Bậc Thầy Thám Tử Cướp Tiền Cướp Sắc

Chương 133



“Hừ, mẫu thân còn không biết ngươi cứ như vậy thì sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”

Nhìn bộ dáng này của quỷ nha đầu, tôi mỉm cười.

“Làm loại chuyện này làm sao có nguy hiểm, công việc của ta chẳng lẽ không phải là sống trên mũi đao sao?”

Lông mày nhỏ nhắn của quỷ nha đầu hơi nhíu lại:

“Mẫu thân, nếu ngươi cứ như vậy, thật sự sẽ xảy ra chuyện, ngươi phải tin ta…”

“Ta biết, nhưng có một số việc không biết chân tướng, ta cho dù là chết, cũng sẽ không nhắm mắt, làm quỷ ta cũng phải điều tra tiếp.”

Quỷ nha đầu hai tay ôm vai, bộ dạng như người lớn, nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, ta giơ tay nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi của nàng, nói tiếp:

“Ngoan, ngươi chỉ cần biết ta sẽ không chết là được. ”

“Được rồi, mẫu thân nhất định phải hứa với ta một chuyện.”

“Chuyện gì vậy? ”

“Trước khi ta đầu thai chuyển thế, mẫu thân nhất định không thể xảy ra chuyện nha.”

Tôi mỉm cười và gật đầu.

Đương nhiên, hứa được phải làm được, người trước mặt là ai?

Là con gái ta, ta lớn tuổi như vậy có một nữ nhi nhu thuận như vậy, đời này coi như là không có tiếc nuối.

Rất nhanh, Long Vũ lái xe chạy tới, tôi khóa cửa lại, lên xe, liền đi về phía địa chỉ trên tờ giấy kia.

Trên đường đi, trong lòng không thể bình tĩnh, tôi muốn biết câu trả lời.

Trong này cất giấu bí mật gì, vì sao lại giống như ảnh cả tôi viết.

Chẳng lẽ thật sự là anh cả tôi viết?

Hay là, anh cả đã tìm ra biện pháp trường sinh gì?

Nhưng…

Lúc trước đại ca ta bị uy hiếp nghiên cứu chế tạo trường sinh bất lão dược, cũng không có nghiên cứu chế tạo ra.

Trên đời này, làm sao có thể sống mãi được?

Lòng tôi càng lúc càng hỗn loạn.

Quay đầu nhìn gương mặt non nớt của quỷ nha đầu, trong lúc nhất thời tình mẫu tử trào dâng, đột nhiên cảm thấy, người làm mẹ như tôi không tốt.

Nha đầu này đi theo ta thời gian dài như vậy, ta cũng không mua cho nàng mấy bộ quần áo thích hợp.

Bây giờ ngoại trừ quần áo cô mua cho cô lúc trước chính là trang phục nhà Đường kia.

Nếu nha đầu này là quỷ nhà Đường, vì sao không mua thêm quần áo nhà Đường?

Đồ trên mạng bây giờ rẻ, vẫn còn rất nhiều, chờ đợi cho ngày mai, tôi sẽ mua nhiều hơn một chút.

Trong lòng nghĩ như vậy, xe chậm rãi dừng lại.

Long Vũ quay đầu nhìn tôi và quỷ nha đầu ở ghế sau:

“Thám tử, chúng ta hiện tại đã đến khu biệt thự xa hoa rồi, nơi này không giống tiểu khu và đường phố chúng ta ở đâu, có thể vào đường nào, phải có sự cho phép của chủ nhân nơi này, hoặc là thông hành lệnh mới có thể vào, làm sao bây giờ? ”

Tôi nhíu mày, suy tư một chút, lúc này mới mở miệng nói:

“Anh ở trên xe chờ tôi, tôi đi xuống nói với bọn họ. ”

Ngay khi tôi muốn mở cửa xe, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa xe có một luồng gió thổi tới.

Long Vũ cũng cảm giác không an toàn, lập tức nói với tôi:

“Thám tử cẩn thận! ”

Một khe nhỏ tôi vừa mở ra ngay lập tức đóng lại.

Vào lúc đó, người gác cửa nhìn thấy xe của chúng tôi và một nhân viên bảo vệ trong trang phục nguỵ trang tiến về phía chúng tôi.

Nhân viên bảo vệ thoạt nhìn giống như một huấn luyện viên, bất kể cách anh ta bước đi hay anh mắt của anh ta, tôi cũng có thể thấy anh chàng này không hề đơn giản.

Ngay khi Long Vũ chuẩn bị xuống xe, tôi vội vàng mở cửa bước ra ngoài.

Đồng thời nói với Long Vũ:

“Ngồi đó, đừng nhúc nhích.”

Long Vũ gật đầu, tôi đóng cửa xe lại, trong lòng lại dâng lên một cơn ớn lạnh.

Có chuyện gì vậy?

Sao có thể như thế được!

Nhân viên bảo vệ này, hoàn toàn không có sức sống.

Là người chết?

Tôi tiến lên và đấm vào người nhân viên bảo vệ.

Động tác của nhân viên bảo vệ này rất nhanh, cũng không có biểu hiện gì vội vàng.

Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ đột nhiên nở nụ cười, nhất thời hóa thành một làn khói biến mất.

Tôi quay người lại nhìn xe của tôi, nhưng nó đã biến mất, trước mắt cũng không có khu biệt thự cao cấp nào.

Chỉ là một số ngôi mộ hoang vắng.

Rất nhiều?

Không đúng, rõ ràng tôi và Long Vũ cùng nhau đi đến khu biệt thự này, gặp mẹ của tiểu minh tinh.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Nơi này sao lại trống rỗng?

Trong lòng tôi có chút nghi hoặc, nhưng khi tôi lấy Trấn Linh bút ra, tôi thấy Trấn Linh Bút đã mờ đi và mất đi linh khí.

Trong lúc nhất thời, tôi hoảng hốt, vội vàng lấy Tà Hoàng Thạch.

Phát hiện Tfa Hoàng Thạch trên cổ cũng chỉ là một tảng đá bình thường.

Chờ đã, ảo giác?

Chẳng lẽ lại là ảo giác?

Tôi cắn răng, véo một ngón tay, hét lên trên bầu trời:

“Phá vỡ! ”

Trong phút chốc, sắc trời trở lại, vạn vật xung quanh đều bị bao phủ, cũng may tôi phát hiện kịp thời, nhanh chóng quay đầu nhìn xe.

Lúc này mới phát hiện, tôi hoá ra không có xuống xe. Lúc này, hai tay nắm chjat tay lái, quay đầu nói với ta:

“Chúng ta hiện tại đến khu biệt thự xa hoa, nơi này không giống tiểu khu cùng đường phố chúng ta ở đâu, như thế nào cũng có thể vào, nơi này nhất định phải có chủ nhân nơi này cho phép, hoặc là thông lệnh mới có thể vào, làm sao bây giờ? ”

??

Hả?

Làm thế nào tôi có thể nghe nói điều này?

Quay đầu nhìn quỷ nha đầu, quỷ nha đầu vẫn đang cười với ta?

Vội vàng giơ tay véo mặt mình một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.