“Người đó hình như là Chu tổng của Tập đoàn Chu thị đúng không? Bên cạnh anh ta là ai mà trông có vẻ mỹ lệ quá!”
“Đúng rồi, anh ta là Chu Chí Viễn, con trai độc nhất của Chu Hoàng Yên, cũng là người đứng đầu trong giới thương trường mà ít ai biết tới. Nghe đâu anh ta vừa kết hôn với con gái út của Lâm Duệ Minh vào bốn tháng trước.”
“Lâm Duệ Minh còn có cô con gái thứ hai nữa sao? Tôi tưởng chỉ có mỗi Lâm Nhã Khiết?”
“Chuyện này thì tôi không rõ. Nhưng một sự kiện nhỏ thế này mà lại có sự tham dự của Chu Chí Viễn cùng Phu nhân của mình thì đúng là bất ngờ.”
Sự xuất hiện của Chu Chí Viễn và Lâm Nhã Tịnh đã thu hút không ít sự bàn tán của tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc.
“Chu tổng, đúng là khách quý khách quý! Không ngờ bữa tiệc nhỏ này lại vinh hạnh mời được Chu tổng đến đây đúng là quý hóa quá.”
Bấy giờ chủ bữa tiệc là Trình Nhất Tiêu cũng nhanh chóng đi đến chào đón vị khách quý là Chu Chí Viễn. Ông đưa tay ra ngỏ ý muốn được bắt tay chào hỏi và đã nhận được một cái bắt tay lịch sự của người đàn ông ấy. Và sau đó Trình Nhất Tiêu lại chuyển hướng bàn tay sang Lâm Nhã Tịnh.
“Chào Chu thiếu phu nhân, nghe tin hai người kết hôn đã lâu nhưng hôm nay mới có dịp gặp mặt, cô đúng là xinh đẹp lay động lòng người.”
Lâm Nhã Tịnh nhìn bàn tay đang hướng về phía mình với nét mặt khó xử, trong lúc bối rối chưa biết phải làm sao thì Chu Chí Viễn bên cạnh đã có động thái đầu tiên.
“Trình tổng quá khen, nhưng người phụ nữ của tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào. Ông hiểu chứ?”
Lời nói tuy nhẹ tựa như lông hồng nhưng lại ẩn chứa một luồng sát khí to lớn khiến Trình Nhất Tiêu trở nên dè dặt, vội thu tay trở về cùng nụ cười gượng gạo trên môi.
“Tôi thất lễ quá. Mong Chu tổng rộng lòng đừng chấp nhất.”
“Sau này chú ý hơn là được rồi.”
Chu Chí Viễn cười nhạt cho qua.
Anh thiết nghĩ dẫu sao gã cũng chưa động chạm gì đến người của anh nên không nhất thiết phải làm lớn chuyện, kẻo vợ anh lại mất vui.
“Vậy tôi xin phép đi chào hỏi những vị khách khác, Chu tổng và Phu nhân cứ tự nhiên dùng tiệc, chờ đến phần đặc biệt phía sau chúng ta lại gặp nhau.”
Chu Chí Viễn lại dùng nụ cười nhạt nhẽo thay cho câu trả lời. Trình Nhất Tiêu hơi cúi đầu chào xong thì cũng nhanh chóng rời đi.
Bấy giờ Lâm Nhã Tịnh mới cảm thấy nhẹ nhỏm phần nào. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lần đầu xuất hiện ở nơi đông người lại còn sang trọng thế này cô vẫn khó tránh khỏi căng thẳng.
“Sao tay em lạnh vậy?”
Khi nắm lấy bàn tay của Lâm Nhã Tịnh, Chu Chí Viễn liền cau mày vì cảm nhận được bàn tay cô đang lạnh như băng.
“Cứ hễ em căng thẳng là hai tay lại lạnh như vậy, lát nữa sẽ tự hết thôi à!”
“Thả lỏng ra, có anh ở đây rồi làm gì có ai dám động vào em mà sợ.”
Vừa nói người đàn ông vừa cười ngọt ngào, và còn có cả ánh mắt yêu chiều vô hạn chỉ dành cho riêng cô.
“Nhìn cái màn vừa rồi là biết rồi, đâu cần anh phải khoe khoang. Người ta chỉ ngỏ ý muốn bắt tay thôi mà anh đã dọa xanh mặt thì ai dám đến gần.”
“Vợ anh thì anh giữ thôi.”
Người đàn ông đắc ý khẳng định, biểu cảm ấy lại khiến Lâm Nhã Tịnh bật cười.
“Bá đạo!”
“Vậy mới xứng với em!”
Nói đi nói lại Lâm Nhã Tịnh vẫn nói không lại nam nhân bá đạo kia nên chỉ đành để lộ ra nụ cười bất lực.
“Anh đưa em qua kia lấy đồ ăn với nước uống, chờ thêm lúc nữa sẽ tới phần đặc biệt phía sau xong rồi chúng ta về.”
“Dạ!”
Cô gái mỉm cười dịu dàng, sau đó lại tay trong tay cùng người đàn ông đi đến quầy thức ăn.
Vì là tiệc dạng buffet tự chọn nên khách khứa đều khá tự nhiên trong phần chọn ra món ăn mình yêu thích.
“Em muốn ăn món này hay món này?”
Chu Chí Viễn đã lấy sẵn đĩa và nĩa nhưng lại không tự ý lấy thức ăn mà quay sang hỏi ý Lâm Nhã Tịnh trước.
“Món nào cũng được, anh tự chọn đi!”
“Nhưng nhỡ đâu món đó em ăn không được thì sao?”
“Được mà, món nào em ăn cũng được hết á!”
Đến việc chọn thức ăn thôi mà cũng phức tạp hơn người khác, ai biểu Chu Chí Viễn bề ngoài lạnh lùng nhưng khi yêu rồi thì lại ân cần chu đáo với người phụ nữ của mình thế chứ.
Sau một hồi chần chừ thì anh cũng chọn phần súp vi cá cho Lâm Nhã Tịnh, anh đổi đĩa sang chén muỗng để lấy súp cho cô, nhưng lại không cho cô tự ăn mà lại thổi nguội sau đó đưa tới tận miệng. Sự chu đáo quá mức của anh đã khiến cô gái dùng ánh mắt ái ngại nhìn xung quanh rồi mới quay lại khẽ giọng từ chối.
“Em tự ăn được mà, anh xem mọi người đang nhìn chúng ta kìa…”
“Mặc kệ họ! Ngoan nào, há miệng ra!”
“Nhưng mà…”
“Nếu em vẫn muốn mọi người cứ nhìn mãi như thế thì cứ tiếp tục do dự.”
Qua thêm một lúc nữa, sau câu nói của người đàn ông thì cô nàng mới chịu há miệng ra cho anh đúc.
*Reng reng reng…*
Vừa hay lúc này chuông điện thoại của Chu Chí Viễn lại reo lên, nhân cơ hội Lâm Nhã Tình liền giành lấy chén súp trong tay anh.
“Ở đây ồn như vậy hay anh ra ngoài nghe điện thoại đi, em đứng đây vừa ăn vừa chờ anh!”
“Cũng được, nhưng em đừng đi lung tung nha!”
“Em biết rồi mà, anh đi đi!”
Dặn dò kỹ càng xong thì Chu Chí Viễn mới chịu rời đi, trên đường ra ngoài nghe điện thoại đúng lúc lại gặp Dương Đình Quân đang đi vào, vì không yên tâm để vợ đứng một mình nên anh liền nắm níu Dương Đình Quân lại, căn dặn thêm.
“Đến chỗ tiểu Tịnh với cô ấy hộ tôi một chút.”
“Ờ, nhưng mà cô ấy đứng ở đâu?”
Dương Đình Quân còn chưa kịp hỏi xong thì Chu Chí Viễn đã đi khá xa, căn bản là không hề nghe thấy câu hỏi của anh.
Lúc này Lâm Nhã Tịnh cũng ăn xong phần súp, cô lấy khăn giấy lau miệng xong thì lại sang quầy thức uống chọn cho mình một ly rượu.
“Chậc chậc… Đúng là ăn mày có khoác phụng bào cũng không sang lên được chút nào.”