Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 5: Tuyệt thế kinh hỉ



Náo loạn một hồi, đột nhiên ta nhớ tới một truyện trọng yếu. “Việt Ngân Châu!! Cái tuyệt thếkinh hỉ của ngươi đâu? !” Việt Ngân Châu ưu mỹ mà làm một cái thủ thế:“Ngày hôm nay, chúng ta đặc biệt may mắn mời đến một người Săn Ma màtrong hai mươi năm qua đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ…” Nói chưa xong,tiếng vỗ tay như nước thủy triều. Ta theo đoàn người nhìn lại, mộtngười, một thân y phục màu đen, áo choàng trong gió liệt liệt rung động—— Lưu Hương! Ta cắn chặt răng, kéo kéo Việt Ngân Châu: “Đây là kinh hỉmà ngươi nói?” Nàng vẻ mặt vô cùng phấn khởi: “Đây còn chưa đủ kinh hỉà? Từ trước tiệc kỷ niệm chưa từng mời được hắn đến nha.”

Tanghiến chặt răng: “… Chỉ kinh mà không có hỉ, kinh ngạc chứ không mừngrỡ.” Một tay nắm lấy Khả Khả, liền hướng ra ngoài chạy thẳng. Chết tiệt, Việt Ngân Châu vừa truy đuổi, vừa cao giọng hô to: “Phong Phi Phi,ngươi đứng lại đó cho ta!” Ta không ngừng kêu khổ, đáng chết… Nàng mộtphen ngăn cản, rất sợ ta chạy mất: “Ta thỉnh cầu đã lâu, người ta chínhlà nghe nói ngươi cũng tham gia cho nên mới tới. Dù thế nào cũng phảicho ta một chút thể diện chứ?” Ta cười khổ, đau khổ lớn nhất trong cuộcđời không phải là đã từng có một đoạn tình cảm chân thành tha thiếttrước mặt nhưng không biết quý trọng, mà là kết bạn không cẩn thận nhacác đồng chí.

Ta nắm chặt Khả Khả, quay đầu chống lại ánh mắtLưu Hương. Hắn bước từng bước về phía ta, trước đây mặc kệ hắn đối vớiTùy Hành Thi của ta như thế nào, trước giờ ta thấy đều là một bộ dángbiểu tình trêu tức, thế nhưng lần này trên mặt hắn lại là một dạng lãnhkhốc. Ta đem Khả Khả bảo hộ ở sau người, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Khả Khả như trước nở nụ cười nhẹ tựa mây gió, thanh âm hắn ôn nhu tinh tế: “Làm sao vậy? Phi Phi đừng sợ, có ta đây, không cần sợ hãi.” Ta nhẹ nhàngvén tóc trên trán hắn, ánh mắt hắn tinh khiết trong suốt như thế. Ta thì thào nói: “Yên tâm, mặc kệ là ta bị Lưu Hương giết, hoặc là ta giết Lưu Hương giết, cũng tuyệt đối sẽ không để hắn thương tổn ngươi.” Khả Khảvẫn như cũ, an tĩnh mà nhìn ta, hắn nói Phi Phi không có việc gì, đừngsợ không có việc gì.

Ta triệu hồi ra Bạch Cốt trượng, Lưu Hươngđứng cách ta một khoảng rất nhỏ, ánh mắt hắn nhìn về Khả Khả ở phía saulưng ta. Ta nắm chặt trượng, lập tức xông tới, hắn khẽ lách thân tránhđược ta, ánh mắt hắn đột nhiên xuất hiện một tia ưu thương: “Ngươi thựcsự vì hắn mà cùng ta liều mạng sao?” Trông ánh mắt hắn như thế, ta độtnhiên khó hiểu mà có chút chột dạ: “Ngươi đã giết bốn con Tùy Hành Thicủa ra rồi!” Lưu Hương nhẹ nhàng cười, trước giờ ta chưa từng nhìn thấyhắn cười, cũng không nghĩ tới có người có thể cười đến bi thương côquạnh như vậy.

“Cho nên, cũng không để bụng thêm một lần nữađúng không?” Thanh âm vô cùng lạnh, rét tận xương tủy, ta trong đầu cómột tiếng nói khiến ta điên cuồng, nó nói Khả Khả sẽ chết, hắn thật sựsẽ giết Khả Khả! Hắn đi về hướng Khả Khả, ta quăng pháp trượng đi, cấptốc tiến lên ôm lấy hắn. Hắn cuống quít thả trường kiếm trong tay ra,trâm ngọc bích trên tay ta cắm thật sâu vào bên thắt lưng hắn. Hắn nhìnta thật sâu, trong mắt tựa như mành châu đứt dây, từng hạt châu rơixuống vỡ nát. Hắn nhẹ nhàng ôm thắt lưng ta, đầu cằm tựa ở trên bả vaita, ngữ điệu nghẹn ngào: “Ngày hôm nay Minh Vương mở hội, ta một mìnhtrốn tới đây. Bởi vì Ngân Châu nói, ngươi sẽ tới đây.”

Toàn thân ta đều đang run rẩy, nước mắt chạy xuống bên mép tóc hắn “Ta không muốn giết ngươi, xin ngươi thả Khả Khả đi, ta không có gì cả, chỉ van cầungươi thả hắn đi.” Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là làm cấm chế, đem ta đặt vào một chỗ ngồi xuống. Ta chỉ như một khán giả nhàn rỗi, ta thấyLưu Hương rút ra đai lưng màu đen băng bó vết thương , nhìn bọn họ giaothủ, nhìn các loại ma pháp mãnh liệt đan vào nhau, nhìn Khả Khả bị chếtrụ trong liệt hỏa ma pháp đang thiêu đốt hắn dần dần, ánh lửa đầy trời. Nước mắt ta rơi như mưa trước cảnh tượng hủy diệt này.

Giọnghát của Khả Khả quanh quẩn bên tai ta, hắn vừa đánh đàn vừa cất tiếnghát. Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt

Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ Ta nhìn vào đống lửahừng hực, nội tâm, từng chút từng chút hóa thành tro. Khả Khả an tĩnhxinh đẹp như vậy, Khả Khả phong hoa tuyệt đại như vậy, Khả Khả cục cưngngoan ngoãn như vậy, cứ như vậy mà chôn vùi trong ánh lửa. Những ngàybình thản ấm áp ấy, chua chát đan xen nghẹn tại yết hầu ta. Lưu Hươngmệt mỏi đi tới, quật cường nhếch khóe miệng, một tia máu tươi uốn lượnchảy xuống. Hắn tháo bỏ cấm chế, ta nắm chặt trâm ngọc bích , lúc đấy ta muốn xông lên đâm hắn, cho dù bị giết đi cũng không sao. Nhưng mà cuốicùng cũng không có làm như thế. .

Ta ngơ ngác đứng lên, độtnhiên trong vô hạn uể oải, ta nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Hương: “LưuHương, ta hận ngươi, cả đời này, vĩnh viễn rất hận ngươi.” Hắn chậm rãithâm thúy như nước, lạnh lùng nói: “Vậy thì hận đi”. Sau đó xoay ngườisải bước rời đi, hội trường một mảng yên tĩnh. Ngọn lửa nọ vẫn như cũsáng rực, phó hội trưởng Nam Cung Phỉ thở dài, vỗ nhẹ vai ta. Việt NgânChâu vẻ mặt hào khí: “Xem như là, cái cũ không đi, cái mới sao đến”. Vìvậy nguyên bản là một màn dạ tiệc đặc biệt náo nhiệt cứ như vậy liền kết thúc.

Ta về đến nhà, mở cửa, sau đó ngây người. Dưới ánh đènmàu bạc của ngọn đèn thủy tinh, Khả Khả một thân trang phục màu trắng,tỉ mỉ bày ra một bàn đồ ăn. Ta xoa xoa hai mắt, xác định mình không cóhoa mắt. Hắn thấy ta, hơi mỉm cười: “ Mau ngồi xuống đi, rất nhanh sẽ có cơm ăn”. Ta chậm rãi đi tới, đưa tay lên trên mặt hắn nhéo nhéo, xácđịnh đúng là sự thật. “Ngươi…” “Ta lừa gạt hắn, không có việc gì đâu Phi Phi, đừng sợ, không có chuyện gì”. Ta lấy hết sức ra quyền, lúc đánhđến ngực hắn lại nhẹ nhàng: “ Ngươi, con mẹ nó , dọa ta sợ muốn chết,dọa ta sợ muốn chết…” Sau đó thì ôm hắn khóc thành mắt gấu mèo . .

Khả Khả cầm tay của ta, chậm rãi vòng lại quanh lưng hắn, hắn ôm ta cằm tựa trên vai ta, trong nụ cười sáng lạng lại có một tia quyến rũ: “Ta dễdàng chết như vậy sao, làm sao xứng đáng với năm nghìn vạn đây …” Ta cóchút bất an, Khả Khả hình như có chổ nào đó không giống với trước kia?Ta nằm trên giường, thế nào cũng ngủ không được, Lưu Hương dùng chính là địa ngục hỏa, ta sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Tùy hành thi có khả năng chịu đựng cấp độ ma pháp này. Ta gọi điện thoại cho lão Thường, âm báo tắt máy . .

“Lão Thường? Lão Thường hơn nữa năm trước đãchết rồi a…” Việt Ngân Châu vẻ mặt hồ nghi khi nói ra những lời này, talui về phía sau một bước dài, đưa tay chống đỡ trên mặt bức tường: “Batháng trước hắn còn bán một con Tùy hành thi cho ta!” . Không có khảnăng, là ta và Nam Cung tự mình chôn cất hắn.”

“Cũng không có khả năng sống lại chứ!” “Ta thấy ngươi tỉ lệ mắc bệnh thần kinh rất cao!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.