Như lửa nóng phừng phừng, Vũ cũng sôi máu chẳng kém, một phát quăng ngay chiếc hộp vào thùng rác rồi tổng sỉ vả người đối diện.
-“Mày một vừa hai phải thôi nghe chưa con? Mày tưởng bố thích liên quan tới mày hả? Mỡ đấy mà húp!”
Vũ vừa dứt lời liền bị Như đập cho một trận túi bụi.
A Nhạn biết Như a, Như chỉ được cái to mồm thôi chứ người gầy nhom như que củi à, Vũ ngược lại mập ú, Vũ chỉ cần đá một phát chắc Như bay xa ba mét mất.
Ấy vậy mà không.
Vũ chẳng làm gì cả, chỉ là, đứng yên cho Như tẩn.
Như đánh Vũ rất lâu, ra đòn rất mạnh, chân đấm tay đá mồm mắng liên hồi.
-“Thằng rồ này, mày còn dám bảo là mày không nhớ tao? Mày còn dám to còi bốc phét hả? Bà lại vả cho một phát sái quai hàm bây giờ…”
Giọng Như nghẹn ngào lắm, sống mũi Vũ cũng hơi hơi đỏ. Thế rồi chỉ cần một tay Vũ cũng đủ khống chế hai tay đang làm loạn của Như, tay còn lại hắn khẽ rút chiếc bút chì, những sợi tóc đen dài mềm mại lũ lượt rủ xuống.
-“Mày…”
-“Câm miệng, nếu không người sái quai hàm sẽ là mày đó!”
Vũ doạ, hắn cầm chiếc bút đánh nhẹ vào má Như, đoạn lại tiếp tục doạ.
-“Tao tạm tịch thu cái bút này để cảnh cáo mày, từ lần sau còn láo nữa thì đừng trách bố mày ác.”
Như ấm ức không làm gì được, Vũ siết chặt tay Như một phát, hình như là rất đau. Chuông báo hiệu vào tiết, Vũ và Như lườm nhau rồi mỗi đứa quay một hướng. A Nhạn với A Đỏ cũng nhanh chóng chạy vào lớp.
Tiết này A Đỏ ngại thầy nên không ngủ nữa, cũng gọi là chăm chú làm bài tập. Buổi đầu tiên học về các phép toán logic, ban nãy hắn chẳng nghe gì cả, may có A Nhạn tốt bụng, tỉ mỉ dạy hắn lập cả bảng giá trị chân lý để chứng minh tính đúng sai của mệnh đề.
A Nhạn làm liền tù tì cả bốn bài, thấy mình rất chi là siêu.
Tới bài thứ năm tự dưng tịt ngóm.
“Xem xét tính đúng sai của mệnh đề sau đây: Tích của bốn số tự nhiên liên tiếp cộng một luôn là số chính phương.”
Bài này không kẻ bảng được nữa a, nghĩ mãi, nghĩ hoài, khó ghê gớm. Đang định đợi thầy qua hỏi thì quay sang thấy A Đỏ làm được rồi, A Nhạn tò mò đọc lời giải, đoạn mắt tròn xoe nhìn hắn, buột miệng khen ngợi.
-“Eo ui, ngươi giỏi kinh khủng khiếp a.”
A Đỏ nghe kiểu như được rót mật vào tai ấy.
Cũng phải, mười hai năm đèn sách, thầy cô đua nhau lắc đầu ngao ngán.
Từ thuở lọt lòng đến nay, chê dốt thì nhiều chứ có được ai khen giỏi bao giờ đâu? Cù Băng Nhạn chính là người đầu tiên đó.
Lại còn khen một cách vô cùng…vô cùng chân thành nữa chứ.
A Đỏ phổng hết cả mũi, quay sang ba hoa tâm sự.
-“Nói bà nghe hồi mẫu giáo đã từng có tuần tui được đến hai phiếu bé ngoan lận.”
-“Uầy, thích nhỉ, ta chẳng được đi học mẫu giáo, là A Mạnh dạy ta, A Mạnh không có phiếu bé ngoan. Phiếu bé ngoan trông như nào? Có đẹp không a?”
-“Đẹp lắm, đẹp cực kỳ luôn.”
A Nhạn nài nỉ bảo A Đỏ mai mang cho cô xem, A Đỏ ga lăng gật đầu đồng ý. Việc đầu tiên của A Đỏ hôm ấy khi về tới nhà là lao vút lên phòng trưng bày thành tích của mình ở tầng năm.
Đó là một căn phòng rất rất rất rộng.
Ở chính giữa có một cái hộp kính bằng pha lê trong suốt, trong hộp bày trang trọng hai phiếu bé ngoan, vì được bảo quản kĩ nên chưa hề bị bạc màu hay sờn mép gì cả.
Nghe đồn đó chính là hai phiếu bé ngoan duy nhất trong đời A Đỏ. Cũng bởi vì tuần ấy hắn ốm, giọng khản đặc, người mệt nhoài, thành ra chẳng trêu được các bạn nữ nữa. Cô thấy hắn ngoan như cún, tưởng là trò cưng có tiến bộ nên phấn khởi thưởng liền cho hai phiếu.
Hắn nâng niu bỏ vào ba lớp phong bì rồi đặt cẩn thận trong cặp sách, bất chợt tim gan đập rộn ràng lắm, chẳng có hứng ra bar quẩy gì cả, chỉ mong chờ mau mau đến sáng mai để cho A Nhạn xem thôi.
Đúng như hắn dự đoán.
A Nhạn rất là thích luôn.
Một phiếu vẽ đoá hướng dương lấp lánh vàng, một phiếu vẽ bông sen hồng thắm dễ thương. Cả hai phiếu đều thơm thơm mùi giấy mực, lại còn có hàng chữ BÉ NGOAN uốn lượn đầy nghề thuật nữa chứ, ôi chao ôi, đẹp kinh khủng khiếp a.
-“Nè…cho ta một cái nha…”
A Nhạn thỏ thẻ đề nghị, A Đỏ lòng mềm nhũn luôn, chỉ có điều hắn đã tự thề với chính mình sẽ đem chiếc phiếu bé ngoan này tặng cho bà xã làm vật đính ước rồi, thật đáng tiếc.
Ừ thì hắn ra quyết định ấy từ năm ba tuổi rưỡi.
Nhưng đàn ông con trai mà, không giữ được lời nói của mình thì hèn lắm. Ba hắn dạy thế đó, suốt nhiều năm qua, ba hắn cũng hay cằn nhằn, rằng thì là số khổ, sinh được thằng con dốt nát, rằng thì là con nhà người ta giấy khen nọ bằng khen kia, con nhà mình chẳng có cái thành tích quái gì cả.
Mỗi lần như vậy, hắn chẳng dám cãi nửa lời.
Chỉ là chậm rãi thưa gửi, ba hãy lên tầng năm, rẽ trái vào căn phòng rộng nhất, mở mắt thật to và chiêm ngưỡng chiếc hộp pha lê quý báu đặt ở giữa.
Ba hắn nghe xong, ức muốn phụt máu.
A Đỏ thơ thẩn nghĩ ngợi, tự dưng hắn chẳng muốn làm A Nhạn buồn, hắn hẹn A Nhạn sang buổi khác hắn cho. Vì cô bé dân tộc nào đó, hắn cất công lên mạng tìm mẫu phiếu rồi còn in hẳn cỡ đại.
Thế nào mà A Nhạn chẳng thích gì cả, A Nhạn thích phiếu nhỏ nhỏ xinh xinh cơ.
Ừ thì hắn lại đi in phiếu nhỏ.
Lần này A Nhạn vẫn xị mặt bảo cái phiếu cô giáo hắn vẽ đẹp hơn ý. Nhưng A Nhạn nghe hắn tâm sự phải cho vợ nên rất thông cảm, ngoan ngoãn cầm lấy chứ không xin xỏ mè nheo gì cả.
A Đỏ cười, xoa xoa đầu A Nhạn.
A Nhạn chăm chú nghe giảng, lát sau hết tiết ngây ngô quay sang thắc mắc.
-“Ơ nhưng A Đỏ ơi, ngươi nhiều nữ nhân thế thì hai phiếu chia làm sao?”
-“Ngốc, tui chỉ có một vợ thui chứ, chỉ vợ tui được thôi, tình nhân thì nghỉ đi.”
A Đỏ dường như không khó chịu với cái tên A Đỏ nữa, ngược lại còn thấy rất xuôi tai. A Đỏ quay sang phân tích một thôi một hồi, A Đỏ bảo rằng hôn nhân là phải môn đăng hậu đối, những người như hắn không có quyền chọn vị hôn thê, cho nên là cứ chơi cho sướng thôi, mai sau ba mẹ chọn ai hắn sẽ yêu người đó.
Như vậy vừa có hiếu với ba mẹ, vừa có hiếu với vợ.
Gia đình êm ấm hoà thuận.
A Nhạn nghe thấy có lý liền gật gật đầu, chẳng hiểu sao A Đỏ thấy A Nhạn khác hoàn toàn với những đứa con gái hắn từng tiếp xúc, có chút ngoan ngoan, lại thêm chút chút bướng bỉnh trẻ con, hai má rất dễ hồng, cái mũ gắn mấy quả bông lắc lắc trông ngộ ngộ.
A Đỏ nhịn không được, lén lút dứt thêm một quả bông nữa. A Nhạn bực mình quát.
-“Ngươi a…xấu tính…”
-“Đâu có, tui cho bà phiếu bé ngoan mà, phải đổi lại chứ, cho công bằng.”
A Nhạn rất dễ bị dụ, mới đó mà đã xuôi xuôi rồi. A Đỏ còn muốn nói nhiều chuyện hơn một chút, nhưng thấy thầy Đại Số thu dọn sách vở một cái mắt A Nhạn đã sáng rực à, ngay lập tức ôm túi vải bám theo thầy.
-“Thầy…thầy có biết sửa giát giường hỏng không a?”
Thầy gật đầu đầy hoang mang, A Nhạn lẻo mép thêm thắt vài ba câu. Thầy phì cười bảo đợi thầy rẽ vào ban xung kích mượn đồ nghề.
Mấy đứa con gái chân yếu tay mềm xa nhà ở kí túc xá, nghĩ kể cũng tội.
Đoạn thầy lẽo đẽo theo học trò, tới nơi thì A Nhạn chỉ vào cái giường bên trên. Duyên đang ngái ngủ tự dưng nghe giọng quen quen thì giật bắt cả mình, tim tưởng rớt ra bên ngoài ấy chứ.
Còn tưởng mơ.
Thầy bảo em nhọc thì cứ ngủ đi, lát thầy quay lại sửa sau.
Duyên mặt hồng rừng rực, lí nhí đáp không đâu ạ rồi luống cuống thế nào nhảy một phát thẳng xuống dưới, cũng may không sao cả. Thầy dặn cô nhóc lần sau nên cẩn thận hơn rồi bắt tay vào làm việc.
Có người ngượng ngượng ngại ngại, kéo con bạn giường dưới ra thì thầm hỏi tội.
-“Bà làm cái quái gì thế hả? Bà muốn giết tui à? Tui còn chưa chải đầu rửa mặt gì hết, tóc tai thì rối bù lêch lạc.”
-“Xi, chẳng phải giường ngươi hỏng mấy hôm rồi a? Chẳng phải ngươi thích thầy hay sao? Ta tạo cơ hội cho các ngươi đó. Nói ngươi nghe ta làm bà mối hơi bị mát tay nha, nữ nhân ở bản toàn nhờ ta dụ trai ra ngoài đồng thôi.”
Vừa dứt lời thì thấy Mai Như với Ngọc Ánh, A Nhạn vội vã tới kéo hai đứa chạy xuống sân dưới, đoạn nháy mắt ý bảo Duyên chớp lấy thời cơ ngàn vàng. Bạn Duyên sau một hồi hít thở thật sâu cũng lấy lại được tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa mở lời.
-“Thầy ạ.”