Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 49: Nuốt chửng (h+)



Hôn môi đã lâu, giữa hai phiến môi bắt đầu tạo ra một kẻ hở để đầu lưỡi đối phương có thể từ từ tiến vào trong khoang miệng, hỏi thăm và làm quen với tuyến nước bọt cùng chiếc lưỡi của bạn tình.

Người con gái ấy vốn chưa từng nếm trải mật ngọt ái tình là thế nào nên căn bản vẫn rất vụng về trong cách hôn, cô không biết phải làm sao và hầu như hoàn toàn để Chu Chí Viễn kiểm soát tất cả, chỉ là cô cảm thấy cách hôn của anh có một chút gì đó dường như khá quen thuộc.

Anh nâng niu bờ môi non mềm, âu yếm cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ trong khoang miệng chứa đầy mật ngọt của cô gái một cách say đắm, đầu lưỡi tinh ranh không ngừng luồng lách, cứ càn quét đến đâu thì Nhã Tịnh lại tê dại trên từng mảng da đầu đến đó.

Hai thân thể mỗi lúc một áp sát vào nhau, nhiệt độ cũng từ từ tăng dần qua từng khoảnh khắc diễn ra nụ hôn. Tâm trí của người thiếu nữ đã hoàn toàn bị nam nhân ấy thao túng.

Mỗi khi lưỡi anh lướt qua chạm vào đầu lưỡi đinh hương tựa như phủ mật của cô thì càng làm Lâm Nhã  Tịnh tê tái. Bàn tay nhỏ đã sớm nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.

Cả hai cứ triền miên không dứt với nụ hôn nồng ái, cùng lắng nghe nhịp đập thổn thức trong tim. Lâm Nhã Tịnh mặc kệ cho dưỡng khí trong người đang dần dần bị rút cạn vẫn không muốn đôi môi quyến rũ ấy rời đi.

Sau vài giây, cô nàng lại càng trở nên kích thích khi bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu luồng qua cổ áo ngủ hai dây để tiến vào “hỏi thăm” đôi bạn thỏ ngọc đang được ẩn giấu bên trong lớp áo bra mỏng manh.

“Ưm…Viễn, đừng…”

Bị tấn công vào nơi dễ kích thích, Lâm Nhã Tịnh liền tạm thời rời khỏi môi của người đàn ông để nỉ non đôi lời, đi cùng là tiếng rên sướt mướt lay động lòng người.

Nhưng súng đạn đã lên nòng, trận chiến đã được khơi màu thì làm sao có thể dừng lại. Mặc kệ cô có nói gì thì người đàn ông vẫn tiếp tục bắt đầu lại nụ hôn một lần nữa.

Thế nhưng lần này Chu Chí Viễn đã thay đổi tư thế, anh bật nửa thân trên dậy để áp đảo thân trên của cô gái, một tay anh chống xuống nệm, tay còn lại thì bất đầu hành động tuột dây áo chiếc váy ngủ mà Lâm Nhã Tịnh đang mặc trên người.

Khi đã thành công khiến quai áo rời khỏi tay cô gái, người đàn ông mới chịu rời khỏi khuôn miệng mang đầy hương vị mật ngọt để tịnh tiến xuống vùng cổ nõn nà, in lại nơi ấy dấu tích đầy ái muội từ những nụ hôn mạnh bạo.

*Xoạt.*. Truyện Sủng

Một âm thanh giòn giã chợt vang lên giữa gian phòng tĩnh lặng khiến Lâm Nhã Tịnh thoáng giật mình, lúc cô kịp nhìn nhận lại sự việc thì đã là lúc nhận ra khuôn miệng gợi tình của người đàn ông đã yên vị gặm lấy búp hoa hồng hào vừa nhô lên còn đang khẽ rung rẫy giữa không trung.

“Ưm…a…Viễn…em…em…”

Rõ ràng cô muốn nói gì đó nhưng thứ âm thanh phát ra lại là những tiếng rên kèm từ đơn không đủ chủ vị để kết nối thành một câu hoàn chỉnh.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra một tầng mỏng trên trán, cái cảm giác rạo rực khi bị kích thích khiến người phụ nữ chẳng thể nằm yên, cô cắn môi, đôi tay đặt lên hai bả vai của người đàn ông mà bấu nhẹ.

Chưa dừng lại ở đó, cứ càng hành động thì lại càng hăng, dục vọng ham muốn mỗi lúc một tăng cao cứ thôi thúc Chu Chí Viễn phải tìm xuống nơi tư mật của nữ nhân mà thăm dò.

Tay anh luồng qua chân váy, thứ đầu tiên chạm vào là nội y bằng ren được bảo hộ cô bé ướt át phía dưới.

Nhận ra tay anh chạm vào nơi đó, Lâm Nhã Tịnh liền phản ứng nhanh bất ngờ, nắm lấy cánh tay anh giữ lại cùng nét mặt hoảng hốt, đôi môi mỏng vô thức mím chặt, trái tim bé nhỏ sâu trong lòng ngực trái bấy giờ như muốn nhảy vọt ra ngoài vì căng thẳng.

“Vợ đừng sợ, cứ thả lỏng ra thì sẽ không đau! Anh sẽ nhẹ nhàng đến khi nào em thích nghi được thì thôi! Ngoan, anh thương!”

Cuối lời trấn an, người đàn ông còn hôn lên trán cô một cái để thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối.

Phân tâm Lâm Nhã Tịnh thật sự đang chẳng được bình yên. Cô vừa lo sợ, vừa hồi hộp vì không biết lát nữa sẽ thế nào, trong khi đó Chu Chí Viễn đã thành công thoát y.

Trên người anh hiện tại đã chẳng còn mảnh vải che thân, vô tình khiến cô bắt gặp thứ vật thể nam tính đang nhô thẳng ra phía trước, làm gò má thiếu nữ đỏ bừng như kẻ say.

“Vợ chạm vào thử đi!”

Làm gì thì làm nhưng anh vẫn nói trước một tiếng, và khi anh dứt lời thì bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Nhã Tịnh đã được di chuyển đến thứ dị vật sừng sững kia.

Giây đầu tiên chạm vào cô đã bị giật mình, vội lui tay ra một chút nhưng sau đó với sự điều khiển của người đàn ông cô đã được chạm cả bàn tay vào anh bạn thẳng đứng ấy.

Hơi nóng ấm cùng những đường gân mạnh mẽ nổi lên trên vật thể ấy mang đến một cảm giác khó tả sâu trong thâm tâm của người phụ nữ. Cô không thể phủ nhận rằng nó thật sự rất to, còn chiều dài nhìn thôi cũng cảm thấy phải dè dặt, vì thật không thể tưởng tượng nổi nếu thứ đó tiến sâu vào trong thì sẽ thế nào.

“Nó…to quá…em sợ…”

Chu Chí Viễn thoáng vẽ lên môi nụ cười của một mỹ nam, sau đó cúi xuống khẽ thì thầm bên tai cô gái đôi lời dụ hoặc.

“To, nhưng sẽ bị cô bạn bé nhỏ của em nuốt chửng mà không thể nào phản kháng được.”

“Anh…đúng là bá đạo…”

Lâm Nhã Tịnh ngại ngùng, khẽ mắng yêu người đàn ông một câu, nhân cơ hội liền nhanh chóng rút tay rời khỏi anh bạn nhỏ nam tính ấy.

Người đàn ông lại vẽ ra nụ cười tà mị, bàn tay lại áp xuống đôi gò bồng đào căng nở mà xoa nắn vân vê, cánh tay kia thì lại mon men tìm tới mật đạo thầm kín vẫn còn được che giấu sau lớp quần nội y, nhưng lần này bằng hành động dứt khoát anh trực tiếp đưa những ngón tay thon dài xuyên qua lớp quần ren mỏng ấy, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa hồng non mềm. Một cảm giác hưng phấn chạy thẳng lên đại não khiến cô gái khẽ rùng mình, đôi môi cứ mím chặt, cùng chịu đựng kích thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.