“2 tiếng trước…”
Trong căn phòng trọ cuối dãy tại hẻm C gần khu đô thị, bấy giờ là một tụ điểm cờ bạc được lén lút tổ chức do những tay xã hội đen cầm đầu.
Lúc này tại một sòng bạc về mảng cá độ bằng cách lắc tài xỉu ấy vậy mà lại có sự góp mặt của Lý Nguyệt Kiều, với gương mặt nhăn nhó và vầng trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Có lẽ trong lần tham gia sát phạt cá cược này bà lại thua trắng tay.
Nhận ra điểm yếu của con mồi, một tên giang hồ xăm kín người liền bước tới, ngồi xổm một chân bên cạnh Lý Nguyệt Kiều, gã vừa rít điếu thuốc lá vừa trầm giọng lên tiếng:
“Bà chị à, nếu hết sạch tiền rồi thì mau cút ra chỗ khác đi để người khác còn vào thay, sớ rớ ở đây làm cái gì nữa.”
“Mẹ kiếp, ai mà ngờ hôm nay lại xui như vậy chứ! Hết tiền nhưng tôi còn cái để cầm, chú xem coi được bao nhiêu.”
Lý Nguyệt Kiều bất mãn thầm chửi thề một tiếng, sau đó lại lấy trong túi ra một chiếc lắc tay tinh xảo.
Nếu không nhầm thì đó chính xác là chiếc lắc tay phiên bản giới hạn mà hôm đấu giá ở buổi tiệc của Trình Nhất Tiêu, Chu Chí Viễn đã thành công mang về tặng cho Lâm Nhã Khiết, nhưng sao giờ lại nằm trong tay Lý Nguyệt Kiều cơ chứ?1
“Cũng đẹp đó, nhìn thì cũng đáng giá, nhưng mấy viên này không biết là kim cương thật hay giả nên tôi cầm tạm cho bà 20 triệu, được gì chốt đơn.”
Tên giang hồ cầm chiếc lắc trong tay, nhìn tới nhìn lui sau cùng lại đưa ra một con số phải nói là chưa bằng với số lẻ từ giá trị thật của chiếc lắc ấy. Đến Lý Nguyệt Kiều cũng không hiểu rõ, lại đang lúc bí bách nên với bà có tiền là được.
“20 triệu thì 20 triệu, mang tiền ra đi.”
Giao kèo đã xong, tên giang hồ liền cầm theo chiếc lắc mang vào một căn phòng nhỏ khác. Sau đó không lâu lại mang ra một sấp tiền đưa cho Lý Nguyệt Kiều.
Người đàn bà lại lao đầu vào sát phạt, chơi hết ván này sang ván khác đến mức thua không biết đường gở. Cuối cùng 20 triệu còn chưa tới 15 phút đã vào tay những kẻ khác. Sắc mặt cũng từ trắng mà chuyển sang xanh. Bà không ngờ rằng vì quá buồn chán khi ở nhà nên mới tìm lại thú vui này nhưng nào ngờ lại mất hết tất cả chỉ sau vài ván, đến cả nữ trang của con gái cũng dâng vào xới bạc.
Bị đuổi khỏi cuộc chơi, Lý Nguyệt Kiều lang thang trên con hẻm nhỏ, vốn định bắt taxi về nhà nhưng vạch túi ra thì bên trong lại chẳng còn một xu.
“Sao mà đen đủi thế không biết, tất cả cũng tại con nha đầu đó thôi. Phải chi nó là con trai thì số phận của bà già này đâu có tệ như bây giờ chứ.”
Bực tức lại thầm rủa đứa con gái của mình vài câu. Đang đi trên vỉa hè với đường phố vắng tênh thì bất ngờ có một chiếc ôtô chạy tới bên cạnh bà, như thể muốn nói điều gì đó.
“Taxi không bà chị? Tôi lấy giá rẻ cho.”
“Tôi không có tiền, mau biến đi.”
Sẵn trong trớn cáu kỉnh, Lý Nguyệt Kiều buông lời đanh thép luôn với cả người đàn ông nọ, nhưng hắn ta vẫn không có ý định rời đi mà chỉ khẽ cười nửa miệng một cái.
“Không sao, cứ lên xe đi về đến nhà rồi tôi chờ bà chị lấy tiền trả cho tôi cũng được. Coi như là mở hàng cho tôi cuốc đầu tiên đi.”
Gã đàn ông vừa nói xong thì cho xe dừng lại, Lý Nguyệt Kiều cũng không bước tiếp vì đã có vài phần do dự.
Đúng lúc này trên xe chợt bước xuống một người đàn ông khác, trông có vẻ chẳng phải kẻ đàng hoàng gì mấy. Vừa đi tới chỗ người đàn bà hắn vừa đảo mắt nhìn xung quanh như đang cảnh giác, cho đến khi tới chỗ Lý Nguyệt Kiều thì quả nhiên là có một họng súng đã chạm vào sau lưng của Lý Nguyệt Kiều, khiến bà ta giật mình.
“Muốn sống thì lên xe, bớt nhiều lời.”
“Ờ được được, tôi lên ngay. Nhưng mà các người muốn làm gì? Tôi đâu có nợ nần gì ai đâu?”
“Lên xe đi rồi biết, súng trong tay tao không có kiên nhẫn với con mụ già như mày đâu, nghe rõ chưa?”
“Rồi rồi, tôi lên liền tôi lên liền.”
Bằng những lời hù dọa của đối phương, thế là Lý Nguyệt Kiều đã bị bắt lên xe khi chưa kịp hét lên cầu cứu.
– —————
Cùng lúc này tại biệt thự, Lâm Nhã Tịnh cũng đang rất lo lắng khi thấy đã khuya mà cả mẹ cô và Chu Chí Viễn đều không thấy đâu, gọi điện cho ai cũng không được, do quá sốt sắng nên cô định ra ngoài xem thử thì chân còn chưa bước ra khỏi đại sảnh đã bị vệ sĩ ngăn lại.
“Thiếu gia có dặn Thiếu phu nhân không được ra ngoài vào giờ này ạ! Phiền người lui vào trong nghỉ ngơi, Thiếu gia chỉ đi công việc một chút nữa sẽ về ngay thôi. Thiếu phu nhân đừng lo lắng.”
Nghe Khổng Dực nói như thế Lâm Nhã Tịnh đành phải quay trở vào trong, mặc dù vẫn không an lòng.
*Reng reng reng…*
Đúng lúc này chuông điện thoại trên tay cô lại vang lên, cô lập tức giơ lên xem thử thì thấy một dãy số lạ gọi đến. Không hiểu sao trong lòng cô liền dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn nhanh chóng nghe điện thoại.
“Alô, ai vậy?”
[Muốn cứu mẹ của mày thì ra trước cổng trao đổi ngay bây giờ. Khẩn trương trước khi họng súng trong tay tao nổi giận.]
“Các người là ai? Làm sao tôi biết được mẹ tôi đang trong tay các người?”
Dù đã rất hoảng nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn cô giữ cho mình chất giọng bình tĩnh nhất để đối phương không nhận ra sơ hở và biết rằng cô đang hoảng sợ.
Rất nhanh sau đó từ đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói khẩn khoản của Lý Nguyệt Kiều.
[Tiểu Tịnh, con mau cứu mẹ đi con, bọn họ có súng mẹ sợ lắm…á đừng đánh tôi mà…]
“Mẹ…”
[Sao nào, nghe rõ rồi chứ? Muốn cứu được người thì đem cái mạng của mày ra đổi ngay bây giờ.]
“Các người đang ở đâu?”
[Đối diện biệt thự Haeven.]
*Tút tút tút…*
Vừa nói xong, đầu dây bên kia liền tắt máy.
Trong lòng Lâm Nhã Tịnh bây giờ đã rối như tơ vò, cô có một ngàn câu hỏi vì sao trong đầu, nhưng người muốn hỏi thì lại đang nằm trong tay kẻ xấu.
Đang lúc bối rối cô chợt nhớ đến Chu Chí Viễn nên liền gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền tới tín hiệu ngoài vùng phủ sóng. Tình hình mỗi lúc càng gấp, cô không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa nên quyết định liều lĩnh một phen.
Nhìn ra hai người vệ sĩ đứng bên ngoài, cô đắn đo một lúc rồi cũng lần nữa bước về phía họ.