngậm ngùi nhìn theo, rồi cậu nhóc lại ngang nhiên nói một câu:
“Con thấy ba sợ mẹ thì đúng hơn!”
– —————
Ăn tối xong, Chu Tuệ Khang và Chu Tuệ Mẫn đều ngoan ngoãn nghe lời Lâm Nhã Tịnh về phòng học bài, riêng Chu Tuệ An thì phải lủi thủi sang phòng tìm Lâm Nhã Tịnh, và kết quả là cậu bị cô phạt úp mặt vào tường tự suy nghĩ lại lỗi lầm đến 30 phút thì mới được về phòng.
Chu Tuệ An vừa rời đi thì Chu Chí Viễn đã vào tới. Thấy người phụ nữ của mình đang ngồi trên giường tự đấm bóp cho hai bả vai với dáng vẻ mệt mỏi, mà trong lòng anh liền thấy xót xa. Anh đi tới từ phía sau Lâm Nhã Tịnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai giúp cô xoa bóp.
“Vợ mệt lắm hả?”
“Dạo này công việc khá nhiều nên có hơi uể oải một chút! Mà lúc nãy Đình Quân gọi cho anh để nói gì vậy? Lâu rồi không gặp, hay hôm nào rảnh vợ chồng mình mời anh ấy sang ăn cơm một bữa chồng nhỉ?”
“Cậu ấy gọi thông báo, sáng mai phải quay lại Mỹ một thời gian, vì công ty bên đó xảy ra chút vấn đề. Chắc phải vài tháng mới trở lại.”
“Dạ! Hi vọng chuyến đi lần này anh ấy tìm được chân ái của đời mình. Chứ năm nay cũng ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn không chịu yêu đương gì hết.”
“Cậu ấy còn ham chơi lắm, không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân đâu!”
Nghe đến đây, Lâm Nhã Tịnh liền xoay người lại, chăm chăm hai mắt nhìn người đàn ông của mình với nét mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Vậy anh có thấy bị ràng buộc không?”
Chu Chí Viễn liền bật cười, sau đó âu yếm ôm cô gái của mình vào lòng rồi mới nhỏ nhẹ trả lời:
“Anh chỉ muốn nói là anh rất cần cái tổ ấm này, vắng một chút cũng không muốn. Đặc biệt là không thể sống khi thiếu em!”
Được nịnh, Lâm Nhã Tịnh liền mỉm cười. Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt long lanh hạnh phúc.
“Em cũng không thể sống nếu không có anh và các con!”
“Cơ mà nhắc tới tụi nhỏ mới nhớ, cái thằng nhóc tiểu An chả biết giống ai mà quậy phá không chịu nổi. Mới có 5 tuổi mà còn hơn cả tiểu Khang.”
Nói đến vấn đề này Chu Chí Viễn liền cười cười, như đã biết gì đó mà lại cố tình không nói ra.
“À…em biết tiểu An giống ai rồi! Chính xác là giống anh, so về độ nghịch ngợm với bá đạo thì không sai một chút nào. Vậy mà tới giờ em mới nhận ra!”
Lâm Nhã Tịnh bất mãn ra mặt, trong khi đó Chu Chí Viễn chỉ biết cười.
“Thì tiểu An giống anh, còn tiểu Khang và tiểu Mẫn giống em! Tính ra anh vẫn còn thiệt thòi đó, hay là…”
Nói đến đây nét mặt người đàn ông liền trở nên gian manh, ánh mắt nhìn cô lộ rõ mưu đồ đen tối.
“Hay là sao đây, anh lại muốn gì nữa?”
“Thì…hay là em sinh cho anh thêm đứa nữa đi cho công bằng…”
Lúc Chu Chí Viễn nói xong, Lâm Nhã Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè xuống giường, bày trò trêu ghẹo.
“Chu Chí Viễn, anh tránh xa em ra mau!”
“Thôi mà… Đêm nay chúng ta lại chơi trò bắn pháo hoa đi, để tiểu Mẫn có thêm em chơi cùng ha vợ…”
“Anh đừng có mà mơ, mau tránh ra khỏi người em nhanh lên…hiha…Ê đừng mà, chỗ đó em nhột…”
“Viễn, anh lại bá đạo nữa rồiii…”
Tiếng cười nói của đôi vợ chồng trẻ cứ như vậy mà vang vọng trong đêm.
Bên nhau mười năm, nay họ đã có một gia đình viên mãn cùng đàn con thơ đáng yêu vô đối!
Cây khô cằn cỏi, rồi đến lúc cũng sinh sôi nảy nở lá xanh, đơm thành trái ngọt!
– —————END—————-